Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1837 - Chương 1837: Chiến Thuật Của Vô Kỵ.

Trang 919# 2

 

 

 

Chương 1837: Chiến thuật của Vô Kỵ.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Bởi vì chiến thuật và thao tác không giống nhau, trình độ thao tác càng cao thì thực lực tất nhiên sẽ càng mạnh, từ đó cũng ảnh hưởng đến tỷ lệ thành công của chiến thuật.

Nếu bị người khác đối phó một cách cẩn trọng thì tỉ lệ thành công của người theo phái chiến thuật có thể sẽ thấp đến mức đến chính bản thân bọn họ cũng không dám tin.

“Trận sau để ta lên đi.” Tam Nguyệt Phong nhìn đồng đội bên cạnh mình nói: “Ta làm mẫu cho các ngươi, tránh cho mọi người sau này phải chết oan trong tay của đám tuyển thủ hạng hai này. Chúng ta thua dưới tay BTR thì thôi đi, nếu thua cả chiến đội nghiệp dư này thì cũng quá mất mặt rồi.”

Bên phía chiến đội Một Đám Ô Hợp, Minh Đô vẫn còn chưa hết tiếc nuối, lúc này hắn vẫn đang liên tục lắc đầu than thở: “Quá đáng tiếc, quá đáng tiếc.”

“Đúng vậy.”

Vương Vũ thấy thế liền lên tiếng an ủi: “Chỉ thiếu một chút thôi là ngươi thắng rồi.”

“Mẹ nó! Thắng thua đối với ta không quan trọng.” Minh Đô trợn trắng mắt nhìn Vương Vũ: “Lúc cô gái nhỏ ấy ôm ta, nếu ta mà quay lại chẳng phải là sẽ được cho ngay một chai sữa rửa mặt rồi sao?”

“???”

Vương Vũ mù tịt không hiểu gì: “Sữa rửa mặt? Vào trận mà còn có thể mang theo mỹ phẩm sao?”

“Ái chà chà, ta với ngươi không cùng một tần số não rồi.” Minh Đô cạn lời lắc lắc đầu, sau đó trở về vị trí của mình, để lại Vương Vũ vẫn đứng ở đó thắc mắc rốt cuộc làm sao mà có thể mang theo sữa rửa mặt vào trong trò chơi.

“Trận thứ ba để ta lên đi.”

Thấy Minh Đô bị người ta đánh bại, Yêu Nghiệt Hoành Hành liền tự cao anh dũng nói: “Trận thứ nhất cần ổn thỏa một chút, chúng ta lấy thêm được điểm nào thì hay điểm ấy.”

“Giết gà thì cần gì dùng dao mổ trâu.” Vô Kỵ xua tay nói: “Để ta lên là được rồi.”

“Ngươi?”

Mọi người ngạc nhiên nói: “Một tên Mục sư như ngươi lên võ đài động tay động chân cũng không hay lắm đâu.”

Nói thế nào nhỉ, Vô Kỵ tuy là kẻ cầm đầu của đám lưu manh Toàn Chân Giáo, nhưng chung quy hắn vẫn chỉ là một Mục sư, không nói đến kỹ thuật thao tác, nghề nghiệp này rõ ràng không phải là một nghề nghiệp chiến đấu được chứ?

“Để cho bọn ngươi lên càng không được.” Vô Kỵ nhàn nhạt nói: “Nói về thao tác, trừ đám lão Ngưu ra chúng ta ai cũng đều không được. Còn về chiến thuật, có vết xe đổ lúc nãy, đối phương chắc chắn sẽ không sập bẫy nữa. Đây mới là trận thi đấu đầu tiên thôi, tuyệt đối không thể để lộ toàn bộ thực lực được, mấy người các ngươi chắc chắn không thể gánh vác nổi trách nhiệm nặng nề này, bây giờ chỉ có thể để ta lên thôi.”

“Ta khinh! Ngươi thì có cái trứng để dùng ấy!” Linh Lung Mộng đứng ở một bên tỏ vẻ khinh bỉ.

“Ít ra còn tốt hơn người không có trứng để dùng.” Vô Kỵ không thèm để Linh Lung Mộng vào mắt.

“Con mẹ nó!”

Linh Lung Mộng nghe vậy liền sửng sốt, sau đó ngay lập tức phẫn nộ muốn phế luôn Vô Kỵ.

Vô Kỵ cười tủm tỉm, hóa thành một luồng ánh sáng trắng dịch chuyển lên trên lôi đài.

Cùng lúc đó, Tam Nguyệt Phong cũng đã đứng chờ sẵn từ lâu.

Trên người Tam Nguyệt Phong mặc một bộ pháp bào màu xanh lá, trong tay cầm một pháp trượng màu xám tro, trên đỉnh pháp trượng khảm một viên bảo thạch lớn màu xanh lá.

Rất rõ ràng, nghề nghiệp của Tam Nguyệt Phong là Pháp sư, hơn nữa còn là một Pháp sư hệ Gió cực kỳ hiếm gặp.

Luận về sát thương gây ra mỗi giây, Pháp sư hệ Gió kém sắc hơn chút ít so với Pháp sư hệ Lửa, hệ Sấm, nhưng luận về năng lực PK, Pháp sư hệ Gió tuyệt đối là đứng đầu bảng.

Bởi vì nghề nghiệp này là người nắm giữ nhân tố mạnh nhất trong hệ thống PK của game online thực tế ảo - Tốc độ.

“Võ công trong thiên hạ chỉ có nhanh là không thể công phá.” - Mặc dù đây chỉ là một câu nói trong phim điện ảnh, nhưng trong game này ai chạy mau thì người đó quả thật có thể muốn làm gì thì làm.

Pháp sư hệ Gió có thể lợi dụng các ma pháp thuộc hệ Gió để giúp bản thân gia tăng tốc độ.

Buff chồng chất lên người, đừng nói là chạy nhanh như thỏ, đến việc bay tới bay lui trên trời còn được nữa là, hơn nữa lúc thi pháp cũng không cần phải chú niệm trước. Nói chung tổng kết lại chỉ có một câu - đến và đi như gió.

Thích khách bình thường đụng vào Pháp sư hệ Gió còn phải nhượng bộ ba phân nữa là.

Còn Vô Kỵ ấy hả...

Sau khi nhìn thấy người ra sân là Vô Kỵ, không chỉ đám khán giả im lặng như tờ, ngay cả hai người bình luận viên là Phong Lôi và Phong Sương cũng đều không biết nên nói gì mới tốt.

Má nó, đám người của chiến đội Một Đám Ô Hợp này đúng thật là khiến cho người ta không biết đường nào mà lường.

Thuật sĩ tốt xấu gì vẫn có kỹ năng khống chế và độc dược trên người, ít nhiều thì năng lực cũng còn OK hơn một chút, chứ Mục sư thì làm ăn được gì chứ?

Nghề nghiệp chuyên về phụ trợ như thế, chẳng lẽ vào trận rồi đi buff máu cho đối thủ để đối thủ đầy máu quá rồi chết hay sao?

Nhìn Vô Kỵ đang đứng ở trên võ đài nở nụ cười vô hại, đầu của Phong Lôi và Phong Sương không khỏi trở nên căng chặt.

Trải qua hai trận thi đấu vừa rồi, mọi người đều đã nhận ra chiến đội Một Đám Ô Hợp này không phải là một chiến đội tầm thường, hiện tại lại còn để cho một Mục sư lên võ đài khiêu chiến, mọi người cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên như lúc đầu, chỉ là bọn họ không thể nào hiểu được trong đầu đám người này đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì thôi.

Nghề nghiệp Mục sư ấy hả, rõ ràng là một nghề nghiệp phụ trợ, đương nhiên là không chiếm một chút ưu thế nào khi đứng trước mặt nghề nghiệp đứng đầu bảng PK là Pháp sư hệ Gió.

Cơ mà ai cũng đều được chứng kiến qua chiến thuật của chiến đội Một Đám Ô Hợp này rồi – lúc nào cũng là cạm bẫy đầy rẫy, nếu dám nói nghề nghiệp Mục sư không được thì bọn họ lại sợ bản thân bị vả mặt.

Cao thủ của nghề nghiệp phụ trợ thì vẫn là cao thủ, thể diện đương nhiên vẫn phải giữ lại một chút.

“Ha ha... Ha ha.”

Đương nhiên, là bình luận viên, tuyển thủ lên võ đài mà không giới thiệu cũng không được, Phong Lôi chỉ biết cười khan hai tiếng rồi bắt đầu giới thiệu: “Đặc điểm chọn người của chiến đội Một Đám Ô Hợp trước nay đều là như vậy đấy, thế nhưng lại đưa một Mục sư ra để khiêu chiến, có phải là lại đang che giấu âm mưu gì ở phía sau không?”

“Còn không phải sao... Trong bụng của đám người này đều là âm mưu quỷ kế, đưa một Mục sư lên võ đài như vậy tám phần mười là không có ý tốt gì rồi.”

Người xem trên khán đài nghe thấy thế, tất cả trùng hợp đều nghĩ đến điểm này.

“Hừ!”

Trên lôi đài, Tam Nguyệt Phong đánh giá Vô Kỵ từ trên xuống dưới một lần, sau đó hừ lạnh nói: “Có âm mưu quỷ kế gì thì lôi hết ra đi.”

“Ha ha! Thì ra ngươi cũng biết tiếng quốc ngữ à.”

Nghe thấy lời nói của Tam Nguyệt Phong, Vô Kỵ vừa tiến về phía trước vừa cười ha ha nói: “Một Mục sư như ta thì có thể có âm mưu quỷ kế gì chứ. Ở trước mặt người có thực lực tuyệt đối thì âm mưu quỷ kế gì cũng đều trở nên vô dụng.”

“Xem ra ngươi cũng không phải là một tên ngốc.”

Thấy Vô Kỵ tiếp cận mình, Tam Nguyệt Phong liền nhíu chặt mày, hắn giơ pháp trượng lên, một lưỡi dao gió ngay lập tức bay về phía Vô Kỵ.

“Phụt!”

Một âm thanh trầm đục vang lên, lưỡi dao gió đã chém vào người Vô Kỵ, thanh máu ở trên đầu hắn nháy mắt tụt xuống một đoạn.

Vô Kỵ không hề hoảng hốt, tiện tay thi hành Thuật Trị Liệu đối với bản thân.

“Soạt!”

Thanh máu ngay lập tức được hồi đầy.

“Ha ha!”

Sau khi hồi đầy máu, Vô Kỵ liền chỉ vào đầu mình cười ha ha nói: “Đến đây, đánh thoải mái đi, xem ngươi giết ta nhanh hơn hay là ta trị liệu nhanh hơn.”

“???!!!”

Lời này của Vô Kỵ vừa mới thốt ra đã khiến cho Tam Nguyệt Phong đờ đẫn cả người.

Phong Lôi ở dưới võ đài cũng không thể không ngạc nhiên nói: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng lẽ vị Mục sư này muốn kéo dài thời gian với Pháp sư hả?”

Lỗ hổng duy nhất của Pháp sư hệ Gió chính là sát thương trên giây rất nhỏ, mà quỷ thần thiên địa ơi sở trường của Mục sư lại là hồi máu, hai nghề nghiệp này mà ngươi đánh ta hồi máu, thật đúng là không biết khi nào mới đánh xong.

Phải biết rằng, Mục sư không chỉ hồi máu mà còn có Thánh Quang Thuẫn vô địch, chắc chắn có thể kéo dài thời gian ba mươi phút với Pháp sư hệ Gió!

Nếu cứ như vậy, chiến đội Ariro lần này xem như ăn mệt rồi.

Dù sao thì Mục sư cũng không phải là nghề nghiệp chiến đấu, Pháp sư hệ Gió vừa hay lại thuộc nghề nghiệp chiến đấu, nếu như Tam Nguyệt Phong và Vô Kỵ ở trên lôi đài mà hòa nhau không không, vậy có khác nào tên phụ trợ kia chiếm thế thượng phong đâu chứ?

“Ha ha!” thấy biểu cảm này của Tam Nguyệt Phong, Vô Kỵ liền cười híp mắt đề nghị: “Cứ tiếp tục như vậy ngươi không giết được ta và ta cũng không giết được ngươi, lãng phí ba mươi phút thời gian quý báu của mọi người như vậy cũng không hay, hay là chúng ta dứt khoát hòa nhau là được rồi.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment