id="240255" class="calibre7">Trang 962# 1
Chương 1922: Nghề nghiệp Mục sư hắc hóa.
-
=== oOo ===
Chương 1922: Nghề nghiệp Mục sư hắc hóa.
Chương 1922: Nghề nghiệp Mục sư hắc hóa.
Thần Thánh Hỏa Diễm!
Kỹ năng cấm nói của Mục sư, là thiên địch của nghề nghiệp pháp hệ.
Dù sao Pháp sư cũng là một nghề nghiệp vô cùng phụ thuộc vào kỹ năng, một khi không thể sử dụng kỹ năng thì sẽ mất đi 90% sức chiến đấu, chỉ có thể vật lộn cận chiến với đối thủ.
Mặc dù thời gian niệm chú phát động của kỹ năng này tương đối dài, khoảng cách thi pháp khá ngắn, hơn nữa hành động niệm chú thi pháp cực rõ ràng, nhưng lại là một trong những kỹ năng khóa định cực kỳ hiếm thấy trong "Trọng Sinh". Một khi kỹ năng này phát ra, cho dù ngươi có năng lực né tránh cao tới đâu thì cũng không cách nào né tránh.
Thánh Đường Chi Tâm làm một phụ trợ đỉnh cấp, tuy so sánh với đồng đội khác thì không am hiểu PVP cho lắm, nhưng nếu so sánh với những người chơi bình thường thì vẫn là một cao thủ tuyệt đối.
Hắn ta lại có thể nhờ vào hiệu ứng pháp thuật đặc biệt để ẩn núp, lặng yên không một tiếng động ném Thần Thánh Hỏa Diễm về phía Minh Đô.
Thời điểm Minh Đô phát hiện ra ma pháp của đối phương thì đương nhiên tránh không kịp.
"Bụp..."
Thần Thánh Hỏa Diễm đậu lên người Minh Đô phát ra một tiếng va đập mỏng manh, cùng lúc đó trên đầu Minh Đô xuất hiện dấu hiệu im lặng tuyệt đối.
"Cấm Ngôn!"
"Ha ha ha!"
Thánh Đường Chi Tâm thấy vậy thì khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra chút ý cười sau đó nhanh chóng xông về phía Minh Đô.
Đều là nghề nghiệp pháp hệ, tốc độ di chuyển của Mục sư sau khi lên cấp cũng giống Pháp sư, mà làm một cao thủ chuyên nghiệp PVP thì không thể thiếu việc thêm điểm vào nhanh nhẹn.
Thánh Đường Chi Tâm lại là cao thủ đỉnh cấp trong nghề nghiệp Mục sư được sắp xếp vào chiến đội, đương nhiên phương thức thêm điểm sẽ không hạ thuộc tính nhanh nhẹn xuống.
Mà tên nhóc Minh Đô này thì xuất thân nghiệp dư, lại còn thuộc chủ nghĩa cực đoan trong trò chơi, phương thức thêm điểm toàn bộ vào trí lực không nói, toàn bộ thuộc tính của trang bị cũng đều thiên về trí lực, trong lòng chỉ hướng tới một điểm - sát thương.
Lúc này đã không có kỹ năng, đương nhiên Minh Đô chạy không lại với Thánh Đường Chi Tâm.
Rất nhanh, Thánh Đường Chi Tâm đã chạy tới trước người Minh Đô, hai tay hợp lại, trên người phát ra thánh quang chói mắt.
Tuẫn Đạo!
Một kỹ năng có hiệu quả không khác gì nhiều so với Trào Phúng của Chiến sĩ khiên thuẫn. Chỉ khác nhau một điểm là Tuẫn Đạo có thể kéo tất cả công kích về phía mình, còn Trào Phúng chỉ có thể cưỡng chế khiến mục tiêu công kích vật lý với bản thân.
Nhưng mà lúc này Minh Đô đã bị cấm nói, hoàn toàn không có khả năng phóng thích kỹ năng, cho nên không tự chủ được mà giơ pháp trượng đánh về phía Thánh Đường Chi Tâm.
Trong nháy mắt khi pháp trượng của Minh Đô rơi lên người mình, Thánh Đường Chi Tâm tiến lên đón được, nắm chặt lấy pháp trượng của Minh Đô, ngay sau đó trên người Thánh Đường Chi Tâm sáng lên hào quang mỏng manh.
"Trời ạ!"
Nhìn thấy ánh sáng trên người Thánh Đường Chi Tâm, Minh Đô chảy đầy mồ hôi lạnh.
Đám người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp thì đồng loạt quay đầu, mang theo vẻ mặt khinh bỉ nhìn Vô Kỵ.
Được lắm, nhờ sự ảnh hưởng của Vô Kỵ, hiện tại tất cả Mục sư đều đi theo con đường tự bạo, ngay cả cao thủ như Thánh Đường Chi Tâm cũng buông bỏ tôn nghiêm mà chơi thủ đoạn dơ bẩn như vậy.
...
Khác với Vô Kỵ đi con đường hoang dã, Thánh Đường Chi Tâm chính là tượng đài kiểu mẫu mà tất cả Mục sư tín ngưỡng.
Ngay cả hắn ta cũng chơi như vậy, có thể tưởng tượng được, về sau trong Trọng Sinh nghề nghiệp Mục sư sẽ trở nên như thế nào.
Thử nghĩ tiếp mà xem, ngươi đang vui vẻ đánh BOSS ở ngoài thành, đột nhiên có một Mục sư chạy tới tự bạo với ngươi, hình ảnh tưởng tượng này ghê tởm cỡ nào.
Mục sư vốn là một nghề nghiệp thánh khiết lấy việc cứu người trị liệu là chính, lần này thì xong rồi, sau trận đấu này, nghề nghiệp Mục sư này e là sẽ hoàn toàn hắc hóa, thành tà giáo mà người người khinh bỉ.
"Ngươi đó!"
Người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp chỉ vào Vô Kỵ mà than thở: "Thật sự là làm bậy rồi."
"Liên quan gì tới ta!" Vô Kỵ mang vẻ mặt bất cần nói: "Tự bạo vốn là hàng nhập ngoại... Người nước ngoài chuyên nghiệp hơn chúng ta nhiều, quốc gia chúng ta cũng không có nhiều tên tiên tiến như vậy đâu."
"Được rồi, ngươi không nên nói nữa!"
Đúng lúc này, Vương Vũ vội vàng vươn tay bịt chặt cái miệng chó của Vô Kỵ, lòng còn sợ hãi nói: "Nói thêm câu nữa thì quyển sách này sẽ bị cấm luôn đấy, ngươi mẹ nó nói ít vài lời đi."
...
"Rầm!"
Trong lúc mọi người lảm nhảm, Thánh Đường Chi Tâm ầm ầm nổ tung, trong thánh quang sáng chói mắt, Thánh Đường Chi Tâm lộ ra nụ cười thắng lợi.
Rất hiển nhiên, lượng máu của Thánh Đường Chi Tâm nhiều hơn Minh Đô nhiều, lần tự bạo này Minh Đô tất nhiên sẽ bị nổ thành tro bụi.
Thánh Đường Chi Tâm cũng là một tên gian trá, tên nhóc này không muốn trực tiếp ôm người như Vô Kỵ, mà vô cùng thân (hạ) sĩ (lưu) bắt lấy pháp trượng của Minh Đô.
Minh Đô muốn tránh khỏi tự bạo của Thánh Đường Chi Tâm thì biện pháp duy nhất chính là buông pháp trượng, nếu không chính là bị nổ chết.
Pháp trượng này của Minh Đô có hiệu quả ánh sáng kiêu ngạo tới cực điểm, nhìn qua là biết cực phẩm, nếu Minh Đô lựa chọn buông pháp trượng thì Thánh Đường Chi Tâm sẽ có được nó, nếu không buông tay... ván này người thắng chính là Thánh Đường Chi Tâm, bất kể như thế nào hắn ta cũng không thiệt.
Sau khi tự bạo xong, Thánh Đường Chi Tâm cảm nhận được pháp trượng trong tay mình biến mất.
Đối với lựa chọn của Minh Đô, Thánh Đường Chi Tâm không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Trong tình huống như vậy, cao thủ chuyên nghiệp có thể sẽ ném trang bị để đổi lấy thắng lợi, dù sao nhiệm vụ của bọn họ chính là thắng lợi, trang bị chỉ là một vật phẩm tiêu hao, cho dù có ném sạch một bộ trang bị, thì sau khi kết thúc thì cũng có thể phối lại một bộ khác trong thời gian ngắn nhất. Nhưng đối với loại người chơi nghiệp dư như Minh Đô mà nói, tuyệt đối không có loại giác ngộ này.
Chỉ là sau khi hào quang tản đi, Thánh Đường Chi Tâm lại không nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống mà mình chờ mong.
Thật lâu không nghe được thông báo thắng lợi từ hệ thống, trong lòng Thánh Đường Chi Tâm run lên.
Đúng lúc này, sau lưng hắn ta truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Hi, tên nhóc ngươi rất độc đấy, may mà ông đây có phòng bị."
"???"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Thánh Đường Chi Tâm vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy tay trái Minh Đô đang kết một thủ quyết kỳ quái, tay phải cầm pháp trượng màu đỏ hồng mỉm cười nhìn hắn ta.
Thi pháp bằng thủ quyết!
Nếu lúc ấy, Thánh Đường Chi Tâm trực tiếp ôm lấy Minh Đô, thì có lẽ Minh Đô đã bị nổ chết rồi. Kết quả Thánh Đường Chi Tâm lại tự cho là thông minh, chỉ bắt lấy pháp trượng của Minh Đô, giúp cho Minh Đô có cơ hội bấm tay niệm chú, thời khắc mấu chốt dùng Thiểm Hiện, tránh được tự bạo của Thánh Đường Chi Tâm.
"Khà khà!"
Nhìn thấy biểu cảm này của Thánh Đường Chi Tâm, Minh Đô vô cùng hài lòng, tay phải mang theo pháp trượng xông tới, vung mạnh về phía đầu Thánh Đường Chi Tâm.
Thánh Đường Chi Tâm là cao thủ đỉnh cấp, tố chất tâm lý đương nhiên vô cùng cao, thấy Minh Đô không chết hắn ta chỉ thoáng ngây ra một chút, lúc này không nói hai lời lập tức giơ pháp trượng, thi triển một Thiểm Quang Thuật với Minh Đô.
Mọi người chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, trên đầu Minh Đô xuất hiện một ký hiệu gây mù.
Sau khi gây mù cho Minh Đô, Thánh Đường Chi Tâm xoay người bỏ chạy, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Minh Đô, đồng thời đánh ra vài thuật phục hồi, khôi phục thanh HP của bản thân.
"Ha ha ha!"
Mà Minh Đô lại cười lạnh một tiếng, hai tay duỗi ra phía trước, pháp trượng trong tay trôi nổi giữa không trung, đồng thời hai tay Minh Đô bắt đầu kết ấn rất nhanh.
"Không xong!"
Thánh Đường Chi Tâm là loại người nào, vừa nhìn động tác tay này đã biết Minh Đô định phóng thuật pháp, nhưng bây giờ đã kéo dài khoảng cách, hắn ta muốn quay đầu đánh gãy động tác của Minh Đô thì đã không còn kịp.
"Grao!"
Một tiếng rồng ngâm vang lên, miệng Minh Đô mở ra, phun ra bốn con hỏa long, lần lượt từ trên dưới trái phải, bay về phía Thánh Đường Chi Tâm.