Trang 917# 2
Chương 1834: Lối đánh của lão già Xuân Tường
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ngay cả đám người buồn nôn Toàn Chân Giáo cũng nói Xuân Tường thật buồn nôn, thì có thể thấy Xuân Tường ngày thường khiến người ta chán ghét đến mức nào.
Tuy nhiên nếu so ra thì điều buồn nôn nhất là thuộc về hiệu quả kỹ năng của Xuân Tường.
Hai tay cầm vũ khí chiến đấu chiếm ưu thế ở chỗ sở hữu cả năng lực sinh tồn của Chiến sĩ cùng với sự cơ động của Thích khách. Một cục đờm của lão già Xuân Tường này đã giảm một nửa phòng thủ và tốc độ di chuyển của Lục Nguyệt Tuyết. Kể từ đó, lại Lục Nguyệt Tuyết liền mất đi ưu thế nghề nghiệp của mình.
Tình trạng lúc này của Lục Nguyệt Tuyết là không thể thoát khỏi kỹ năng của Xuân Tường. Lúc này, tốc độ bị giảm một nửa nên hiển nhiên bị Xuân Tường nuốt trọn.
Đây là lối đánh điển hình của Xuân Tường. Là đoán trước ý địch, sau đó khống chế kèm theo tấn công không để đối thủ có cơ hội đánh trả.
Xuân Tường ra tay không mạnh, nhưng ai cũng không chịu nổi khống chế máu giảm phòng ngự của kỹ năng Phóng Độc của Thuật sĩ, vì nó duy trì mất máu liên tục.
Dẫu sao, Lục Nguyệt Tuyết muốn tấn công Xuân Tường thì cũng phải đến gần. Xuân Tường cũng không dùng kỹ năng ở chỗ khác, chỉ cần có sự khống chế dưới chân Lục Nguyệt Tuyết là Xuân Tường có thể nuốt trọn Lục Nguyệt Tuyết. Sau đó hai bên một trái một phải tung ra độc, buff từng lớp độc cho Lục Nguyệt Tuyết.
Lục Nguyệt Tuyết đáng thương nhìn thao tác cũng thấy được đây là một cao thủ, nhưng trước Xuân Tường lại không tài nào thể hiện được tài năng của mình, cuối cùng lại bị Xuân Tường hành hạ từ từ cho chết trên đấu trường.
Người cũng như tên, Lục Nguyệt Tuyết, chết một cách oan uổng...
“Cái này cái này...”
Trong hội trường hai người họ đã phân rõ thắng bại. Một ánh hào quang hiện lên, Xuân Tường được truyền tống về đội nhà mình. Chiến đội Một Đám Ô Hợp lại thắng ngay từ trận đầu, chiếm trước một phần khiến Phong Lôi và Phong Sương không biết nên sắp xếp lời nói của mình như thế nào.
Trên đấu trường chuyên nghiệp, Xuân Tường, 37 tuổi, có thể coi là thí sinh lớn tuổi. Độ chính xác của trình độ thao tác ấy có khoảng cách với người trẻ tuổi thời đỉnh cao không biết bao nhiêu.
Thuật sĩ là một nghề nghiệp đấu một mình sẽ rất yếu.
Cứ tưởng một tổ hợp như vậy chính là tặng điểm, nhưng một người trung niên cộng với cái nghề nghiệp lừa đảo ấy lại có thể đánh bại một cao thủ trẻ tuổi đang trong thời đỉnh cao.
Điều đáng kinh ngạc hơn là từ đầu đến cuối, Lục Nguyệt Tuyết không hề đụng được đến Xuân Tường mà còn bị khống chế máu đến chết.
Trong thể thao điện tử, thao tác là kỹ năng cơ bản, nghề nghiệp nhân vật là cấu hình phần cứng. Xuân Tường đã phát huy ưu điểm tránh khuyết điểm, vì biết rằng thao tác của mình chắc chắn không phải là đối thủ của cao thủ trẻ tuổi kia, vì vậy, khi hắn vừa lên đấu trường đã không cứng đối cứng với Lục Nguyệt Tuyết.
Thay vào đó, hắn lợi dụng khả năng dự đoán và kinh nghiệm lâu năm của mình, từ từ đùa bỡn đối thủ trong lòng bàn tay mình cho đến chết, thực hiện rất thành thạo bốn chữ “Đại xảo bất công” (Nhanh thì không khéo).
Định vị của Thuật sĩ là khống chế. Xuân Tường đã cho tất cả khán giả trên toàn thế giới thấy được cái gì gọi là thay đổi kiến thức trong sách giáo khoa.
Mặc dù Lục Nguyệt Tuyết thua ở chiến thuật và khinh địch, nhưng Xuân Tường có thể lấy phán đoán áp chế kỹ thuật và kinh nghiệm áp chế thao tác của Lục Nguyệt Tuyết thì có thể thấy người này rất mạnh không kém cao thủ hàng đầu.
“Đây là trình độ nghiệp dư ư? Không thể nào? Chẳng lẽ ta đã hiểu sai về nghiệp dư?” Phong Lôi và Phong Sương đã không chú ý đến các cuộc thi đấu game sau khi nghỉ hưu. Vì vậy đối với chiến đội Một Đám Ô Hợp nghiệp dư này đi lên thành nhóm chuyên nghiệp, đánh bại chiến đội chuyên nghiệp Cửu Châu để vào vòng sau là không hiểu biết.
Đám người kia lại là loại người hung ác đè chiến đội Cửu Châu xuống đất mà mài. Nhóm nghiệp dư chỉ là họ không lập chiến đội trong ngành thể thao điện tử là nghề chính thôi chứ không có nghĩa thực lực của họ kém cỏi.
Rõ ràng là không chỉ có hai người Phong Lôi và Phong Sương, mà ngay cả các chiến đội khác ngoài chiến đội Cửu Châu cũng đầy những hiểu nhầm về từ nghiệp dư này.
Vào thời điểm này, chứng kiến Lục Nguyệt Tuyết bị Xuân Tường treo đánh, mọi người mới bắt đầu tìm tòi lại xem có chiến đội nghiệp dư nào trong truyền thuyết không.
“Đây chính là thực lực của nhóm nghiệp dư ư? Nhóm nghiệp dư mạnh như vậy sao? Không phải chiến đội Cửu Châu muốn nghiền nát tất cả mọi người lần này sao?”
Bên cạnh Lục Nguyệt Tuyết, một người chơi tên là Cửu Nguyệt Cúc Hoa thốt lên kinh ngạc.
“Hừ!”
Tam Nguyệt Phong xem thường nói : “Ta nghĩ rằng họ chỉ đang tỏ ra có tài thôi.”
“Ý ngươi là gì?” Mọi người đều khó hiểu hỏi.
“Thuật sĩ này, phải là cao thủ nòng cốt tài giỏi nhất trong chiến đội của bọn họ.”
Cùng lúc đó bên ngoài sân, đội trưởng A Quốc của chiến đội BTR đang phân tích cho các đồng đội: “Sở dĩ chiến đội Một Đám Ô Hợp cho hắn ta thi ván đầu đầu tiên là để khủng bố tinh thần chiến đấu của đội Ariro.”
A Quốc nói tiếp: “Tất cả những lợi thế của Thuật sĩ này đều là phán đoán, khả năng tính toán và kỹ năng thi pháp. Đối với một người lớn tuổi như hắn ta, thao tác chắc chắn kém hơn người trẻ tuổi rất nhiều. Nếu không phải là Lục Nguyệt Tuyết quá hấp tấp bị hắn dẫn dụ vào nhịp điệu của mình thì chưa biết ai thắng đâu.”
Có thể tranh tài phân thắng bại cùng chiến đội Cửu Châu phải là cao thủ cấp cao. Mặc dù lúc đầu A Quốc cũng rất ngạc nhiên khi xem phương pháp chiến đấu của Xuân Tường, nhưng sau khi suy nghĩ một chút cũng phân tích Xuân Tường kỹ lưỡng.
Trong cuộc thi, không chỉ so về thao tác ai mạnh hơn, mà còn cả trí tuệ nữa.
Xuân Tường là một gã trung niên bỉ ổi đầy ý nghĩ xấu xa, nên Lục Nguyệt Tuyết trẻ tuổi này không cùng một loại với hắn ta.
Ngay cả khi trình độ thao tác của Lục Nguyệt Tuyết mạnh hơn Xuân Tường, một khi đã bị Xuân Tường dụ vào nhịp thì có là cao thủ mạnh hơn nữa cũng bị chơi đùa.
Dĩ nhiên, lời nói của A Quốc cũng không hoàn toàn đúng. Mặc dù Xuân Tường rất mạnh, còn có khả năng đánh bại các cao thủ chuyên nghiệp tiêu chuẩn, nhưng hắn ta vẫn không phải là người mạnh nhất trong Toàn Chân Giáo.
“Xuân ca, làm tốt lắm.”
Sau khi Xuân Tường rời khỏi võ đài, mọi người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp đều rối rít giơ ngón tay cái lên.
Đám người Toàn Chân Giáo luôn cầu kết quả không cầu quá trình, nên dù Xuân Tường có dùng thủ đoạn để thắng không anh hùng như thế nào thì có thể thắng một cao thủ cấp cao cũng đáng để mọi người khen ngợi.
“Thôi nào, thôi nào!” Xuân Tường vẫy tay và nói, “Lối đánh của một lão già như ta cũng chỉ là hành động khi người ta không đề phòng thôi. Cậu trai có thực lực mạnh kia khiến ta suýt vài lần bị giết ngược lại rồi.”
“Hiểu rồi!”
Sau khi nghe Xuân Tường nói, Vô Kỵ gật đầu nói: “Xem ra đối thủ không hề yếu. Nếu Lục Nguyệt Tuyết đó chỉ là trình độ trung bình trong chiến đội Ariro, sợ rằng ngoại trừ Lão Ngưu thì trong chúng ta không ai có thể là đối thủ của họ.”
“Ai sẽ chơi tiếp?”
Toàn bộ mọi người trong Toàn Chân thận trọng hỏi. Mọi người đều tự biết bản thân mình như thế nào, không hèn hạ được như Xuân Tường, về mặt thao tác thì càng không bằng những cao thủ cấp cao kia. Vậy nên vào thời điểm này, ai cũng không muốn lên đấu để phải xấu hổ.
“Lão Lý, ngươi đi đi.” Vô Kỵ quay lại và chỉ Minh Đô nói: “Bây giờ họ chắc chắn nghĩ rằng Xuân ca là người mạnh nhất của chúng ta. Lão Lý, ngươi đi trước đi, ngươi yếu.”
“Hả? Ta yếu sao?” Minh Đô khó chịu nói: “Tại sao không để Đạo Tuyết đi, hắn ta mới là người yếu nhất.”
“Đi cái cả nhà ngươi ấy. Ta là cha ngươi đấy!” Danh Kiếm Đạo Tuyết tức giận nói.
“Lão Lý, đừng nói thế!” Khi thấy hai người họ lớn tiếng, Vô Kỵ trợn mắt nhìn Minh Đô.
“Nhưng...”
Danh Kiếm Đạo Tuyết vừa muốn cảm kích Vô Kỵ, Vô Kỵ lại tiếp tục nói: “Khi Đạo Tuyết lên đó, chẳng phải mọi người sẽ nghĩ chúng ta hết sạch người giỏi rồi sao?"