Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1929 - Chương 1929: Thực Lực Chân Chính.

id="241006" class="calibre7">Trang 965# 2

 

 

 

Chương 1929: Thực lực chân chính. -
=== oOo ===


Chương 1929: Thực lực chân chính.



Chương 1928: Thực lực chân chính.
“Oh shit! Như vậy mà cũng có thể bắt được hả?”
Thấy mũi tên của Cơ Pháo bị Vương Vũ bắt được bằng một tay, tròng mắt của tất cả mọi người đều rớt ra ngoài hết.
Tay không bắt tên, đối với người chơi của giai đoạn hiện tại mà nói cũng không phải là thao tác có kinh nghiệm đặc biệt gì, đa số các cao thủ chuyên nghiệp đều có thể làm được điều này.
Nhưng chỉ là đối với mũi tên được bắn ra từ cung của mấy Cung thủ bình thường mà thôi, còn cao thủ hàng đầu như Cơ Pháo, đánh úp cao thủ có cấp bậc cao như Vương Vũ đương nhiên sẽ không dùng công kích bình thường rồi.
Kỹ năng này của Cơ Pháo có tên là Tử Vong Thư Kích, là kỹ năng tối thượng của Cung thủ, không cần biết là tốc độ hay là uy lực sát thương, nó đều không giống với các công kích bình thường khác. Đây cũng là kỹ năng hiếm hoi có sức sát thường bùng nổ của Cung thủ - có thể giết chết những nghề nghiệp máu giấy chỉ bằng một chiêu.
Đừng nói là tay không, cho dù là cầm vũ khí chặn lại, cũng chưa chắc có thể ngăn cản được nó... Đằng này Vương Vũ không chỉ tiện tay túm lấy mà còn qua loa hời hợt như thế, đáng ghét hơn nữa là thằng nhãi này nhìn cũng không thèm nhìn mũi tên đằng sau lưng, giơ tay một cái liền túm được Tử Vong Thư Kích, giống như có một đôi mắt mọc ở sau lưng hắn vậy.
Con mẹ nó, đừng nói là người chơi bình thường, cho dù là cao thủ hàng đầu nhìn thấy cảnh này cũng đều phải giật mình hoảng sợ.
Con mẹ nó có khác gì hack đâu chứ, thi đấu lần này kiếm đâu ra được thằng cha quái vật như thế này vậy.
Đương nhiên ở trong mắt người khác, Vương Vũ là người bắt được mũi tên, nhưng chỉ có một mình Vương Vũ biết được, trọng lượng của mũi tên này nặng bao nhiêu
Cung thủ tốt xấu gì cũng là một trong bảy nghề nghiệp chính, kỹ năng Tử Vong Thư Kích còn là kỹ năng tối thượng của Cung thủ, há có thể để người ta dễ dàng túm lấy như vậy được? Cái này cũng nói hưu nói vượn quá rồi, cho dù người chơi không đồng ý thì hệ thống vẫn sẽ đi truy cứu trách nhiệm ấy chứ.
Nếu như cũng có người tiện tay liền bắt được Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích, Võ sư cũng sẽ không đồng ý đâu.
Mũi tên này, thực ra Vương Vũ cũng không bắt được, trong khoảnh khắc tiếp xúc với mũi tên, Vương Vũ đã cảm nhận được lực tấn công cường đại chứa đựng trong nó.
Thế là Vương Vũ liền dùng kỹ xảo đòn bẩy mượn lực đẩy lực, tuy không bắt được mũi tên, nhưng lại ép được hướng bay của nó thay đổi từ phía sau lưng thành phía trước người.
Sau đó tay trái của Vương Vũ thuận thế giơ về trước, đâm xuyên mũi tên hừng hực khí thế này vào người Sát Lục.
Chỗ nay vẫn nên trọng điểm nhắc đến Sát Lục một chút.
Sát Lục đáng thương bị Vương Vũ kéo xuống từ giữa không trung, đúng chuẩn ngã lộn đầu xuống đất, dùng công phu được mệnh danh là mông chổng lên trời như nhạn đâm xuống đồng bằng. Lúc này mông của hắn ta vừa hay lại đối diện với Vương Vũ.
Tư thế có tính ám chỉ như thế, đúng là có chút đồi trụy, Vương Vũ lại là một người sống khá là truyền thống, đối với kiểu hành vi như vậy, không đạp cho hai cái thì trong lòng hắn lại không vui.
Cũng không biết là Vương Vũ vô tình hay cố ý, lúc túm được mũi tên của Cơ Pháo liền ngay lập tức đâm thẳng vào mông của Sát Lục.
“A ưm!”
Dưới những cặp mắt đang trợn tròn của mọi người, Tử Vong Thư Kích của Cơ Pháo vô cùng chuẩn xác đâm xuyên qua chỗ giữa hai mông của Sát Lục, sức đâm cực kỳ mạnh mẽ - nháy mắt mũi tên đã đâm vào bên trong hơn phân nửa.
“A~”
Sát Lục thốt ra một tiếng rên khiến cho người ta không khỏi cảm thấy mơ màng, truyện của ta là thanh thủy văn chứ không phải là truyện H, thế nên cũng không miêu tả quá cụ thể đâu.
Dù sao thì trong khoảnh khắc tiếng rên rỉ của Sát Lục vang lên, tất cả khán giả trên khán đài đều cảm thấy cơ của mình co thắt lại trong vô thức.
Không chỉ có mấy vạn người xem trên khán đài, còn có mấy tỉ người chơi “Trọng Sinh” đang xem trực tuyến.
Sát Lục đáng thương ở trước mặt hàng vạn người bị người ta lấy đi giọt máu đầu tiên.
Vậy mà vẫn còn chưa kết thúc.
Thứ khiến cho Tử Vong Thư Kích có sức sát thương đáng sợ chính là vì kỹ năng này có đến hai lần sát thương, ngoại trừ năng lực xuyên thấu ra, sau khi mục tiêu bị trúng tên sẽ vẫn bị thêm một lần sát thương bạo kích nữa.
Xuyên vào bên trong rồi mới bắt đầu nổ tung, lực sát thương của kỹ năng như vậy đương nhiên là vô cùng đáng sợ.
Bây giờ trên người của Sát Lục, mức độ khủng bố của kỹ năng này lại tăng thêm một bậc.
Nghệ thuật mà nói, chính là nổ tung!
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên.
Cả người Sát Lục bị nổ run lên bần bật, thanh máu trên đầu hắn lập tức rớt xuống dưới 30%.
Cùng lúc đó một làn khói đen đậm đặc lãng đãng bay ra từ thất khiếu của Sát Lục.
Cơ Pháo đã hoàn thành thành tựu, thương tổn đồng đội của mình.
Vương Vũ là một người dễ mềm lòng, nhìn thấy Sát Lục đau khổ như thế, hắn tất nhiên là cảm thấy không đành lòng, vì thế hắn liền giẫm một cước lên ót của Sát Lục, cho hắn ta được sảng khoái khỏi phải chịu đau đớn giày vò nữa.
Giờ này phút này, Chiến sĩ khiên thuẫn Guard đang đứng sau lưng Vương Vũ đã thất thần cứng ngắc lại, bị dọa đến mức chân nhũn cả ra.
Đối với cao thủ cấp bậc cao như bọn họ, thắng thua vốn không đáng sợ, suy cho cùng thành bại là chuyện bình thường của binh gia, không có ai thắng mãi cũng không có ai thua mãi.
Nhưng chết như thế nào lại quyết định giá trị của bản thân.
Với hình thức tử vong của Sát Lục, chắc chắn là cực kỳ mất mặt...
Trước mặt hàng vạn khán giả bị người ta… Chuyện này thật sự là…
Con mẹ nó, hễ là người còn chút tự tôn trong người đều không hề muốn bản thân bị chết như vậy, trong lòng Guard đến bây giờ vẫn còn chưa hết sợ hãi cũng là hợp tình hợp lý.
Không còn cách nào, thủ đoạn của đối phương quá hiểm độc, khiến cho người ta phải rùng mình run sợ.
...
Vương Vũ cũng không cho Guard có cơ hội sợ hãi, sau khi giết chết Sát Lục, hắn liền xoay người qua tung một cước về phía Guard.
“Guard! Mau vung khiên chắn lên!”
Đá Trắng thấy thế, vội vàng đưa chỉ thị phòng ngự cho Guard.
Nhưng tấm khiên của Guard vừa mới vung lên, Vương Vũ đã vọt ra sau lưng hắn, đá một cước vào lưng con người đáng thương này.
Guard bị Vương Vũ dùng sức mạnh gót chân đá một cái, nháy rơi rơi vào trạng thái choáng.
Chính ngay lúc Vương Vũ muốn đá thêm một cước thì Sứ Đồ Thánh Đường đã xông đến trước mặt Vương Vũ, quyền trượng trong tay cắm xuống mặt đất, Đồ Đằng Thánh Quang lan rộng ra, trong tay Sứ Đồ Thánh Đường tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh lam chói mắt, hắn ta vung nắm đấm lên đánh về phía trái tim của Vương Vũ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cảm nhận được sát khí phát ra từ đằng sau, Vương Vũ bỗng nhiên quay người lại, hai chân giẫm xuống đất tạo lực từ mặt đất đẩy hai tay về phía trước.
“Ầm!”
Quyền chưởng của hai người đánh trúng vào nhau, hai tay của Vương Vũ bao lấy nắm đấm của Sứ Đồ Thánh Đường, sau đó Vương Vũ liền dùng eo làm trục hất mạnh về phía sau.
Dưới tác dụng của quán tính và lực tấn công của Sứ Đồ Thánh Đường, cả người hắn ta bị hất lên cao, đập thẳng về phía Guard.
Cơ hồ trong cùng một lúc, hai tay của Vương Vũ tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa một xanh một đỏ.
“Rống!”
Một tiếng rồng ngâm vang lên, hai con rồng lớn đánh về phía Sứ Đồ Thánh Đường đang bay giữa không trung.
Song Long Phá Cực!
Chính ngay khoảnh khắc hai con rồng lớn chuẩn bị đánh vào người của Sứ Đồ Thánh Đường, một luồng ánh sáng màu vàng kim rơi xuống bao trùm lấy hắn.
“Ầm!!”
Thời điểm hai con rồng lớn đâm sầm vào thứ ánh sáng màu vàng kim liền nổ tung ra. Sứ Đồ Thánh Đường được bảo vệ ở bên trong bình an vô sự không bị tổn thất một cọng tóc nào.
“Thánh Quang Thuẫn?”
Vương Vũ thấy thế không khỏi nheo mắt lại...
Không hổ danh là chiến đội toàn những cao thủ nghề nghiệp đầu bảng, quả nhiên là phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể cứu được Sứ Đồ Thánh Đường trở về.
Tuy rằng Sứ Đồ Thánh Đường không bị Vương Vũ giết chết, nhưng lúc này trong lòng hắn ta cũng ngập tràn sợ hãi.
Lúc nãy nếu không phải nhờ vào Thánh Đường Chi Tâm kịp thời sử dụng kỹ năng Thánh Quang Thuẫn, thì bây giờ chắc Sứ Đồ Thánh Đường đã đi gặp Diêm Vương rồi.
Phải biết rằng lúc vừa nãy là Sứ Đồ Thánh Đường đánh lén Vương Vũ trước, nhưng không những không đánh trúng, trái lại còn xém chút nữa bị Vương Vũ dùng một chiêu tiễn đi gặp ông bà, cho nên sự kinh sợ trong lòng hắn ta không cần nghĩ cũng biết.
Vốn cho rằng Yêu Nghiệt Hoành Hành đã là siêu cấp đại cao thủ trong những siêu cấp đại cao thủ, nào ngờ rằng thằng cha này còn đáng sợ hơn cả Yêu Nghiệt Hoành Hành nữa.
“Việc này... Đây chính là thực lực chân chính của ngươi sao?”
Sứ Đồ Thánh Đường không kìm nén được sợ hãi hỏi.
“Ha ha!”
Vương Vũ mỉm cười, thản nhiên đáp: “Các ngươi đã nhìn thấy thực lực chân chính của ta rồi sao?”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment