Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1841 - Chương 1841: Vì Tình Hữu Nghị Hai Nước, Nhường Các Ngươi Một Điểm Đấy.

Trang 921# 2

 

 

 

Chương 1841: Vì tình hữu nghị hai nước, nhường các ngươi một điểm đấy.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Đến cả chiến đội Cửu Châu – giống với chiến đội Một Đám Ô Hợp, đều là chiến đội đại diện cho Trung Quốc đến đây để thi đấu, giờ phút này bọn họ cũng không biết nên nói gì cho phải.

Mánh khóe nhỏ này của Toàn Chân Giáo, nói dễ nghe thì được gọi là chiến thuật, còn nói trắng ra thì chính là hèn hạ đáng khinh.

Kiểu đánh này tuy rằng từng thịnh hành vào lúc thi đấu thể thao điện tử vừa mới nổi lên, nhưng bản chất của thi đấu chính là nhờ vào sự cạnh tranh để khiến cho người chơi trở nên mạnh mẽ hơn.

Kiểu đánh vì chiến thắng mà không từ một thủ đoạn nào, chung quy là quá lỗi thời không thể nào chấp nhận được.

Đám nhóc trong chiến đội Một Đám Ô Hợp làm như vậy ở đấu trường trong nước thì cũng thôi đi, suy cho cùng thì cũng chỉ là một đám nghiệp dư, chơi mánh khóe cũng không có gì là đáng trách cả. Nhưng mấy tên khốn này lại bê nguyên cách đánh hạ lưu vô sỉ sang tận đấu trường quốc tế, còn định phát dương quang đại... Chuyện này quả thực khiến cho người ta có chút không nỡ nhìn thẳng.

Tính ra cũng giống như thế vận hội Olympic vậy, mọi người đều mang theo thể diện của quốc gia tới đây để thi đấu. Ngươi giở trò âm hiểm ở trên đấu trường, kể cả có thắng thì cũng chẳng vẻ vang gì, dù sao đây cũng chỉ là quyết đấu 1v1, cũng không phải quyết đấu đoàn đội...

1v1 chỉ so sánh thực lực và thao tác giữa hai người chơi với nhau, quyết đấu đoàn đội thì mới là so sánh năng lực chiến thuật được chứ.

Sau khi trải qua bốn trận thi đấu, Tam Nguyệt Phong đã bị chiến thuật của đám người bên chiến đội Một Đám Ô Hợp làm cho tinh thần sụp đổ hoàn toàn.

Con mẹ nó, bọn chúng là cái thứ gì không biết, kiểu người cặn bã như vậy mà cũng được đi thi đấu quốc tế? Nếu không phải là tìm không ra chỗ sơ hở thì hiện tại Tam Nguyệt Phong đã đi khiếu nại đối thủ rồi. Lúc này hắn cũng đã nhìn ra được - bản thân bây giờ đã rơi vào thiên la địa võng của người ta, dù có để cho ai lên thi đấu, đối thủ chắc chắn vẫn sẽ gian lận được thôi.

Tam Nguyệt Phong cũng đã hiểu rõ “sự lợi hại” của đối phương, bèn trực tiếp chỉ vào Kỵ sĩ đang đứng bên cạnh mình: “Thất Nguyệt, ngươi lên đi!”

“Ta?” Vị Kỵ sĩ tên là Thất Nguyệt Khai Hoa nghe vậy, không khỏi bĩu bĩu môi nói: “Dựa vào cái gì hả.”

Trận đấu vừa nãy, Thất Nguyệt Khai Hoa đã xem hết rồi, những đồng đội của mình lần lượt bị thua oan uổng thế nào Thất Nguyệt Khai Hoa cũng thấy rõ ràng vô cùng.

Nếu đối phương dùng thủ đoạn quang minh chính đại để đánh bại bọn họ, Thất Nguyệt Khai Hoa cũng sẽ không sợ hãi như vậy, nhưng nếu bị thủ đoạn đê hèn đánh bại, thì quả thực là ấm ức vô cùng, huống chi đối phương còn là một đám tuyển thủ nghiệp dư.

“Dựa vào việc ta là đội trưởng.” Tam Nguyệt Phong không thoải mái nói: “Lý do như vậy đã đủ chưa?”

“Ách....” Thất Nguyệt Khai Hoa lập tức cạn lời, được rồi, không có lý do nào thuyết phục hơn lý do này hết.

Chẳng qua chiến đội Ariro vừa mới chọn được tuyển thủ lên đấu trận cuối cùng, chiến đội Một Đám Ô Hợp bên kia lại bắt đầu giở thói xấu ăn không nói có.

“Trận đấu cuối cùng! Chiến đội Một Đám Ô Hợp bỏ cuộc!”

Thất Nguyệt Khai Hoa chuẩn bị nhấn vào nút tiến vào chiến trường, đột nhiên Vương Vũ của chiến đội Một Đám Ô Hợp với dáng vẻ vô cùng lưu manh đứng lên nói: “Thứ mà chiến đội Một Đám Ô Hợp chúng ta nhắm đến chính là ngôi vị quán quân thế giới, đội ngũ hạng ba như các ngươi có thể thi đấu với chúng ta đã là quá vinh hạnh cho các ngươi rồi. Có điều vì tình hữu nghị giữa hai nước, chúng ta không thể để cho chiến tích của các ngươi trở nên quá khó coi, thế nên mới cố tình nhường cho các ngươi một ván.”

“Phốc!!”

Nguyên nhân bỏ cuộc của chiến đội Một Đám Ô Hợp vừa mới được thốt ra, tất cả mọi người ở hiện trường đều đồng loạt hộc máu.

Đặc biệt là thành viên của chiến đội Ariro càng tức giận đến mức nổ phổi.

“Quá kiêu ngạo! Quá vô sỉ! Quá xem thường chúng ta rồi!”

Đám người trong chiến đội Ariro ai ai cũng đỏ mặt tía tai, hận không thể ngay lập tức thoát ra khỏi trò chơi để đánh nhau một trận sống còn với đám người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp này.

Chiến đội Ariro cũng coi như là chiến đội có danh tiếng lâu năm, có dạng thi đấu phong ba bão táp gì mà bọn họ chưa từng trải qua chứ, đối thủ giống như ngày hôm nay, vẫn là lần đầu tiên bọn họ được thấy trong đời.

Rõ ràng là một đám vô sỉ, vào trận đấu thì toàn dùng mưu hèn kế bẩn không dám quyết đấu chính diện, còn bày ra dáng vẻ ông đây vô địch thiên hạ không sợ thái độ soi mói của các ngươi, đáng giận hơn cả là đám người đó còn dám lớn giọng không biết xấu hổ nói nhường cho bọn họ một điểm.

Điều này đối với các vị cao thủ chuyên nghiệp mà nói, hoàn toàn chính là một sự sỉ nhục.

Đến mức những chiến đội khác cũng chỉ biết giương mắt đờ đẫn.

Nhường một điểm? Con mẹ nó bọn họ đang làm cái gì vậy? Thật sự cho rằng giải thi đấu chuyên nghiệp quốc tế là một trò đùa hả? Cũng quá càn rỡ rồi đó.

Duy chỉ có chiến đội Cửu Châu là vẫn giữ thái độ đứng xem kịch hay.

Khổng Tử nói rồi, hắn điên cuồng thì cứ mặc cho hắn điên cuồng, ai điên cuồng thì người đó sẽ tự diệt vong.

Một điểm tuy là không nhiều, nhưng lại có khả năng quyết định thắng bại của cả một trận đấu, đám người của chiến đội Một Đám Ô Hợp này tuy rằng làm việc bừa bãi, nhưng bừa bãi mà thắng thì có thể sẽ được mọi người tâng bốc lên tận trời, còn nếu bừa bãi mà thua thì... Ha ha.

Dù ngươi có là ai đi chăng nữa, đám bình xịt trong nước vẫn sẽ đào mười tám đời tổ tông nhà ngươi lên, nếu không thì sao có thể xứng với danh hiệu anh hùng bàn phím của bọn họ chứ?

Kiểu hành vi chọc vào cột sống của người ta như vậy mà cũng dám làm, chiến đội Một Đám Ô Hợp này thật đúng là tự tạo nghiệp không thể sống mà.

Đương nhiên, mục đích của việc làm này cũng chỉ có Toàn Chân Giáo mới biết được.

Không còn cách nào khác, con đường thi đấu vẫn còn khá dài, hơn nữa trận đấu cuối cùng là quyết đấu đoàn đội, thời gian của nó không nhiều không ít vừa đúng hai mươi phút, đó mới là điểm mấu chốt quyết định thắng bại.

Bây giờ trong Toàn Chân Giáo ngoại trừ Vương Vũ ra, người có khả năng đánh thắng tuyển thủ chuyên nghiệp hạng nhất đều đã lên đấu hết rồi. Nếu đánh tiếp, thì thực lực lẫn lỗ hổng của chiến đội Một Đám Ô Hợp bên này chẳng phải đều lộ ra hết sao.

Phải biết rằng vòng hai chính là tuyển người ngẫu nhiên, đứng trước mặt các vị cao thủ chuyên nghiệp đầu bảng, đám người Toàn Chân Giáo cũng chỉ có thể lựa chọn phó mặc cho trời. Thế nên trận quyết đấu đoàn đội cuối cùng mới chính là trận thi đấu quan trọng nhất.

Nếu để lộ tất cả thực lực và yếu điểm của mình ra trước, vòng thi đấu thứ ba chắc chắn là rất khó đánh.

Cao thủ chuyên nghiệp đầu bảng người này còn nham hiểm hơn người kia, chắc chắn sẽ khó đánh hơn so với người bình thường.

Vòng thứ ba là do chiến đội Ariro chọn bản đồ, lỡ như bọn họ chọn một bản đồ diện rộng nhằm tránh khỏi cao thủ đỉnh cấp như Vương Vũ, rồi chuyên môn bới móc yếu điểm của Toàn Chân Giáo để xuống tay, sau đó cùng nhau chơi trò trốn tìm ở trên chiến trường, lúc đó Toàn Chân Giáo không phải là tự mình đào hố chôn mình sao?

Bỏ trận thi đấu cuối cùng này, cũng là do cùng đường bí lối, còn tại sao phải kiêu ngạo như vậy, đương nhiên là vì muốn giữ chút mặt mũi cho bản thân rồi.

Đồng thời còn có thể khiêu khích lửa giận trong lòng đối thủ, nhất cử lưỡng tiện nha.

Dụng ý của Toàn Chân Giáo tất nhiên là không ai hiểu nổi. Tiếng mắng chửi của khán giả trên hội trường truyền đến phòng chờ thi đấu, đám người Toàn Chân Giáo đứng cách một khoảng khá xa đều có thể nghe được rõ ràng.

“Làm như vậy có vẻ như là không ổn lắm thì phải?” Sau khi đọc xong lý do thoái thác của Vô Kỵ, Vương Vũ quay đầu lại, có chút ngại ngùng hỏi đám người Toàn Chân Giáo.

Vương Vũ là người luyện võ, tính cách ngày thường cũng giống như tác giả vậy -khiêm tốn nho nhã chính trực, đột nhiên bắt hắn phải nói ra mấy lời ngông cuồng như thế, bản thân Vương Vũ cũng cảm thấy có chút không quen.

“Có gì mà không ổn.” Doãn Lão Nhị ngồi ở một bên nói: “Lúc ta đánh bóng bàn, nhường cho đối thủ một điểm là làm theo quy củ được chứ.”

“Đánh bóng bàn với chuyện này có gì giống nhau hả?” Vương Vũ nghe xong câu đó, gương mặt liền đen lại.

Đánh bóng bàn nhường điểm là vì thực lực của Quốc Binh rõ ràng là cao hơn đối thủ một bậc, nhường đối thủ một điểm là vì thật sự không muốn cho đối thủ thua quá khó coi, đối thủ được nhường điểm không chỉ không cảm thấy mình bị làm nhục, mà sẽ cảm thấy vô cùng cảm kích.

Nhưng chiến đội Một Đám Ô Hợp lại chỉ là một chiến đội thi đấu thể thao điện tử nghiệp dư. Trên thế giới cao thủ nhiều như mây, không phải chỉ có một mình chiến đội của Trung Quốc là độc tôn, hai hạng mục này căn bản không cùng một khái niệm được chứ?

“Có điều gì khác biệt sao?” Vô Kỵ nhướn nhướn mày hỏi: “Ngươi cảm thấy bọn họ có thể đánh thắng ngươi sao?”

“Chuyện này sao có thể chứ?” Vương Vũ tỏ vẻ khinh thường.

Đối với bản lĩnh của bản thân, Vương Vũ đương nhiên là vô cùng tự tin rồi.

“Còn không phải à!” Vô Kỵ nói: “Dù sao thì ngươi cũng giống như Quốc Binh vậy đều là những nhà vô địch, nhường cho bọn họ một điểm cũng là phép lịch sự tối thiểu.”

“Nghe cũng có lý.” Vương Vũ gật đầu.

Lăn lộn cùng với đám người Toàn Chân Giáo lâu như vậy, Vương Vũ cũng đã bắt đầu trở nên mặt dày vô sỉ từ lúc nào không hay.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment