Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1924 - Chương 1924: Một Trận Chiến Cuối Cùng.

id="240505" class="calibre7">Trang 963# 1

 

 

 

Chương 1924: Một trận chiến cuối cùng. -
=== oOo ===


Chương 1924: Một trận chiến cuối cùng.



Chương 1924: Một trận chiến cuối cùng.
"Nhược điểm?"
Xuân Tường ở bên cạnh nói chen vào: "Chiến đội chúng ta nhiều nhược điểm như vậy, bị người ta nhìn thấu thì có gì mà không bình thường?"
Quả thực, nói đúng ra chiến đội Một Đám Ô Hợp ngoại trừ mấy cao thủ cường hãn tới bất ngờ ra, thì tất cả những người khác đều là nhược điểm.
Một chiến đội cả người đều là sơ hở như vậy có thể đánh vào trận chung kết, đã được coi là kỳ tích.
"Lần này thì khác, lần này là bị nhìn thấu cái nhược điểm lớn nhất kia." Vô Kỵ nói xong thì chuyển tầm mắt, nhìn về phía Vương Vũ.
"Wey wey, nhìn ta làm gì?" Vương Vũ đen mặt hỏi: "Đừng nói nhược điểm lớn nhất ngươi nhắc đến chính là ta đấy nhé!"
"Đúng vậy." Vô Kỵ gật đầu nói: "Chính là ngươi đấy!"
"Đéo... đéo đỡ được!"
Thấy Vô Kỵ dám ăn nói hùng hồn như vậy, tất cả người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp đều hoảng sợ tới dựng tóc gáy, kích động nói: "Vô Kỵ à, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy đâu. Nếu như không có lão Ngưu thì chúng ta đã chết từ mấy trăm năm trước rồi. Hắn ta là ưu điểm mới đúng, sao lại là nhược điểm chứ."
"Chính bởi vì lão Ngưu là ưu điểm lớn nhất của chúng ta, cho nên giờ phút này mới thành nhược điểm." Vô Kỵ nói: "Mọi người thử nghĩ xem, nếu như không có lão Ngưu thì chiến đội chúng ta sẽ như thế nào?"
"Thế mà còn phải hỏi!" Mọi người đều nói: "Đừng nói tới trận chung kết, chỉ sợ ngay cả trận đấu trong nước cũng không thắng được."
"Cho nên nếu hắn bị đối thủ chặn lại, ngươi cảm thấy chúng ta có bao nhiêu phần thắng?" Vô Kỵ lại hỏi.
"Chuyện này..."
Nghe Vô Kỵ nói vậy... mọi người đều sửng sốt, nhất thời không phản bác lại được.
Vô Kỵ nói không sai, giờ khắc này chiến đội Một Đám Ô Hợp có thể có chiến tích như vậy, tuy không phải là không liên quan tới cố gắng của mọi người, nhưng bình tĩnh xem xét thì, tất cả chiến thuật chiến đấu của mọi người đều triển khai xoay quanh Vương Vũ. Nếu không có Vương Vũ, chiến thuật Vô Kỵ bố trí có tinh diệu cỡ nào, thì với chênh lệch thực lực tuyệt đối, bọn họ cũng sẽ không phải đối thủ của cao thủ chuyên nghiệp.
Nói cách khác, không có Vương Vũ, chiến đội Một Đám Ô Hợp vốn không có hy vọng thắng, cho nên một khi trung tâm là Vương Vũ bị người ta nhắm vào, thì sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất.
"Dựa vào thực lực của lão Ngưu, không dễ dàng bị nhắm vào như vậy."
Một lúc sau, mọi người ôm tâm lý may mắn nói.
"Rất hiển nhiên! Có thể."
Vô Kỵ nghiêm túc nói: "Bọn họ đã nắm trong tay phương pháp cơ bản để đối phó với lão Ngưu. Ở lượt đấu thứ hai không phải lão Ngưu đã bị người ta ám toán một phen sao. Đừng quên, trận tiếp theo bọn họ mới là chủ nhà!"
"Ầy..."
Nghe Vô Kỵ nói xong, không khí sinh động trong phòng nghỉ lúc đầu lập tức yên tĩnh lại.
Kỳ nhân dị sĩ trong chiến đội Thánh Đường rất nhiều, thực lực Vương Vũ có mạnh hơn nữa cũng khó tránh khỏi quy tắc của hệ thống. Nếu đối phương lựa chọn một bản đồ lớn như lượt thứ hai, sau đó quăng Vương Vũ ra tới rìa bản đồ... thì người ta hoàn toàn không cần đối chiến trực diện với Vương Vũ.
Dù sao đây là trận đấu, chứ không phải chiến đấu sinh tử, đối thủ chỉ cần kiếm được càng nhiều điểm trong thời gian quy định là được, chứ không cần phải đuổi tận giết tuyệt.
"Không có cách nào đối phó sao?"
Mục Tử Tiên đứng cạnh cau mày hỏi.
Là người dẫn đội của chiến đội Một Đám Ô Hợp, tuy Mục Tử Tiên không xem hiểu trận đấu, cũng không chen vào đám người chiến đấu của Vương Vũ được, nhưng thấy đám người Vương Vũ luôn luôn lạc quan lại có thái độ tiêu cực như vậy, thì cũng không nhịn được lo lắng theo.
"Vậy phải xem cực hạn thực lực của lão Ngưu." Vô Kỵ suy ngẫm hỏi: "Hỏi thật này lão Ngưu, đối diện với đám người kia, ngươi nhiều nhất có thể đánh được bao nhiêu?"
"Khó mà nói!"
Vương Vũ nghe hỏi thì lắc đầu nói: "Nếu như là người chơi bình thường, đến bao nhiêu cũng không sao cả. Nhưng người trong chiến đội Thánh Đường đều là cao thủ đỉnh cấp, cho dù là ta cũng không dám nói có thể một đánh mười."
Lời này của Vương Vũ cũng không phải là tăng sĩ khí cho người khác.
Cái gì gọi là cao thủ chuyên nghiệp? Cao thủ chuyên nghiệp chính là thông qua thao tác huấn luyện nghiêm khắc nhất, dùng hết khả năng có thể phát huy thuộc tính nghề nghiệp và bản thân lên tiêu chuẩn cao nhất.
Cho dù Vương Vũ có mạnh hơn nữa, thì Trọng Sinh vẫn chỉ là một trò chơi, bị hạn chế thuộc tính thì thực lực Vương Vũ cũng có hạn.
Nếu như nói, Vương Vũ là thao tác cực hạn trong trò chơi... thì cao thủ chuyên nghiệp đỉnh cấp chính là người tiếp cận cực hạn nhất, là đỉnh cao trong đám người thường.
Nếu không có hạn chế thuộc tính thì với thao tác kỹ xảo của Vương Vũ, một đánh mười cũng không phải vấn đề gì khó. Nhưng có hệ thống thuộc tính hạn chế, cho dù Vương Vũ mạnh hơn đối thủ, thì cũng có mức độ.
Vương Vũ là một người thành thật, trong loại tình huống này đương nhiên sẽ không khuếch đại thực lực của bản thân.
"Dĩ nhiên!"
Vương Vũ lại nói tiếp: "Nhưng nếu như có thể, ta cũng muốn khiêu chiến cực hạn một chút, xem rốt cuộc thì có thể đánh được bao nhiêu."
"Vậy thì làm phiền ngươi rồi!" Vô Kỵ vỗ bả vai Vương Vũ nói: "Đến lúc đó, chúng ta sẽ cố hết sức giải quyết dùm ngươi mấy đối thủ."
Nói xong, Vô Kỵ quay đầu nhìn về phía Bắc Minh Hữu Ngư vẫn đang im lặng nói: "Lão Ngưu là trung tâm trận đấu, ngươi là mấu chốt của trận đấu. Ta giao nhiệm vụ cho ngươi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ."
"Đã biết!" Bắc Minh Hữu Ngư gật đầu chắc chắn.
...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thời gian nghỉ ngơi 10 phút nhanh chóng kết thúc.
Chiến đội hai bên lại trở lại trong trò chơi.
Giờ khắc này, trên mặt đám người chiến đội Một Đám Ô Hợp đã không còn sự cợt nhả thường thấy, mà thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đám người kia, từ lúc bắt đầu tham gia giải đấu chuyên nghiệp trong nước, thì cũng đã đấu rất nhiều trận lớn nhỏ. Tuy rằng thực lực bọn họ cao thấp không đều, nhưng có năng lực chỉ huy của Vô Kỵ và thực lực cường đại của Vương Vũ tọa trấn, từ trước tới giờ mọi người đều tin tưởng mười phần, trong lòng cũng vô cùng kiên định, chưa từng cảm thấy nửa điểm áp lực.
Nhưng đối thủ lần này lại làm cho bọn họ cảm nhận được cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có.
Phải biết rằng, Vương Vũ và Vô Kỵ chính là hai trụ cột lớn trong lòng chiến đội Một Đám Ô Hợp, chỉ cần một người kiên định vững vàng, mọi người đều có thể tin tưởng mười phần.
Nhưng bây giờ, ngay cả Vương Vũ luôn vô địch cũng không thể cam đoan tất thắng, ngay cả Vô Kỵ luôn mưu kế đầy mình cũng không dám xem thường kết cục, tính nguy hiểm của trận chiến lần này có thể tưởng tượng ra.
Nếu làm không tốt, vậy thì bước chân chiến đội Một Đám Ô Hợp đành phải dừng lại.
Có thể đối với rất nhiều người mà nói, lần đầu tiên tham gia giải đấu có thể đánh vào tới trước top 3 cấp thế giới đã là chiến tích vô cùng to lớn rồi. Nhưng đối với đám người theo chủ nghĩa hoàn mỹ của chiến đội Một Đám Ô Hợp, cái danh trước top 3 thực sự không phải thứ gì vinh quang.
Huống chi, trong chiến đội Một Đám Ô Hợp ngoại trừ Ký Ngạo, thì những người còn lại tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Không nói tới Xuân Tường đã là lão cẩu hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi, ngay cả Vương Vũ năm nay cũng đã vượt qua 26 tuổi, mặc dù đều vẫn chính trực tráng niên, nhưng xét thời kỳ hoàng kim của thể thao điện tử, rất có thể, trận đấu lần này chính là cuộc tranh tài cuối cùng của đám bạn già trong chiến đội Một Đám Ô Hợp.
Trận đấu cuối cùng, há chỉ có thể lấy cái danh trước ba? Mục tiêu của Một Đám Ô Hợp từ trước tới nay không chỉ như thế, mục tiêu của bọn họ vĩnh viễn đều là quán quân.
Bất kể đối thủ là ai, quán quân mới là theo đuổi cuối cùng của bọn họ.
Sau gợi ý của hệ thống, cuộc tranh tài thứ ba chính thức bắt đầu. Đội trưởng chiến đội Thánh Đường - Sứ Đồ Thánh Đường đứng dậy, bắt đầu lựa chọn bản đồ.
Trên màn hình lớn bản đồ sân thi đấu bị lướt qua từng cái một, cuối cùng ngón tay Sứ Đồ Thánh Đường dừng lại trên một bản đồ hoang vắng - Rừng Đá Vụn!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment