Trang 916# 2
Chương 1832: Nghề nghiệp một đấu một phế nhất
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đối thủ từ chiến đội Ariro của Xuân Tường tên là Lục Nguyệt Tuyết, cái tên khiến người nghe thấy thương cảm nhưng thực lực lại không hề tầm thường, cũng là cái tên tiếng tăm lẫy lừng trong giới chuyên nghiệp.
Người này đeo hai lưỡi kiếm dài phía sau lưng, rõ ràng là nghề nghiệp có thể dùng hai loại vũ khí chiến đấu. Chọn đấu trường thi đấu ở sân nhà cho thấy chiến đội Ariro đối với cuộc tranh tài này là đã có dự tính rõ ràng trong lòng, vì dẫu sao nếu không tự tin thì chắc chắn sẽ không chọn đấu trường. Vì nếu đánh không lại ở đấu trường thì cũng không thể chạy được.
Cùng lúc đó, hai bình luận viên Phong Lôi và Phong Sương bắt đầu bàn luận.
Thấy bản đồ trong hội trường biến thành đấu trường, Phong Lôi cũng không bất ngờ, nhưng để tạo ra bầu không khí kinh ngạc vẫn phải giả vờ ngạc nhiên: “Ồ, bản đồ trận đấu lại là chiến đội Ariro chọn đấu trường, có vẻ như họ rất tự tin.”
“Yeah.” Phong Sương ở bên cạnh cũng tiếp lời phụ họa: “Đối thủ là một tuyển thủ nghiệp dư nên hiển nhiên mọi người đều rất tự tin.”
“Anh nói có lý.” Phong Lôi nhìn vào Lục Nguyệt Tuyết trên sân khấu và giới thiệu: “Lục Nguyệt Tuyết của chiến đội Ariro là một tuyển thủ nhà nghề rất có triển vọng. Trước đây khi tôi chưa nghỉ hưu, đã có dịp đấu cùng hắn. Lúc đó, hắn chỉ mới 17 tuổi, còn ta đang ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng kết quả tôi cũng chỉ thắng hắn ở một chiêu hiểm. Bây giờ Lục Nguyệt Tuyết cũng đang ở thời kỳ đỉnh cao, hẳn hắn phải mạnh hơn trước rất nhiều, trái lại với chiến đội Một Đám Ô Hợp.”
Vừa nói ống kính vừa chuyển một cái, ánh mắt của Phong Lôi nhìn vào Xuân Tường. Khi nhìn vào ngoại hình của Xuân Tường, hắn đột nhiên sững người: “Đây ... Ông chú này là ai? Là một tuyển thủ nhà nghề hay là cha của tuyển thủ nhà nghề?”
Những người chơi thể thao điện tử cũng là những vận động viên nên cũng là những thằng cha ăn cơm thanh xuân. Thường thì tuổi đôi mươi đã là đỉnh cao của những người chơi thể thao điện tử. Khi giai đoạn đỉnh cao qua đi, tuyển thủ nhà nghề hiểu chút chuyện sẽ chọn nghỉ hưu là lựa chọn tốt nhất, nếu không khi họ so tài thi đấu mà bị những người mới đè xuống đất di di thì xấu hổ lắm.
Tuy nhiên, dù là vẻ ngoài hay khí chất của Xuân Tường ở trên sân khấu, rõ ràng già dặn hơn Lục Nguyệt Tuyết ở phía đối diện không biết bao nhiêu, rõ ràng không còn trẻ tuổi nữa.
“Là tuyển thủ nhà nghề.” Phong Sương liếc nhìn thông tin và nói: “Người này tên là Xuân Tường, nghề nghiệp là Thuật sĩ hắc ám, năm nay 37 tuổi.”
“Ba mươi bảy tuổi?!” Phong Lôi giật mình, sững sờ nói: “Vậy đây chắc là người chơi lớn tuổi nhất trong giải đấu chuyên nghiệp cấp S này rồi.”
“Đâu chỉ vậy, hơn nữa còn là tuyển thủ lớn tuổi nhất trong giới thể thao điện tử từ trước đến nay.” Phong Sương nói: “Tuổi già nhưng chí không già, vẫn có ý chí tham dự tranh tài là điều rất hiếm thấy, là người duy nhất mà chiến đội nghiệp dư cử ra chiến đấu nên tất nhiên hắn ắt có chỗ độc đáo.”
“Vậy sao?” Phong Lôi nhíu mày và nói: “Nhưng để một Thuật sĩ ra trận trong ván đầu tiên, có vẻ không khôn ngoan lắm.”
Xưa nay tranh tài, lượt đầu tiên của vòng đầu là trận phải thể hiện khí thế, tinh thần của tuyển thủ. Ý nghĩa của lượt chơi này không chỉ là tích điểm, mà quan trọng hơn còn là tăng tinh thần và ý chí chiến đấu của đồng đội trận sau.
Nghề nghiệp Thuật sĩ này được sinh ra từ Mục sư. Ngoài khả năng định vị tương đương với Mục sư, thì nó cũng là một nghề phụ điển hình. Cho dù là PVP hay PVE thì tác dụng của Thuật sĩ cũng không nhiều, ngoài tác dụng chính của nó là đả đoản, thì để một Thuật sĩ đấu đơn, hơn nữa còn đấu với nghề nghiệp lớn có khả năng chiến đấu pk top ba. Điều này rõ ràng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Hai người ngồi trên ghế bình luận phân tích huyên thuyên không ngừng thông tin của cả hai người chơi. Hai người trên đấu trường cũng đang dò xét đối thủ của mình.
Sau khi nhìn Lục Nguyệt Tuyết, Xuân Tường bỉ ổi cười một cái sau đó ngoắc ngoắc tay nhìn Lục Nguyệt Tuyết.
Mặc dù bất đồng ngôn ngữ nhưng Lục Nguyệt Tuyết vẫn có thể nhìn ra Xuân Tường đang khiêu khích mình.
Vũ khí chiến đấu tung ra, là một nghề nghiệp có tính chủ động cao, luôn chú trọng ra tay trước thì chiếm được lợi thế, và trọng điểm chính của PVP là đi trước đối thủ một nước cờ.
Nếu Xuân Tường là thuẫn chiến, là nghề nghiệp thụ động bảo vệ như Kỵ sĩ các thứ nên tất nhiên sẽ suy xét khi gây ra hành động khiêu khích như vậy, nhưng một Thuật sĩ phụ trợ mà lại dám làm ra hành động như vậy tất nhiên sẽ khiến Lục Nguyệt Tuyết chú ý như Xuân Tường mong muốn.
“Hừ!”
Lục Nguyệt Tuyết lạnh lùng khịt mũi, tay trái đưa ngang trước ngực, phía sau tay phải đeo một thanh kiếm dài, sau đó hắn cúi đầu khom người nhào vào Xuân Tường.
“Tốc độ quá nhanh! Có vẻ như Thuật sĩ ở phía đối diện không dễ đánh.”
Thấy vậy, Phong Lôi không thể không cau mày nói.
Tốc độ của Chiến sĩ lao đến đều nhanh như nhau, bất kể tốc độ di chuyển nhanh như thế nào, nhưng hai tay cầm hai loại vũ khí chiến đấu, sức mạnh tấn công của mỗi vũ khí có thể phát huy 80% công lực và tốc độ của kỹ năng tương ứng cũng nhanh hơn rất nhiều so với Chiến sĩ bình thường.
Do đó, về cơ bản nghề nghiệp này chẳng khác nào từ bỏ sự cứng rắn và ngang ngược của Chiến sĩ mà đi con đường kỹ xảo và tốc độ.
Thời gian thiết lập kỹ năng của Thuật sĩ tương đối dài, tốc độ khởi động lại vô cùng chậm nên trốn đi rất dễ dàng. Do đó, Thuật sĩ không khác gì nghề nghiệp cần dựa vào sự phối hợp với đồng đội. Nếu không có đồng đội kháng cự lại đối thủ ở phía trước, thì các kỹ năng của Thuật sĩ từ trước tới giờ luôn rất khó đánh trúng mục tiêu.
Hơn nữa, đối thủ đối mặt với Xuân Tường bây giờ là một tên hai tay cầm hai loại vũ khí chiến đấu lấy tốc độ và kỹ xảo làm sở trường.
Trong trường hợp này, muốn đánh trúng mục tiêu thì thật có chút khó khăn.
Tuy nhiên, Xuân Tường trên sân đấu lại không có chút hoảng loạn khi đối mặt với Lục Nguyệt Tuyết.
Ngay khi Lục Nguyệt Tuyết xông tới, Xuân Tường khẽ mỉm cười, pháp trượng trong tay phải đập xuống đất một nhát, đồng thời tay trái lấy ra một cuốn sách ma pháp đen.
“Kết Giới Hắc Ám?”
Nhìn thấy phong thái bắt đầu của Xuân Tường, Phong Sương buồn bực nói: “Lúc này mới dùng Kết Giới Hắc Ám, có phải muộn rồi không?”
Với kỹ năng lừa bịp mà hệ thống đã định trước cho Thuật sĩ và đối thủ một đấu một, phải dựa vào sự dự đoán.
Thời gian xông tới của Chiến sĩ từ lúc bắt đầu đến kết thúc chỉ có một giây. Nhưng Lục Nguyệt Tuyết, với kỹ năng chiến đấu hai tay cầm hai loại vũ khí có thể tăng nhanh tốc độ, chỉ mất vẻn vẹn 0,8 giây.
Thời gian mở Kết Giới Hắc Ám lại dài chừng hai giây. Đợi cho đến khi người khác bắt đầu tấn công mới thi pháp thì chẳng khác nào là tự tìm cái chết cho mình sao.
Phải biết rằng nếu bị tấn công trong thời gian thi triển pháp thuật, thì các kỹ năng sẽ bị ngưng lại. Vậy nên Phong Sương mới sợ rằng Kết Giới Hắc Ám của Xuân Tường còn chưa được thi triển, thì hắn bị đánh bại mất tiêu rồi.
Trong chốc lát, Lục Nguyệt Tuyết đã vọt đến trước mặt Xuân Tường, kỹ năng bị hủy bỏ, xoay hông một cái, hai thanh kiếm liền tạo ra một vòng tròn ánh sáng.
Hoàn Kiếm Trảm!
Kỹ năng này vốn là đâm nhanh bất ngờ hiểm, đây là một trong những kỹ năng Nhị Đoạn Hàm Tiếp của Chiến sĩ. Trong tình huống bình thường, khi sử dụng nó kết hợp với lao đến tấn công thì sẽ đẩy lùi và bất ngờ đâm đối thủ, có thể khiến đối thủ rơi vào trạng thái định thân cứng ngắc.
Tuy nhiên, kỹ năng này có hai loại vũ khí cầm ở hai tay, biến thành vòng tròn khi xuất kiếm. Khi dùng kỹ năng Hàm Tiếp xông tới thì không chỉ khiến đối thủ cứng đờ, sức mạnh của nó còn lớn hơn, phạm vi cũng rộng hơn, người dùng có thể tấn công từ mọi góc 360 độ, có thể nói đây là Toàn Phong Trảm phiên bản suy yếu.
“Xoẹt!”
Một luồng ảnh kiếm lấy Lục Nguyệt Tuyết làm trung tâm rồi lan ra xung quanh.
Không đợi ảnh kiếm tấn công vào Xuân Tường, Lục Nguyệt Tuyết đã cong chân trái lên rồi đạp một cú, tay phải thì chuyển một cái bắt lấy thanh kiếm dài, nhanh chóng sử dụng Thăng Long Trảm.