Trang 916# 1
Chương 1831: Quy tắc tranh tài
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Để công bằng, giải đấu chuyên nghiệp lần này đã áp dụng hình thức rút thăm.
Sáu tờ ghi số được đặt trong một chiếc hộp, sau đó các đội trưởng của sáu chiến đội lần lượt bước lên sân khấu rút cho chiến đội mình một số. Những người có cùng số thẻ là sẽ là đối thủ tranh tài của nhau.
Chẳng mấy chốc, sáu đội trưởng của sáu chiến đội đều bước lên sân khấu, sau đó số thẻ cũng được lần lượt công bố.
“Số hai!”
Người đầu tiên rút số là đội trưởng của Nhị Thiên Nhất Lưu, mở đầu rút số.
Đội trưởng của chiến đội BTR - A Quốc khẽ mỉm cười và lấy ra số thẻ tương tự. Người dẫn chương trình, Nhị Nguyệt Hồng, tuyên bố trận tranh tài thứ hai là trận đấu giữa chiến đội Nhị Thiên Nhất Lưu và chiến chiến đội BTR.
Ngay sau đó, Ngũ Hồ Tứ Hải và đội trưởng của chiến đội Chiến Quốc Chi Thương đồng thời rút được số ba, họ là hai chiến đội tranh tài ở trận thứ ba.
Ngoài ra, hai chiến đội còn lại là chiến đội Một Đám Ô Hợp và chiến đội Ariro, và hai chiến đội này hiển nhiên là hai chiến đội tranh tài đầu tiên.
“Ha ha!”
Tam Nguyệt Phong cười ha ha, nhướng mày nhìn Vương Vũ với đôi mắt tràn đầy vui mừng.
Trong trận đấu vòng loại này, có hai chiến đội của Nhật vốn là vòng mang lại lợi ích. Vốn là Tam Nguyệt Phong đã chuẩn bị sẽ đối chiến với chiến đội Cửu Châu, ai ngờ họ lại rút được chiến đội Một Đám Ô Hợp này.
Đây là một nhóm người chơi nghiệp dư mà. Nếu hai chiến đội ở Nhật Bản là vòng mang lại lợi ích, thì chiến đội Một Đám Ô Hợp chính là bị đánh bại dễ dàng.
Trận mở đầu thật may mắn, nên tất nhiên tâm trạng của Tam Nguyệt Phong tốt hẳn lên.
Sau khi xác nhận thứ tự đấu, bước tiếp theo là đọc các quy tắc tranh tài.
Giống như giải đấu chuyên nghiệp lần trước vậy, chế độ giải đấu chuyên nghiệp này cũng gồm ba vòng.
Trận đầu tiên, một đấu một.
Trận thứ hai, đánh luân phiên.
Trận thứ ba, chiến đấu đồng đội.
Có năm lượt đấu trong trận một đấu một, mỗi lượt là 30 phút. Trong trận đấu này, mỗi lần đánh chết một người sẽ tích được một điểm. Một phe bỏ quyền thi đấu thì phe kia nhận được một điểm. Nếu mục tiêu không bị giết trong thời gian quy định, cả hai bên sẽ được nhận không điểm.
Mỗi vòng của trận đánh luân phiên là 30 phút. Năm người chơi ngẫu nhiên từ hai chiến đội bước vào chiến trường thi đấu, đấu cho đến khi chiến đội đối phương chết thì trận mới ngưng. Các quy tắc ghi điểm cơ bản tương tự như trận đấu một đấu một. Sự khác biệt là sau khi cả năm người của một chiến đội bị giết, người sống sót trong năm người của chiến đội còn lại nhận được một điểm.
Trong chiến đấu đồng đội, chỉ có một hiệp và kéo dài một tiếng. Mười người từ mỗi chiến đội vào chiến trường. Một bên diệt toàn đội sẽ thắng. Nếu không diệt toàn bộ đội đối thủ trong thời gian quy định, thắng hay thua dựa vào số thương vong của mỗi bên, số người chết như nhau thì hòa.
Mỗi người chơi bị giết trong trận chiến đấu đồng đội tương ứng với một điểm và người chiến thắng sẽ được thưởng thêm mười điểm. Không có thưởng điểm cho trận hòa.
Sau khi đọc các quy tắc tranh tài, người dẫn chương trình nói thêm: “Do trước đây đã có người chơi Thích khách có hành vi treo máy khi tham gia thi đấu, nên thuật Tiềm Hành của người chơi Thích khách sẽ được sửa lại, thời gian Tiềm Hành tối đa là 180 giây, thời gian hồi chiêu 60 giây.”
“Thích khách treo máy? Thật không biết xấu hổ.”
Nghe những lời của dẫn chương trình, những người chơi trên sân ầm ĩ thở dài: “Vẫn còn những người hèn hạ như vậy trong các cuộc thi chuyên nghiệp cấp cao như thế này sao?”
Những người có thể tham gia giải đấu chuyên nghiệp đều là những bậc cao thủ tiếng tăm lẫy lừng. Dựa vào ưu thế nghề nghiệp mà có hành vi treo máy, còn nghiễm nhiên khoe mình như thế. Trong mắt những người chơi bình thường, những cao thủ chuyên nghiệp sẽ không có hành vi vô liêm sỉ như vậy.
Sau khi nghe tiếng thở dài của người chơi trên sân, khán giả Trung Quốc lại che mặt thở dài một lần nữa, đúng là người nước ngoài ở một đất nước nhỏ như thế, không hề có chút kiến thức.
“Phì! Đây chẳng khác nào giở trò.” Đối với quy định này, Danh Kiếm Đạo Tuyết lên tiếng mạnh mẽ và phản đối nghiêm túc, tại sao nhiều chức nghiệp như vậy lại chỉ nhắm vào Thích khách.
“Ai bảo ngươi không biết xấu hổ?” Ký Ngạo ở môt bên cười nhạo nói: “Vì sự vô sỉ của ngươi đã gây sốc cho hệ thống, nên hệ thống vì ngươi mà đặc biệt sửa đổi quy tắc. Ngươi còn không biết ăn năn?”
“Đúng vây.” Xuân Tường cũng phụ họa: “Đạo Tuyết, ngươi cũng coi như là nhân vật quan trọng rồi.”
“Mấy người đi mà kiêu ngạo ấy!”
Một già một trẻ này làm mặt mo của Danh Kiếm Đạo Tuyết đỏ bừng.
Hai người châm chọc vừa dứt lời, người dẫn chương trình tiếp tục: “Thể thao điện tử là môn thể thao cạnh tranh lành mạnh. Người chơi thể thao điện tử nên tuân thủ đạo đức nghề nghiệp. Nếu có những từ ngữ và hành động không đứng đắn trong trò chơi đều bị nghiêm cấm, sẽ bị phạt thẻ đỏ bắt buộc rời trận.”
“Không đứng đắn?” Xuân Tường sờ sờ cằm lầm bầm nói: “Lời này hơi lập lờ nước đôi, có ai có thể nói cho tôi biết thế nào gọi là không đứng đắn không?”
Vô Kỵ nhìn Ký Ngạo một cái, rồi lại nhìn Minh Đô và Vương Vũ, trả lời tổng kết một cách nhanh gọn: “Đá háng, chửi bới, đánh nhau ẩu đả trong trận.”
“Không tồi, không tồi!” Xuận Tường lau mồ hôi nói: “Lão phu ta khiêm tốn chính trực, loại chuyện này ta sao có thể mắc phải được “
“Thô bỉ cũng bị coi là không đứng đắn.” Vương Vũ liếc mắt nói.
Ký Ngạo tự hào hét lên: “Lão cẩu thô bỉ là một tội ác, phải bị thiến.”
“Nhất trí, đúng!” Những người khác tán thành.
“Trên đây là các quy tắc của cuộc thi, tiếp theo xin mời các chiến đội vào bàn thi đấu.”
Trong lúc đám người Toàn Chân Giáo tán dóc, thì người dẫn chương trình trên sân khấu cuối cùng cũng đã đọc xong luật chơi.
Hai chiến đội Ariro và chiến đội Một Đám Ô Hợp được người dẫn chương trình bước vào đấu trường thể thao, và ngồi vào trong cabin thi đấu.
Cùng lúc đó, có ánh sáng chợt lóe lên và máy chiếu chiếu các nhân vật trong game của cả hai chiến đội xuất hiện trong hội trường.
Trận đấu một đấu một bắt đầu.
Mặc dù chiến đội Ariro là một chiến đội chuyên nghiệp của Hàn Quốc, nhưng chiến đội rất ít khi thi đấu vòng loại quốc tế, vì vậy họ không có tiếng tăm gì ở Trung Quốc, đám người Toàn Chân Giáo cũng chẳng biết gì về chiến đội này.
Để ai lên thi trước? Đây là vấn đề mà Toàn Chân Giáo quan tâm nhất.
“Ừm.” Vô Kỵ suy nghĩ một lúc, nhìn Xuân Tường rồi nói : “Xuân ca, ván đầu tiên giao cho ngươi.”
Có thể nói rằng thực lực chiến đấu hiện tại của Toàn Chân Giáo là không đồng đều.
Cao nhất thì là người bất khả chiến bại như Vương Vũ, thấp nhất thì như Danh Kiếm Đạo Tuyết chỉ có thể ỷ vào trang bị để đối phó với người chơi bình thường. Vậy nên đối với đối thủ lạ, việc đánh giá thực lực chiến đấu của đối thủ là rất quan trọng.
Sức mạnh của các cao thủ chuyên nghiệp chắc chắn không hề kém hầu hết mọi người trong Toàn Chân Giáo, nhưng so với ba người Vương Vũ, Yêu Nghiệt Hoành Hành và Dương Na, họ lại kém hơn.
Do đó, nếu để Vương Vũ hay Danh Kiếm Đạo Tuyết lên cũng không thể đánh giá chính xác sức mạnh của đối thủ.
Mặc dù thực lực của Xuân Tường không tốt bằng siêu cao thủ như Vương Vũ, nhưng hắn ta chắc chắn không thua kém ai trong số những người bình thường ở Toàn Chân Giáo.
Nếu để Xuân Tường là người chơi ở trận đầu, mọi người có thể đánh giá đại khái mức độ sức mạnh của đối thủ dựa trên trận chiến đấu một một giữa ta và địch.
“Được.”
Là người lớn tuổi nhất trong Toàn Chân Giáo, nên Xuân Tường là người cực kỳ đáng tin, nghe xong lệnh của Vô Kỵ, liền đồng ý đi lên đấu.
Lúc này chiến đội Ariro cũng chọn xong bản đồ.
Đấu trường thi đấu!
Bản đồ này cơ hồ là bắt buộc chọn cho các cuộc thi đấu một một, vì quy mô bản đồ nhỏ, thích hợp cho vòng một đấu một.
Bản đồ của đã được lựa chọn xong, hình chiếu trên hội trường liền chiếu hình ảnh một đấu trường lớn.
Cùng lúc đó, ánh sáng chợt lóe lên, Xuân Tường và một tuyển thủ trong chiến đội Ariro đồng thời bị truyền tống lên hội trường.