Trang 922# 1
Chương 1842: Triệt để tiến hành kỹ năng không cần liêm sỉ.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Mười phút nghỉ giữa trận đã kết thúc, tiếp tục tiến hành vòng thi đấu thứ hai.
Trước lúc bắt đầu trận đấu, cần chọn lựa chiến trường.
Dưới sự ra hiệu của Vô Kỵ, Vương Vũ chọn lựa chiến trường Viễn Cổ Sâm Lâm.
“Má ơi...”
Sau khi nhìn thấy sự chọn lựa của Vương Vũ, khán giả trên khán đài không khỏi trở nên xôn xao.
Viễn Cổ Sâm Lâm, được mệnh danh là bản đồ đứng đầu trong bốn bản đồ lớn của thế giới “Trọng Sinh”. Diện tích của Viễn Cổ Sâm Lâm cực lớn, cho đến nay chưa từng có bất kỳ ai thám hiểm được hết, ngay đến cả tài liệu từ phía công ty game đưa ra cũng vô cùng ít ỏi. Người chơi bình thường đi vào chưa được bao lâu chắc chắn sẽ bị lạc đường.
Thấy bản đồ của hội trường biến thành khu rừng lớn rộng mênh mông vô bờ, khán giả dường như đã dự đoán được đám người của chiến đội Một Đám Ô Hợp sẽ làm điều vô sỉ gì tiếp theo.
Còn đối thủ của chiến đội Một Đám Ô Hợp là chiến đội Ariro sau khi nhìn thấy bản đồ do Vương Vũ chọn lựa xong, tất cả đều khóc không thành tiếng.
Cũng không biết bản thân đã tạo nên tội nghiệt gì để bây giờ gặp phải một đám khốn nạn không biết liêm sỉ như vậy! Kiểu chơi chiến thuật ở vòng đầu tiên ít nhất còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, sang đến vòng hai chiến đội Một Đám Ô Hợp này rõ ràng là đang muốn phát huy “ưu điểm” vô liêm sỉ của mình đến mức tận cùng đây mà.
“Chuyện này... Chiến đội Một Đám Ô Hợp đang nghĩ gì vậy chứ?” Trên bàn bình luận, Phong Lôi đã toát mồ hôi đầm đìa, nhìn biến hóa trên hội trường mà kinh ngạc, trong ánh mắt của hắn ngập tràn sự sợ hãi: “Chẳng lẽ... Chẳng lẽ bọn họ muốn chơi trò trốn tìm ở đây?”
“Có ai nói không phải đâu...”
Phong Sương lau mồ hôi lạnh trên trán, không khỏi thán phục từ tận đáy lòng: “Ta làm nghề này nhiều năm như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy kiểu chiến đội như vậy.”
Sau khi đi vào bản đồ này, nhắm mắt cắm đầu cắm cổ chạy thì đến cả bản thân còn bị lạc nữa là, nếu dùng để chơi trò trốn tìm, kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Ngành sản xuất thi đấu thể thao điện tử tồn tại cũng được mấy năm rồi, có chiến đội nào đến đây thi đấu mà không phải đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống không chết không ngừng đâu chứ? Cách đánh vô sỉ kiểu này, mọi người quả thật là chưa từng được chứng kiến qua.
Đến cả ban tổ chức cũng bị sự hèn hạ đáng khinh không cần thể diện của chiến đội Một Đám Ô Hợp làm cho sụp đổ tinh thần hoàn toàn.
Cách đánh vô sỉ của chiến đội Một Đám Ô Hợp, trong giải thi đấu chuyên nghiệp trong nước ban tổ chức đã từng được lĩnh giáo qua. Vì để hạn chế đám khốn nạn này không làm cho giải đấu biến thành nơi người thần căm phẫn, ban tổ chức mới đặc biệt cải tổ lại quy tắc một chút. Nhưng cho đến khi người của chiến đội Một Đám Ô Hợp bước lên thi đấu, ban tổ chức mới phát hiện ra việc mình cải tổ lại quy tắc cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến mấy tên bỉ ổi này, ngược lại còn khiến mọi thứ trở nên thậm tệ hơn.
Ngươi sửa mặc ý ngươi, dù sao đi nữa nếu ngươi có thể hạn chế sự vô liêm sỉ của ta thì xem như ta thua…
Giờ này phút này, ban tổ chức rất muốn đuổi thẳng cổ mấy tên khốn của chiến đội Một Đám Ô Hợp ra khỏi sân khấu. Chẳng qua đám cặn bã khiến cho người ta giận sôi máu này lại cực kỳ xảo quyệt, ban tổ chức đã xem đi xem lại quy tắc mấy chục lần đều không thể tìm ra được lý do để cấm bọn họ thi đấu.
Tức chết ta rồi...
Nhân viên của ban tổ chức đang ở hiện trường tất cả đều hận không thể bẻ đầu của mấy thằng cha này xuống làm bóng để đá.
Chi phí bỏ ra để tổ chức một trận thi đấu cấp thế giới khá là lớn, ban tổ chức cũng muốn dựa vào cuộc thi đấu mở rộng ra tận quốc tế này để giành lấy sự quan tâm từ thế giới, chẳng qua cách chơi của chiến đội Một Đám Ô Hợp đã làm xáo trộn mọi thứ, khiến mọi việc đang dần đi vào ngõ cụt.
Bây giờ trên hội trường đã có khán giả muốn trả vé rời khỏi, nếu không phải các biện pháp an ninh được thực hiện tốt, chỉ sợ rằng sân vận động đã bị người ta đập cho tan tành rồi.
Còn những người chơi khác đang theo dõi trận đấu qua phát sóng trực tiếp, nhìn thấy hành vi của chiến đội Một Đám Ô Hợp lại càng tức giận cùng cực. Mọi người xem giải đấu nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua chiến đội nào nhàm chán như thế, càng đáng giận hơn là loại chiến đội rác rưởi như vậy lại có thể đánh đến giải thi đấu chuyên nghiệp quốc tế. Con mẹ nó đang đùa hả? Có ám muội, chắc chắn là có ám muội!
“Chiến đội Một Đám Ô Hợp không biết xấu hổ!”
“Không biết xấu hổ!”
“Không biết xấu hổ!”
Trên hội trường thi đấu, cũng không biết là ai cầm đầu, khiến cho tất cả khán giả đồng loạt la hét khẩu hiệu, ngôn ngữ các nước trộn lẫn vào nhau cực kỳ đinh tai nhức óc, xông thẳng đến trời cao.
“Được” nhiều người mắng chửi như vậy, đám người chiến đội Một Đám Ô Hợp bỗng cảm thấy lâng lâng, vẻ mặt của bọn họ vô cùng tự hào chắp tay bốn phía: “Quá khen rồi, quá khen rồi!”
Hành vi vô sỉ này, lập tức làm cho toàn thế giới bùng cháy.
Chửi thì cứ chửi, trận đấu tất nhiên vẫn phải tiếp tục.
Dưới sự chọn lựa ngẫu nhiên của hệ thống, người chơi hai bên chiến đội lần lượt vào trận.
Đúng như mọi người dự đoán, tuyển thủ của chiến đội Một Đám Ô Hợp sau khi vào trận, căn bản là chưa giao chiến với đối thủ đã không nói hai lời liền quay đầu chạy thẳng vào trong rừng sâu, chạy đến mức không biết chính mình đang ở đâu luôn, sau đó tìm một nơi ngồi xổm xuống, kéo dài ba mươi phút thi đấu.
Đám người Toàn Chân Giáo này chẳng khác nào con chuột cống chạy qua đường suốt ngày bị người ta truy sát. Bọn họ có thể “được” xưng là bản lĩnh khác thì không có, thủ đoạn bỏ chạy thì lại chuyên nghiệp hơn cả cao thủ chuyên nghiệp.
Hai tiếng rưỡi của vòng hai này nhàm chán vô cùng, thu hoạch duy nhất của mọi người chính là học hỏi được cái gì gọi là chơi trốn tìm một cách chuyên nghiệp, sau này có về nhà chơi với mấy đứa nhóc thì chắc chắn sẽ dùng thêm được nhiều mánh khóe.
Dưới sự khinh bỉ cùng nhục mạ của mọi người, vòng thi đấu thứ hai kết thúc với kết quả chung cuộc là 0:0. Chiến tích và cách đánh như thể phát rồ mất trí thế này, chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, trở thành một vết ô nhục lớn nhất trong sử sách thi đấu thể thao điện tử.
Vòng thi đấu thứ hai kết thúc, tuyển thủ đôi bên lại một lần nữa quay trở về phòng chờ.
Thi đấu hơn hai tiếng đồng hồ nhưng lại chưa từng đánh nhau trực diện, cơ mà chơi trốn tìm ở trong rừng lâu như vậy, đám người Toàn Chân Giáo cũng mệt phờ cả người.
Sau khi rời khỏi khoang trò chơi, Vương Vũ thậm chí còn có thể cảm nhận được sát khí trên gương mặt của nhân viên phụ trách, hắn không thể không đề cao tinh thần xốc lại mọi giác quan, che chở đám người Toàn Chân Giáo ở đằng sau lưng.
Vô Kỵ còn cố ý dặn dò mọi người: “Lúc đi nhà vệ sinh nhớ cẩn thận sau lưng, đừng để bị người ta cầm cục gạch đánh chết, nói không chừng đến cả camera giám sát thu hình lại cũng tìm không ra đâu.”
Trong phòng chờ của chiến đội Ariro, đám nhóc này sau khi trải qua mấy lần liên tiếp bị chiến đội Một Đám Ô Hợp chà đạp, tinh thần của bọn họ dường như đã đến gần bờ vực sụp đổ.
Chơi cờ cùng với một người chơi cờ dở - ra nước cờ trăm lỗ hổng thì cũng thôi đi, chơi lâu như vậy mà chỉ được tính là ngang tay... Đối với chiến đội Ariro mà nói - đả kích này thật sự quá lớn!
Suy cho cùng mọi người đều hướng đến mục tiêu chức vị quán quân thế giới, kết quả vừa mới ra khỏi cửa đã gặp phải một đám người cặn bã như vậy, khiến tất cả mọi người không nâng dậy nổi một chút tinh thần nào, con mẹ nó nên tìm ai để nói lý lẽ đây?
“Mọi người mau xốc lại tinh thần đi!”
Thấy ý chí chiến đấu của thủ hạ đã không còn bao nhiêu, Tam Nguyệt Phong cũng rất bất lực, nhưng hắn là đội trưởng, chắc chắn không thể nhụt chí, nếu không trận đấu tiếp theo sẽ không thể nào thi đấu được nữa.
“Xốc tinh thần không nổi!” Lục Nguyệt Tuyết u uất nói: “Trận thứ ba là quyết đấu đoàn đội, cần phải dùng chiến thuật, chúng ta nói không chừng lại giẫm phải bẫy rập của bọn họ nữa!”
Sau hai trận thi đấu, thành viên của chiến đội Ariro rõ ràng đã lựa chọn cam chịu...
“Yên tâm!”
Tam Nguyệt Phong nghe vậy liền vội vàng lên tiếng an ủi: “Thực lực của bọn chúng thực ra đều rất bình thường, mỗi người trong chúng ta đều mạnh hơn bọn chúng rất nhiều.”
“Vậy thì có tác dụng gì chứ?” Mọi người lũ lượt bĩu môi: “Với cách đánh vô sỉ của đám côn đồ đó, so về chơi chiến thuật thì chúng ta có thể là đối thủ bọn họ sao?”
“Tại sao phải chơi chiến thuật với bọn họ chứ?” Tam Nguyệt Phong cười cười nói: “Vì chúng ta yếu kém về chiến thuật, vậy nên không cần lấy yếu điểm của mình đi đấu với sở trường của địch.”
“Quyết đấu đoàn đội mà, không chơi chiến thuật thì làm sao đánh được?” Cả đám thật sự không hiểu.
“Rất đơn giản, chọn một bản đồ không có tính chiến thuật không phải là được rồi sao.” Tam Nguyệt Phong nhàn nhạt nói.