Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1917 - Chương 1917: Tầm Quan Trọng Của Sân Đấu Với Thuật Sĩ Dẫn Lực

id="239506" class="calibre7">Trang 959# 2

 

 

 

Chương 1917: Tầm quan trọng của sân đấu với Thuật sĩ dẫn lực -
=== oOo ===


Chương 1917: Tầm quan trọng của sân đấu với Thuật sĩ dẫn lực



Chương 1917: Tầm quan trọng của sân đấu với Thuật sĩ dẫn lực
Trận đấu vừa bắt đầu, Đá Trắng khẽ giơ tay lên một cái, một thân cây lớn bị nhổ tận gốc dưới sự thao túng của Thuật Lực Hấp Dẫn của Đá Trắng.
Sau đó Đá Trắng vung tay lên, nó liền bay về phía Xuân Tường.
"Con mẹ nó!"
Chứng kiến thủ đoạn tàn bạo của Đá Trắng, khán giả cũng giật mình, người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp cũng trố mắt.
Thuật Lực Hấp Dẫn, nói trắng ra là lợi dụng lực hấp dẫn để tiến hành tấn công phòng thủ và khống chế.
So với phương thức tấn công đa dạng phong phú vừa đầu độc vừa khống chế, lại còn có thể nổ tung của Xuân Tường, phương pháp tấn công của Thuật Lực Hấp Dẫn chỉ có duy nhất một cái, đơn giản mà nói chính là tùy tiện nhặt đồ trên mặt đất đập người ta.
Mấy cuộc tranh tài trước, Đá Trắng đều chiến đấu trên đấu trường nhỏ như sàn thi đấu.
Trên sân đấu ngoại trừ người cũng không có vật thể linh tinh gì, Đá Trắng có ném gì thì hầu hết cũng là mảnh sàn vỡ này nọ, mặc dù có mạnh hơn một chút, nhưng không thể khiến người ta cảm nhận được cái nghề nghiệp Thuật sĩ dẫn lực này biến thái cỡ nào.
Nhưng trong địa hình rừng rậm này, Thuật Lực Hấp Dẫn của Đá Trắng thật sự có thể nói là đã tìm được chiến trường phù hợp nhất, con mẹ nó, đến cây lớn cũng có thể nhổ lên đập người, chẳng phải khắp cả khu rừng rậm này đều là vũ khí của Đá Trắng sao?
Lượng máu trên đầu Xuân Tường không đủ mười điểm, đừng nói là một thân cây lớn như vậy bay thẳng tới, cho dù là một cành cây đập vào mặt cũng có thể trực tiếp tiễn hắn đi rồi.
Đối mặt với đòn tấn công mạnh bạo của Đá Trắng, Xuân Tường cũng xốc lại một trăm phần trăm tinh thần, không đợi cái cây bay tới phía mình đã xoay người chạy thẳng vào trong rừng sâu, vừa chạy vừa liều mạng ném Thuật Chữa Trị lên đầu mình.
Khi đối mặt với sự tấn công của Đá Trắng, xoay người bỏ chạy thật sự là lựa chọn chính xác nhất.
Thứ vũ khí Đá Trắng có thể điều khiển trong rừng rậm chỉ có cây cối xung quanh hắn ta, trong khi khu rừng này lại rậm rạp, khắp nơi đều là cây.
Mục tiêu của thân cây rất lớn, nếu được ném lên trên đồng bằng vô tận, chắc chắn sẽ có rất có uy lực.
Nhưng đây là đang ở trong rừng rậm nha, nó có hơi yếu một chút.
Địa hình trong rừng rậm cực kỳ phức tạp, mỗi cái cây đều có thể là một công cụ ẩn nấp.
Xuân Tường vừa chạy vào sâu trong cánh rừng, cây cối rậm rạp đã cản lại đòn tấn công của Đá Trắng.
"Ầm ầm ầm!"
Thân cây to do Đá Trắng ném ra nện vào một loạt cây cối trước mặt, trong khi đó Xuân Tường nhân cơ hội kéo dài khoảng cách với Đá Trắng, lại liên tục dùng Thuật Chữa Trị cho mình, khôi phục tới một nửa lượng máu.
"Cũng thú vị đấy!"
Thấy Xuân Tường lợi dụng địa hình né tránh được đòn tấn công của mình, hơn nữa còn sống lại từ bờ vực cái chết, gương mặt Đá Trắng hiện lên biểu cảm ngoài ý muốn.
Nhưng bất ngờ thì bất ngờ, năng lực của Đá Trắng không chỉ có như vậy, vẻ mặt Đá Trắng hiện tại vẫn lạnh nhạt như trước, không hề bối rối một chút nào. Pháp trượng trong tay Đá Trắng chỉ xuống mặt đấu, cả người hắn liền trôi lơ lửng trên không.
Từ trên cao nhìn xuống, tất cả cảnh tượng bị Đá Trắng thu hết vào tầm mắt.
Xuân Tường đang trốn trốn nấp nấp khắp nơi cũng bị Đá Trắng nhìn thấy rõ ràng.
"Đã vậy, ta sẽ cho ngươi được mở mang tầm mắt!"
Đá Trắng mỉm cười, năm ngón tay trái nhắm vào những cây cối bị đánh ngã trên mặt đất.
Những thân cây ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất đột nhiên đồng loạt rung chuyển.
Tiếp sau đó tay trái của hắn liền nhấc lên trên.
"Vù vù!!"
Tất cả thân cây trên mặt đất đều bị Đá Trắng dùng Thuật Lực Hấp Dẫn nhấc bổng lên trời.
Một đòn tấn công ban nãy, ít nhất cũng đánh gẫy hơn mười gốc cây, giờ phút này hơn mười gốc cây to cỡ cái miệng bát đồng loạt trôi lững lờ giữa khoảng không, hiệu ứng hình ảnh có thể tưởng tượng được.
Xuân Tường chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại, bầu trời bao la trên đỉnh đầu đã bị đám cây cối Đá Trắng khống chế che khuất.
"Fuck fuck fuck!"
Thấy cảnh tượng này, hai kẻ Ký Ngạo và Minh Đô thiếu chút nữa nhảy dựng cả lên.
Mẹ nó, tên chó chết kia cũng quá vô lại rồi!
Vác một cái cây khổng lồ đi đập người ta vốn dĩ đã là chiêu thức vô lại không biết xấu hổ, vậy mà lúc này hắn còn khống chế hơn mười cây to, cái tên Thuật sĩ dẫn lực này có thể không biết xấu hổ hơn nữa không.
"Trọng Sinh" là một trò chơi vô cùng nghiêm ngặt, một nghề nghiệp BUG như thế chẳng lẽ hệ thống cũng không để ý sao?
"Hí..."
Những người khác nhìn đống cây cối bị Đá Trắng khống chế trên bầu trời cũng đều hít sâu một hơi.
Một đòn này nện xuống, lực tấn công tạm thời chưa nói tới, nhưng phạm vi tấn công dứt khoát là ở cấp bậc cấm thuật, Pháp sư mạnh nhất hiện nay có lẽ cũng không có kỹ năng bao trùm lớn đến thế.
"Tới!"
Đá Trắng cúi đầu nhìn Xuân Tường một cái, khẽ vung tay trái lên, dửng dưng tạo thành một động tác tấn công.
Chỉ một thoáng, hơn mười gốc cây từ trên trời giáng xuống, đập về phía Xuân Tường.
Không thể không nói, Thuật sĩ dẫn lực có mạnh hay không cũng không quan trọng, quan trọng đây là một nghề nghiệp cực kỳ có hiệu quả làm màu.
Đá Trắng trôi nổi nữa không trung, mặt không đổi sắc hời hợt vung tay lên, tạo nên một tiếng vang lớn như vậy, cảm giác đó giống như Thần Minh giơ chân nhấc tay có thể hủy trời diệt đất, khiến cho sự uy hiếp lập tức tăng mạnh, khiến mọi người trong khán phòng đều khát khao vô hạn.
Sống ảo vô hình, đây mới là cảnh giới tối cao của chơi trò chơi.
"Ầm ầm!!"
Theo tiếng nổ vang, hơn mười gốc cây đồng loạt đập xuống mặt đất, khắp nơi đều bị đập tới rung chuyển, phạm vi mấy chục mét xung quanh đều bị đòn tấn công của Đá Trắng san phẳng thành đồng bằng, cây cối trong phạm vi tấn công đều bị đập nằm rạp xuống mặt đất.
Xuân Tường không có kỹ năng di chuyển vị trí, tất nhiên không kịp né tránh đòn tấn công phạm vi lớn như vậy, ở trước mặt bao người ngay lập tức bị bao trùm bởi cuộc tấn công từ trên giáng xuống.
"Ồ? Còn chưa chết sao?"
Đá Trắng trên không trung thấy hệ thống vẫn trì trệ chưa tuyên bố kết quả trận đấu, không khỏi nhíu mày, bèn buồn bực nhìn về phía Xuân Tường bị nện trúng.
"Rầm!"
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng vang trong trẻo, Xuân Tường chui ra từ trong đống đổ nát, trên người tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu vàng.
Thánh Quang Thuẫn!!
Trong phút chốc đòn tấn công của Đá Trắng đánh trúng mình, Xuân Tường đã mở Vô Địch, nhờ vậy mà chống đỡ được đòn tấn công của Đá Trắng.
"U!"
Đá Trắng khẽ mỉm cười nói: "Ta quên mất ngươi còn chiêu này, nhưng bây giờ chắc chắn ngươi không chạy nổi nữa."
Nói xong, Đá Trắng lại giơ tay trái lên.
"Vù vù!"
Cùng lúc đó, những cây gỗ đổ gãy lại bị Thuật Lực Hấp Dẫn đưa lên giữa không trung.
Uy thế hiện tại còn lớn hơn cả ban nãy.
Ngoại trừ mười mấy gốc cay Đá Trắng vừa ném xuống ban nay, ngay cả những gốc cây bị đòn tấn công vừa rồi đánh đổ cũng bị Thuật Lực Hấp Dẫn của Đá Trắng túm lên không trung.
Tất cả cây cối cộng lại khoảng trên một trăm cái.
Hơn trăm gốc cây lơ lửng giữa không trung là khái niệm gì chứ, cho dù là hơn trăm người cũng có thể miêu tả là che khuất bầu trời, huống gì cây còn lớn hơn người nhiều?
Khi Đá Trắng nhấc bổng toàn bộ cây gỗ đổ từ mặt đất lên trời, toàn bộ sàn đấu đều tối xuống.
Khán giả thấy vậy, tất cả đều mở to hai mắt, không biết diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment