Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1923 - Chương 1923: Nhược Điểm

id="240256" class="calibre7">Trang 962# 2

 

 

 

Chương 1923: Nhược điểm -
=== oOo ===


Chương 1923: Nhược điểm



Chương 1923: Nhược điểm
Nộ Long Chi Tức
Cái kỹ năng này có thể công kích mục tiêu từ bốn phương tám hướng, nếu mục tiêu không có mấy kỹ năng như Thiểm Hiện, thì hoàn toàn không thể né tránh.
Thánh Đường Chi Tâm là một Mục sư loại hình phụ trợ, thanh kỹ năng đương nhiên phần lớn là ma pháp hệ phụ trợ, trị liệu khôi phục gì đó là có đủ, còn mấy kỹ năng chiến đấu linh tinh như Thiểm Hiện thì Thánh Đường Chi Tâm không có.
Kỹ năng duy nhất có thể ngăn cản thương tổn là Vô Địch thì hiện tại còn đang trong thời gian hồi chiêu, lúc này tránh cũng không thể tránh hắn ta chỉ có thể mạnh mẽ dùng lưng đón đỡ long tức của Minh Đô.
Mặc dù Minh Đô là Pháp sư hệ lôi, nhưng thuộc tính hỏa cũng tăng lên cực cao, trong tay lại có Thần khí đứng đầu hệ hỏa là trượng Chu Tước, nên sát thương của ma pháp hệ hỏa cũng cao hơn sát thương ma pháp hệ lôi. Huống chi, long tức lại là vương giả trong ma pháp hệ hỏa, một ngụm đàm này phun ra, sát thương đã cao vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Đừng nói hiện tại Thánh Đường Chi Tâm đã trong trạng thái máu đỏ, cho dù là đầy máu, thì chịu một cục đàm này của Minh Đô vẫn chết mà thôi.
"Ầm ầm!"
Bốn con hỏa long đồng thời đập lên lưng Thánh Đường Chi Tâm.
Thánh Đường Chi Tâm còn không kịp rên một tiếng đã bị đánh thành bã, trực tiếp truyền tống ra khỏi trận đấu.
Hệ thống thông báo: [Trận thứ sáu, Minh Đô của chiến đội Một Đám Ô Hợp chiến thắng, lượt đấu thứ hai kết thúc, hai đội ngũ dự thi nghỉ ngơi.]
Dưới sân thi đấu, bên phía chiến đội Thánh Đường, Thánh Đường Chi Tâm vừa mới thu trận đấu đang mang vẻ mặt buồn bực.
Trận thứ sáu, Thánh Đường Chi Tâm thua thật sự có chút oan ức.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa, cho dù Thánh Đường Chi Tâm không phải nghề nghiệp chiến đấu, nhưng thực lực vẫn còn đó, nếu như đánh một cách nghiêm túc với Minh Đô, cho dù không thể đánh chết Minh Đô, nhưng hao tổn tới lúc trận đấu kết thúc, cầm hòa cũng vẫn dễ dàng.
Nhưng Thánh Đường Chi Tâm lại cố tình không biết sống chết, chơi tự bạo với Minh Đô, mà không biết Minh Đô còn có loại kỹ năng vô lại như thi pháp bằng thủ quyết.
Mà nói đúng ra, Thánh Đường Chi Tâm cũng không nghĩ thử xem, đấu pháp tự bạo này là từ đâu mà có, có đồng đội hèn hạ như Vô Kỵ, Minh Đô có thể không đề phòng loại đấu pháp vô sỉ như vậy sao?
Bại bởi Minh Đô, chỉ có thể trách tên nhóc này quá mức tự cho là đúng.
Kết quả bị Minh Đô đánh cái chết tươi.
Bên phía chiến đội Một Đám Ô Hợp đánh chết ba người được ba điểm, hơn nữa có hai người cầm hòa, nên lượt đấu thứ hai được năm điểm. Mà chiến đội Thánh Đường thì chỉ có một điểm.
Hai lượt đấu đã xong, hiện tại tỷ số bây giờ là 9 : 2, chiến đội Một Đám Ô Hợp mang bảy điểm ưu thế dẫn đầu vượt xa.
Đối với cái tỷ số này, tất cả mọi người giống như đang nằm mơ.
Chiến đội Một Đám Ô Hợp là một chiến đội hoang dã nghiệp dư, thực lực vô cùng trong suốt, các trận đấu tới đây đều tính toán tỉ mỉ gian dối trộm dùng mánh lới, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, tuy rằng thắng trận, nhưng đại đa số khán giả đều kêu bất bình thay đối thủ của bọn họ.
Dù sao thể thao điện tử vẫn là nhìn thực lực, phương thức thắng lợi đó của chiến đội Một Đám Ô Hợp khiến khán giả không tin phục.
Nhưng mà đấu xong trận này, thực lực mà chiến đội Một Đám Ô Hợp biểu hiện ra khiến cho mọi người quá bất ngờ.
Chiến đội Thánh Đường là một trong những chiến đội có hy vọng đoạt giải quán quân lần này, thực lực mạnh tuyệt đối, cho dù là Pantheon mạnh như vậy cũng không dám nói mình có thể thắng.
Nhưng sau hai lượt đấu, chiến đội Thánh Đường lại có một chiến tích thảm thương, thật khiến người ta có chút khó chấp nhận.
Thế này cũng khó trách sẽ bị nói là nhận tiền hối lội, loại tình huống này đổi thành ai cũng sẽ bị hoài nghi.
...
Lượt đấu thứ hai chấm dứt.
Sau khi rời khỏi khoang thuyền, chiến đội hai bên đều tự về phòng nghỉ của mình.
Thánh Đường Chi Tâm vẫn còn đang cảm thấy buồn bực vì trận đấu vừa rồi của mình, lúc này cúi đầu trên mặt tràn ngập áy náy, đồng thời lẩm bẩm: "Tại sao ta lại muốn tự bạo chứ? Nếu ta chạy trốn khẳng định hắn không đuổi kịp ta..."
"Được rồi, người anh em, không cần tự trách nữa."
Thấy Thánh Đường Chi Tâm còn chưa thoát khỏi bóng ma do thất bại vừa rồi, Đá Trắng vỗ vai hắn ta nói: "Chỉ kém bảy điểm mà thôi, lượt đấu cuối cùng có tận 20 phút, chúng ta không sợ chút điểm chênh lệch đó."
"Kế hoạch của chúng ta đáng tin cậy sao?" Thánh Đường Chi Tâm có chút nghi ngờ nói: "Ngộ nhỡ thất bại thì làm sao bây giờ? Tỷ số thua kém nhiều như vậy cũng không dễ rút lại."
Trải qua trận chiến vừa rồi, Thánh Đường Chi Tâm đã có một chút hiểu biết với chiến đội Một Đám Ô Hợp.
Sở dĩ đám người kia có thể thẳng tiến giết vào trận chung kết, không chỉ bởi vì bọn họ âm hiểm giả dối.
Những người này trên phương diện thao tác thực lực có lẽ thua xa cao thủ chuyên nghiệp, nhưng người nào cũng có tuyệt kỹ, không chừng lúc nào đó lại gây chuyện lật ngược tình thế. Nhân tố không ổn định như vậy chính là một điểm không đáng tin nhất trong kế hoạch.
"Yên tâm đi."
Đá Trắng cười nói: "Nhược điểm lớn nhất của bọn họ không phải đã bại lộ trước mắt chúng ta rồi sao, chỉ cần bắt được một điểm này, đám người kia chắc chắn phải thua."
"Có dễ dàng như vậy sao? Cái tên kia rất mạnh đó." Thánh Đường Chi Tâm nhíu mày nói.
"Ha ha ha!" Đá Trắng cười nói: "Lượt thứ ba chúng ta là chủ nhà, nếu chúng ta bố trí tốt cạm bẫy mà cũng không thể thắng, thì nhất định là ý của Chúa, chúng ta nguyện ý tôn trọng ý chí của Chúa."
"Được rồi."
Thánh Đường Chi Tâm đương nhiên là một giáo đồ ngoan đạo, thấy Đá Trắng đã mang cả Chúa ra, hắn ta cũng đành phải ngậm miệng lại.
Trái ngược với Thánh Đường Chi Tâm cẩn thận, Minh Đô mới vừa thắng được trận cuối cùng lúc này còn đang liên tục khoe khoang với đồng đội, nói bản thân mình vừa rồi anh minh thần võ cỡ nào, đối thủ ngu ngốc rác rưởi cỡ não, cảm giác kia thật giống như chiến đội Một Đám Ô Hợp đã thắng cả cuộc tranh tài vậy.
"Được rồi, câm miệng ngươi lại đi!" Vô Kỵ trợn mắt nhìn Minh Đô, mạnh mẽ đánh gãy lời khoe khoang của hắn nói: "Nhìn bộ dạng đắc ý của ngươi kìa, trận thứ hai người ta vốn cũng không thật sự đánh hết mình, nếu không ngươi có thể thắng sao."
"Ghen tị, tuyệt đối là ghen tị!" Minh Đô khinh thường nhìn Vô Kỵ: "Lòng ghen tị khiến cho ngươi trở nên càng thêm xấu xí. Ta quyết định, lượt đấu tiếp theo ta muốn một giết năm, tức chết ngươi."
"Ta cũng hiểu là bọn họ chưa đánh hết mình."
Vương Vũ đứng cạnh sờ cằm nói theo.
"Con bò tỷ lệ thắng bằng không thì không cần nói chuyện." Minh Đô cực kỳ biết cách đi tìm đường chết, bắt đầu khinh bỉ.
"..."
Vương Vũ trầm mặt, quay đầu hỏi Vô Kỵ: "Ta là đội trưởng, có phải là có quyền đá đội viên xuất chiến khỏi chiến đội đúng không."
"Đương nhiên!"
Vô Kỵ gật đầu, thản nhiên nói: "Đội viên bị đuổi ra khỏi chiến đội thì ngay cả tiền lương cơ bản cũng không được nhận, đừng nói tới tiền thưởng."
"Ông nội!"
Minh Đô nghe vậy mặt tối lại, trực tiếp quỳ gối trước mặt Vương Vũ, thái độ kiêu ngạo lúc này không còn sót lại chút nào.
"Đi đi, đi qua chỗ khác chơi." Vương Vũ cũng mặc kệ đồ vô sỉ này, vung tay đẩy Minh Đô qua một bên, rồi hỏi Vô Kỵ: "Trận tiếp theo phải đánh thế nào?"
"Trận tiếp theo không hề dễ đánh!"
Vô Kỵ trầm ngâm nói: "Chúng ta bắt buộc phải chuẩn bị tốt."
"Vì sao?" Minh Đô sáp lại hỏi: "Bây giờ không phải chúng ta đã dẫn trước bảy điểm rồi sao, vì sao lại không dễ đánh?"
"Ngươi cho rằng hơn bảy điểm là rất nhiều sao?" Vô Kỵ nhíu mày nói: "Một lượt cuối cùng mà thắng thì đối phương dư sức cộng thêm mười điểm."
"Ngươi lo lắng việc đối phương chọn sân đấu?" Vương Vũ lại hỏi.
"Sân đấu không phải yếu tố quan trọng." Vô Kỵ nói: "Quan trọng là, nhược điểm của chúng ta đã bị bọn họ nhìn thấu."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment