Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1927 - Chương 1927: Tín Hiệu Của Vô Kỵ.

id="240756" class="calibre7">Trang 964# 2

 

 

 

Chương 1927: Tín hiệu của Vô Kỵ. -
=== oOo ===


Chương 1927: Tín hiệu của Vô Kỵ.



Chương 1927: Tín hiệu của Vô Kỵ.
Tuy Dương Na và Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng cường hãn, nhưng không phải là cao thủ tới mức có thể đánh vỡ toàn trường như Vương Vũ. Còn Vô Kỵ lại là một phế vật không thể gây sát thương, trong loại tình huống này cũng không tạo ra được tác dụng gì.
Lại thêm vài hiệp tấn công, Dương Na và Yêu Nghiệt Hoành Hành hai đấm không địch lại bốn tay, bị chiến đội Thánh Đường đánh chết. Trong phạm vi chiến trường, chiến đội Một Đám Ô Hợp chỉ còn lại một mình Vô Kỵ.
"Ha ha ha!"
Nhìn Vô Kỵ còn sót lại trước mắt, Đá Trắng lộ ra nụ cười của người chiến thắng.
Kỳ thật, Đá Trắng và Vô Kỵ là cùng một loại người, bọn họ thuộc về loại người chơi có dã tâm, đối với bọn họ mà nói, dùng thực lực bản thân đánh chết đối thủ là loại việc nặng nề không thể thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ, dùng chỉ số thông minh áp chế đối thủ mới là kết quả bọn họ khát vọng nhất.
Mặc dù Vô Kỵ xuất thân hoang dã, nhưng năng lực bố cục và tiêu chuẩn chỉ huy còn hơn hẳn đại sư chiến thuật như Đá Trắng. Chỉ mới qua vài lần giao thủ, Đá Trắng đã tràn đầy cảm xúc đối với lần này, hiện giờ Vô Kỵ đã bị Đá Trắng chỉ huy đội ngũ giết thành tư lệnh quang côn, tất nhiên Đá Trắng cảm nhận được cảm xúc thắng lợi trước nay chưa từng có.
"Vô Kỵ các hạ, lần giao thủ trước, ngươi thắng ta một bậc, lần này ta thắng trở lại nha." Đá Trắng cười đắc ý nói: "Có thể mang theo một đám cao thủ nghiệp dư ép chiến đội Thánh Đường ta tới nước này, ngươi cũng được coi là người đầu tiên rồi. Thế nào, hiện tại có phải các ngươi có thể nhận thua rồi hay không."
Lúc này chiến đội Một Đám Ô Hợp đã bị đánh chết gần hết, người duy nhất có thực lực cường hãn thì đã bị trục xuất ra chân trời, nhìn tình trạng chiến trường hiện giờ chiến đội Một Đám Ô Hợp chắc chắn phải thua.
Dù sao hiện tại thời gian trận đấu đã qua một nửa, loại dân mù đường như Vương Vũ muốn tìm được tới đây trong vòng 20 phút đương nhiên là điều không thể. Huống hồ, hiện tại chiến đội Thánh Đường còn dư lại khoảng chừng bảy người, cho dù Vương Vũ có thể tìm tới nơi đây, một đánh bảy chưa chắc đã có thể san bằng tỷ số trước khi trận đấu kết thúc.
"Nhận thua?"
Nghe thấy lời Đá Trắng... Vô Kỵ khẽ mỉm cười nói: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi đã thắng rồi sao?"
"Không phải sao?" Đá Trắng nhíu mày hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi còn đường sống nào để cứu vớt sao?"
"Đúng vậy! Đám người các ngươi ta hoàn toàn không để vào mắt."
Nói xong, Vô Kỵ đi lên trước từng bước.
"!!"
Nhìn thấy Vô Kỵ tiến lên trước, trong lòng đám người Đá Trắng đều hoảng sợ, theo bản năng đồng loạt lui về sau một bước.
Không có cách nào, cái con gà này tự bạo quá kinh khủng, ai cũng không muốn khó giữ khí tiết tuổi già trong tình huống như vậy.
Nhưng mà một bước lui như vậy, vừa vặn để lộ sự sợ hãi của mọi người trong chiến đội Thánh Đường với Vô Kỵ, cũng đúng như ý nguyện trong lòng của Vô Kỵ.
"Ha ha ha!"
Vô Kỵ cười ha ha, khiến mọi người trong chiến đội Thánh Đường xấu hổ tới đỏ bừng mặt.
Mẹ nó, con chó này quả thực tiện hết mức có thể, ở tình huống này rồi mà vẫn không quên trêu chọc người khác.
"Thấy chưa, đám các ngươi như vậy mà còn muốn chúng ta đầu hàng?"
Vô Kỵ khinh bỉ liếc đám người chiến đội Thánh Đường một cái, vung pháp trượng lên, toàn thân lơ lửng bay lên.
"Hắn muốn chạy trốn, giết hắn!"
Thấy Vô Kỵ dùng thuật Phi Hành, nghề nghiệp viễn trình của chiến đội Thánh Đường không hề do dự lập tức triển khai công kích với Vô Kỵ.
Đối mặt với công kích của chiến đội Thánh Đường, Vô Kỵ không chút hoang mang, vẩy một luồng kim quang lên đầu mình.
"Keng keng keng keng!"
Công kích của chiến đội Thánh Đường đập lên người Vô Kỵ đều bị văng ra. Sau khi đánh bay công kích, Vô Kỵ làm cho bản thân bay tới một điểm cực cao.
"Xem pháo hoa!"
Sau khi bay tới chỗ cao, Vô Kỵ gửi một tin nhắn cho Vương Vũ, sau đó mở tự bạo.
"Đùng!"
Một tiếng vang thật lớn, Vô Kỵ trên không trung nổ mạnh, thánh quang màu vàng giống như đạn tín hiệu tản ra trên bầu trời.
Bản đồ Rừng Đá Vụn tuy lớn, nhưng cũng có giới hạn, Vô Kỵ bay tới một điểm cực cao rồi tự bạo, cho dù là ở rìa rừng đá xa xa, Vương Vũ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vương Vũ là người có Khinh Công, loại địa hình phức tạp của Rừng Đá Vụn đối với một người có thể bay trên không trung như Vương Vũ thì không có cản trở gì quá lớn, sở dĩ hắn dễ dàng bị lạc là vì hắn không có mục tiêu.
Lúc này, Vô Kỵ dùng hình thức tự bạo bắn đạn tín hiệu cho Vương Vũ, giống như hải đăng trong bóng đêm, chiếu sáng phương hướng cho Vương Vũ.
Nhìn thấy ánh sáng trên không trung phía xa xa, Vương Vũ đã có mục tiêu, lập tức thi triển Khinh Công bay tới, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía Vô Kỵ nổ mạnh.
Bản đồ dùng làm chiến trường cho trận đấu thì hệ thống sẽ tự động điều tiết khống chế tỉ lệ, cho nên Rừng Đá Vụn không có khổng lồ giống như bản đồ thật.
Sau khi Vương Vũ mở trạng thái Khinh Công hết công suất, chỉ có thể dùng câu nhanh như chớp để hình dung, tuyệt đối có thể xưng là người nhanh nhất trò chơi.
Chỉ qua mấy phút, Vương Vũ đã bay đến trên không chiến trường.
Lúc này chiến đội Thánh Đường đã đánh chết Vô Kỵ màu tàn, đồng thời cảm khái vô hạn với hành vi tự bạo của Vô Kỵ.
"Người kia quả thực là một khúc xương cứng, tình nguyện chết cũng không đầu hàng."
"Còn không phải sao, may mà lão Bạch dùng thuật Lực Hấp Dẫn bắt được hắn ta, nếu không chúng ta cũng không thể tự tay giết chết hắn ta."
"Thật không ngờ, người kia nhìn thì vô sỉ, mà tính cách lại cương liệt quá mức như vậy."
...
Nghe đồng đội bàn tán, Đá Trắng không khỏi nhíu mày.
Tuy Đá Trắng và Vô Kỵ không có giao tình gì, nhưng hai người đều là đại sư chiến thuật, nên vẫn có thể gọi là hiểu biết về nhau.
Vô Kỵ là loại người nào? Người này là người thà chết chứ không chịu thiệt, cho dù là chết cũng phải lột một tầng da của đối thủ xuống. Tên nhóc đó làm sao có thể không nguyên không cớ chơi chiêu tự bạo, hay là...
"Không tốt!"
Nghĩ tới đây, trong lòng Đá Trắng giật thót, lập tức hoảng sợ nói: "Chúng ta nhanh chóng rời đi!"
"Vì sao phải rời đi?"
Những người khác đều khó hiểu hỏi lại.
Bây giờ, đối thủ đã chết hết, chỉ còn dư lại một Thiết Ngưu bị ném tới rìa bản đồ, hiện tại mọi người chỉ còn chờ thời gian kết thúc là xong, không cần thiết phải chạy tới chạy lui.
"Vừa rồi tên Mục sư kia tự bạo chính là phát tín hiệu cho đồng đội!" Đá Trắng sốt ruột quát rống lên: "Đồng đội hắn rất nhanh sẽ chạy tới."
"Ta còn tưởng là chuyện gì lớn chứ." Mọi người nghe vậy đều bĩu môi: "Chúng ta ở đây có bảy người, đối thủ chỉ có một, còn phải chạy trốn sao? Hắn lợi hại tới đâu mà có thể giết toàn bộ chúng ta? Nếu hắn tìm tới tận cửa rồi, thì cũng giúp chúng ta tiết kiệm, đỡ phải đứng đây phí thời gian."
Làm cao thủ đỉnh cấp, mọi người trong chiến đội Thánh Đường vẫn rất có tự tin đối với thực lực của chính mình.
Bọn họ thừa nhận, đơn độc đấu chắc chắn không ai là đối thủ của Vương Vũ, hai người đánh một có thể cũng không phải là đối thủ của Vương Vũ, nhưng hiện tại bọn họ có bảy người, nghề nghiệp trang bị đầy đủ, phối hợp kín không kẽ hở, là đội ngũ tinh nhuệ nhất trên thế giới. Đừng nói đối thủ chỉ là một người chơi, cho dù đối thủ là một BOSS Thần cấp cũng không là gì cả.
Huống hồ, tất cả mọi người đều thành danh cao thủ đã lau, là người cần thể diện, bảy đánh một còn muốn chủ động chạy trốn, nếu việc này truyền đi, về sau mặt mũi mọi người để nơi nào?
Vừa rồi một đám người liên hợp lại trục xuất Vương Vũ, đó là vì người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp cũng không kém, nên trục xuất Vương Vũ chỉ là hành động bất đắc dĩ. Hiện tại, người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp đã chết sạch, bọn họ còn trốn tránh Vương Vũ, chẳng phải là quá mức kinh sợ rồi sao.
Sự tình liên quan tới tôn nghiêm, không thể nhường.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment