Trang 925# 1
Chương 1848: Kẻ gian trộm BOSS
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Chúc mừng chúc mừng!"
Sau khi lên mạng không lâu, cửa sổ chat của đám người Vương Vũ cũng bắt đầu bận rộn lên.
Nội dung tin nhắn nghìn câu như một, đều chúc mừng chiến đội Một Đám Ô Hợp được vào vòng kế tiếp.
Đương nhiên cá biệt cũng có những tên đê tiện gửi tin nhắn châm chọc đến.
Ví dụ như Độc Cô Cửu Thương, thằng khốn này dùng giọng điệu quái gở gửi tin nhắn cho Vô Kỵ: "Ta đã xem trận đấu của các ngươi rồi, đánh cũng không tệ, rất đặc sắc, chữa được chứng mất ngủ nhiều năm của ta."
Độc Cô Cửu Thương cũng hèn hạ thật, không có việc gì lại đi tìm Vô Kỵ đấu võ mồm gì chứ, Vô Kỵ thờ ơ đáp lại một câu: "Ngươi mất ngủ là vì không có bản lĩnh tham gia giải đấu chuyên nghiệp thế giới đó thôi."
"Tổ sư!"
Nhìn thấy tin nhắn của Vô Kỵ, tâm trạng vốn dĩ không tệ của Độc Cô Cửu Thương trong nháy mắt trở nên buồn bực.
"Không xong rồi lão đại! Có người xông vào đảo Rồng!"
Ngay khi Độc Cô Cửu Thương còn đang phiền muộn, đột nhiên một đàn em từ ngoài cửa chạy vọt vào, lớn tiếng kêu lên.
"Gấp cái gì."
Độc Cô Cửu Thương phất tay áo nói: "Giết là được rồi, chút chuyện nhỏ này còn phải đến tìm ta sao?"
Con đường duy nhất đến đảo Rồng, nằm ngay tại thành Thiên Long.
Là thành chủ của thành Thiên Long, thuộc hạ của Độc Cô Cửu Thương cũng chính là công hội Thiên Hạ Mạt Thế khống chế con đường huyết mạch này, chuyên môn thu phí qua đường ở đây.
Dám lên đảo Rồng đi dạo đương nhiên không có ai yếu ớt cả, người không hài lòng với hành động thu tiền của Thiên Hạ Mạt Thế khắp nơi đều có.
Mỗi ngày ít nhất cũng phải có đến mười mấy người xông vào đảo, Độc Cô Cửu Thương đương nhiên cũng đã quen rồi, thậm chí còn hơi mất kiên nhẫn.
"Lần này hơi khác."
Đàn em kia vội vàng nói: "Đám người xông vào đảo Rồng kia vô cùng lợi hại, chúng ta ngăn cản nhưng lại không ngăn được."
Đàn em này cũng rất có trình độ nói chuyện, bị người ta tiêu diệt cả đội thì chính là tiêu diệt cả đội, còn thản nhiên nói không ngăn lại được.
"Không ngăn lại được thì thôi, nếu đã là cao thủ, không cần thiết phải gây chuyện quá căng thẳng với bọn họ." Độc Cô Cửu Thương lạnh nhạt nói.
Độc Cô Cửu Thương bị đám người Toàn Chân Giáo kia trêu chọc là Độc Cô Tòng Tâm, cũng không phải không hợp lý.
Dù sao cũng là hội trưởng của một công hội lớn, Độc Cô Cửu Thương làm việc chững chạc hơn rất nhiều, chắc chắn không thích gì làm nấy giống như đám người Toàn Chân Giáo kia được.
Ít nhất trong việc đối xử với đám cao thủ kia, Độc Cô Cửu Thương khoan dung hơn rất nhiều.
Tranh đấu với đám người Toàn Chân Giáo kia nhiều năm như vậy, Độc Cô Cửu Thương cũng biết rằng chọc vào một đội cao thủ nhỏ sẽ phiền phức đến mức độ nào, đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng bị Vương Vũ làm cho sợ hãi rồi.
"Nhưng mà..."
Nghe thấy Độc Cô Cửu Thương nói như vậy, đàn em vẻ mặt đưa đám nói: "Đám người kia giết mất hơn trăm anh em của chúng ta, còn chế giễu Thiên Hạ Mạt Thế chúng ta đều là rác rưởi."
"Cái gì?"
Đàn em vừa dứt lời, lửa giận của Độc Cô Cửu Thương xoẹt một nhát bùng lên.
Độc Cô Cửu Thương cũng đã từng nhìn thấy chuyện xông vào cửa vắng nhiều lần rồi, sở dĩ mọi người xông vào cửa vắng, cũng vì ngại chi phí truyền tống quá cao, Độc Cô Cửu Thương đương nhiên cũng hiểu rõ chuyện này trong lòng.
Cho nên nếu là người chơi cao thủ có thể xông qua được, Độc Cô Cửu Thương cũng không muốn làm mất lòng bọn họ, đa số thời gian đều mở một mắt nhắm một mắt.
Những cao thủ xông vào đảo kia cũng không phải người ngu, chắc chắn cũng có thể nhìn ra được suy nghĩ của Độc Cô Cửu Thương.
Dù sao Thiên Hạ Mạt Thế có hơn mười nghìn người, nếu quả thật muốn nhằm vào ai, chỉ vẻn vẹn một đội nhỏ đương nhiên không phải đối thủ của Thiên Hạ Mạt Thế.
Cho nên lâu ngày, từ thành Thiên Long đi đến đảo Rồng cũng có một quy định do mọi người ngầm hiểu với nhau.
Đó chính là có tiền thì tiêu tiền, có bản lĩnh thì dùng bản lĩnh.
Khi xông qua cửa vắng mọi người cũng sẽ nương tay với người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế, đến giới hạn là dừng lại.
Nhưng người lần này đã không tuân theo quy tắc, không những giết người, mẹ nó còn mở miệng chế giễu, hành vi như vậy khiến cho tính chất của chuyện này trực tiếp thay đổi luôn rồi.
Trong game, người có thể sống lại, mạng cũng không quý giá, nhưng mà giết người rồi lại còn khiêu khích, đó chính là vấn đề về nhân phẩm.
Thiên Hạ Mạt Thế cũng là rắn độc một phương, chưa từng bị người ta sỉ nhục như vậy bao giờ.
Độc Cô Cửu Thương mới vừa bị cười nhạo ở chỗ Vô Kỵ xong, một bụng lửa giận không có chỗ phát tác, giờ phút này nghe nói có người khiêu khích Thiên Hạ Mạt Thế, cơn giận của Độc Cô Cửu Thương bị thổi bùng lên.
Mẹ kiếp, không xử lý được đám chó má Toàn Chân Giáo kia, chẳng lẽ còn không xử lý được các ngươi?
"Quá kiêu ngạo rồi!"
Độc Cô Cửu Thương phẫn nộ hỏi: "Bây giờ bọn họ đi tới đâu rồi?"
Nhưng mà còn chưa đợi đàn em trả lời, đột nhiên cửa sổ chat của Độc Cô Cửu Thương sáng lên.
Độc Cô Cửu Thương mở ra xem, đã thấy một tin nhắn của Anh Quang xuất hiện trước mặt mình.
"Lão đại không xong rồi, có người trộm BOSS, Tà Long Murphy bị người ta tấn công!"
"Ai mà lại to gan như vậy, cũng dám đi trộm BOSS có chủ."
Độc Cô Cửu Thương nhận được tin nhắn đột nhiên sững sờ, nhíu mày trả lời.
Theo lý mà nói, thứ như BOSS, vẫn luôn không có chủ, nhưng đấy là giai đoạn đầu của game thôi.
Các công hội còn chưa thành lập đội ngũ, khu luyện cấp mới là tài liệu quan trọng của công hội.
Nhưng sau khi công hội trong game chính thức thành lập, BOSS đã trở thành tài sản riêng của công hội rồi.
Đương nhiên, các công hội lớn cũng không lớn đến mức bao thầu tất cả BOSS được, các công hội lớn cũng sẽ chướng mắt những BOSS thường kia, chỉ có những công hội nhỏ mới bao thầu.
Những BOSS mà công hội nhìn cũng chướng mắt, mới ném cho người chơi tự do, như vậy càng là giai đoạn sau của game, người chơi tự do càng khó lăn lộn giang hồ.
Đây chính là nguyên nhân cao thủ nào có chút bản lãnh cho dù có vót nhọn cả đầu cũng nhất định phải chui vào trong các công hội lớn.
Công hội lớn mấy chục nghìn người như Thiên Hạ Mạt Thế này, vẫn luôn nuôi dưỡng một số BOSS làm tài nguyên nhà mình.
Tà Long Murphy chính là một trong số đó.
Lúc này nghe nói BOSS mà công hội mình nuôi lại bị kẻ khác trộm mất, tâm trạng của Độc Cô Cửu Thương có thể tưởng tượng được.
Cảm giác kia giống như vợ của mình đi ngủ với người khác vậy, còn phẫn nộ hơn so với vừa nãy nghe nói có người chế giễu công hội của mình.
Dù sao chế giễu chẳng qua là vấn đề thể diện mà thôi, loại BOSS như Murphy này lại chính là lợi ích thực tế đấy.
"Không biết ạ!"
Anh Quang gấp gáp nói: "Những cao thủ này đều chưa từng nghe đến tên bao giờ, không phải đối thủ cũ của chúng ta."
Trong "Trọng Sinh" cao thủ có bản lĩnh dám chống đối lại Thiên Hạ Mạt Thế cũng không nhiều, hơn nữa cao thủ lớn cũng đều có danh tiếng, người của Thiên Hạ Mạt Thế cũng không xa lạ gì cả.
Nói đến đây, Anh Quang lại gửi tin nhắn đến: "Có điều nhìn gương mặt của bọn họ hẳn không phải là cao thủ trong nước."
"Quan tâm bọn chúng là cao thủ khỉ gió gì!" Độc Cô Cửu Thương tức giận nói: "Dám trộm BOSS của Thiên Hạ Mạt Thế chúng ta, cho dù có là ông trời đến đây cũng không được, bây giờ bọn họ đang ở đâu? Mau chóng gọi người đến đây làm thịt bọn họ!"
"Ngay ở nơi BOSS này vừa mới xuất hiện đấy." Anh Quang nói: "Người của chúng ta đang giằng co với bọn họ, đám người kia rất lợi hại, chúng ta sắp không chịu được nữa rồi."
"Kiên trì một lúc nữa, ta đi ra ngay đây!"
Nói xong, Độc Cô Cửu Thương gửi tin nhắn tập hợp trong kênh công hội, triệu tập mấy trăm người trùng trùng điệp điệp kéo lên đảo Rồng.
"Đánh cho ta!"
Độc Cô Cửu Thương cũng là người hung hãn, hắn ta cũng mặc kệ đám người trước mặt kia là ai, thấy đám người kia đã bắt đầu đánh BOSS, Độc Cô Cửu Thương không nói hai lời hạ lệnh tấn công.