id="241256" class="calibre7">Trang 966# 2
Chương 1931: “Trọng Sinh” không phải là trò chơi của một người.
-
=== oOo ===
Chương 1931: “Trọng Sinh” không phải là trò chơi của một người.
Chương 1930: “Trọng Sinh” không phải là trò chơi của một người.
Sứ Đồ Thánh Đường khom người tấn công, lực xung kích không phải là yếu, mượn đà từ lực tấn công này của Sứ Đồ Thánh Đường, cơ thể Vương Vũ liền ngửa về đằng sau, trốn thoát khỏi khống chế của Guard.
“Keng keng keng keng!”
Mũi tên bắn hụt, toàn bộ rơi vào tấm khiên của Guard.
Chính ngay lúc này, Đá Trắng liền giơ pháp trượng chĩa thẳng về phía Vương Vũ.
Bản thân là người chỉ huy của chiến đội Thánh Đường, ánh mắt của Đá Trắng chuẩn xác vô cùng, chắc chắn không cho phép Vương Vũ thoát khỏi sự khống chế. Thấy Vương Vũ ngửa mặt về sau, Đá Trắng liền thi triển Thuật Lực Hấp Dẫn đánh thẳng vào Vương Vũ đang lơ lửng giữa không trung.
Không đợi Vương Vũ kịp rơi xuống đất thì đã bị Đá Trắng trói lại ngay giữa không trung.
Hai người Sứ Đồ Thánh Đường và Guard thấy vậy liền vội vàng chạy tới, ôm chầm lấy Vương Vũ lúc này đã bị Đá Trắng dùng Thuật Lực Hấp Dẫn bắt được.
“Phốc!”
Nhìn thấy cảnh này, đám khán giả đồng loạt hộc máu mồm.
Chuyện này... Con mẹ nó chuyện này thật sự là cao thủ đang đánh nhau sao? Sao mà giống mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ vô liêm sỉ thế không biết, còn nhào đến ôm người ta lại.
Đám người Toàn Chân Giáo cũng nhịn không được trợn mắt há hốc mồm.
“Không phải chứ, chiến đội Thánh Đường mà lại vô liêm sỉ như vậy sao?”
“Đúng là ngoài dự tính, ngoài dự tính, không ngờ bọn họ lại hèn hạ như thế.”
Bất chấp tất cả để đạt được mục đích, tục ngữ gọi là kỹ năng mạt hạng…
Thời kỳ đầu của trò chơi, lúc người chơi vừa mới bắt đầu chơi game mô phỏng toàn diện đều sẽ dựa theo bản năng mà làm như vậy, nhưng bây giờ bình quân cấp bậc của mọi người trong game đều đã trên cấp 60, kỹ năng của các nghề nghiệp cũng đã hoàn thiện, mọi người ít nhiều cũng thấu hiểu các loại kỹ xảo trong chiến đấu, thế nên đối với loại cách thức chiến đấu giai đoạn đầu thế này, bọn họ đương nhiên là cực kỳ khinh bỉ.
Suy cho cùng ở trong mắt đại đa số người chơi, chỉ có tân thủ bị bức ép vào mức đường cùng thì mới có thể làm như vậy, còn đám cao thủ đầu bảng như chiến đội Thánh Đường mà lại sử dụng loại thủ đoạn hạ lưu thế này trong giải đấu chuyên nghiệp quốc tế, thực sự khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.
Chuyện này có khác gì với việc khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại ở thế vận hội Olympic đâu...
“Tên nhãi này khó đối phó như vậy sao?”
So với sự chế giễu và khinh bỉ của người bình thường, thái độ của cao thủ chuyên nghiệp đầu bảng lại bình tĩnh hơn rất nhiều, cấp độ không giống nhau thì góc độ nhìn nhận vấn đề cũng sẽ khác.
Đối phó với một tên Võ sư thôi mà lại khiến cho chiến đội Thánh Đường đầu tiên là sử dụng kỹ năng khống chế tổ hợp, sao đó lại sử dụng loại kỷ xảo bất chấp mọi thứ như này, có thể thấy hiện tại thành viên trong chiến đội Thánh Đường ở trên lôi đài đã thực sự không còn giữ được sự bình tĩnh nữa rồi.
Tâm thái quyết định thắng bại, vị Võ sư này rốt cuộc mạnh đến mức nào mới có thể ép một chiến đội toàn những cao thủ hàng đầu chinh chiến sa trường lâu năm như chiến đội Thánh Đường phải đi đến bước đường cùng này.
...
Chiêu thức của chiến đội Thánh Đường tuy rằng hạ lưu đê tiện, nhưng quả thực đối phó với Vương Vũ rất có tác dụng.
Vương Vũ vốn dĩ đã bị trói chặt, chỉ có tay chân còn có thể cựa nguậy, bây giờ bị thêm hai người Thánh Đường Sức Đồ và Guard nhào đến bám dính lại, lúc này mới xem như là hắn thực sự bị khống chế hoàn toàn.
Thực ra đám người của chiến đội Thánh Đường cũng rất sĩ diện, bọn họ rất coi trọng mặt mũi của bản thân, nhưng cũng không còn cách nào khác, Thuật Lực Hấp Dẫn của Đá Trắng một khi bị người bị khống chế phản kháng, thì giá trị MP sẽ tự động tụt giảm, nếu như không giữ chặt Vương Vũ, hắn chắc chắn sẽ liều chết xông ra, cứ như vậy vài lần, pháp lực của Đá Trắng nhất định sẽ cạn xuống đáy.
Tuy rằng trạng thái Phong Lôi Động ở trên người Vương Vũ đã biến mất, nhưng trạng thái Liệt Diệm Phần Bộ vẫn còn, sức mạnh của Vương Vũ tất nhiên vẫn vô cùng cường hãn.
Sau khi bị hai người kia ôm chặt lại, Vương Vũ theo bản năng liền bắt đầu ra sức để tránh thoát. Mặc dù hai người Sứ Đồ Thánh Đường và Guard đều là nghề nghiệp Tanker, cũng bị sức mạnh cường bạo của Vương Vũ giằng co đến nỗi lắc qua lắc lại.
Có điều giãy giụa ở mức độ này, giá trị MP của Đá Trắng vẫn còn có thể chịu đựng được.
Đá Trắng có thể chịu đựng được, nhưng hai người Sứ Đồ Thánh Đường và Guard lại không có cái may mắn đó.
Dưới sự chống cự giãy giụa của Vương Vũ, cánh tay của hai người bọn họ giống như sắp bị người ta kéo đứt vậy, dù cho không cảm nhận được sự đau đớn, nhưng loại cảm giác bị người ta kéo đứt cũng không dễ chịu một chút nào.
Một lát sau, Sứ Đồ Thánh Đường nghẹn đỏ cả mặt lớn tiếng nói: “Jeff, nhanh chút đi! Bọn ta sắp không giữ nổi nữa rồi!”
Vì để bắt được Vương Vũ, đến cả sự tôn nghiêm mà bản thân xem trọng nhất Sứ Đồ Thánh Đường cũng không cần, nếu như để cho Vương Vũ trốn thoát, há chẳng phải là mất trắng mà còn thêm một lần mất mặt sao.
“Được rồi! Hai người né ra đi!”
Chính ngay lúc này, Jeff trước giờ luôn luôn trầm mặc liền vươn hai cánh tay ra, một vết nứt không gian khổng lồ xuất hiện ở trên đầu Vương Vũ.
Sau đó cánh tay Jeff buông thõng xuống, vết nứt không gian cũng theo đấy liền bao trùm lên người Vương Vũ.
Sứ Đồ Thánh Đường và Guard thấy cảnh này, bọn họ vội vàng buông Vương Vũ ra né sang một bên, còn Vương Vũ bị thuật khống chế của Đá Trắng trói chặt, muốn né cũng né không được.
Thấy đại cục đã định, đám người trong chiến đội Thánh Đường đều đồng loạt thở dài một hơi.
Sứ Đồ Thánh Đường giơ ngón cái chĩa về hướng Vương Vũ, kính phục từ tận đáy lòng nói: “Tạm biệt nhé, cao thủ! “Trọng Sinh” không phải là trò chơi của một người!”
Lúc đang nói, hai tay của Jeff chấp lại vào nhau, vết nứt không gian bắt đầu co lại cực nhanh.
Tất cả mọi người trên sân đấu dưới khán đài đều chăm chú nhìn vào Vương Vũ đang bị trói chặt, tâm trạng trong lòng bọn họ muôn hình vạn trạng phức tạp vô cùng.
Một người đơn phương độc đấu với bảy cao thủ hàng đầu cùng một lúc mà vẫn có thể chiếm thế thượng phong, thậm chí bức ép đối thủ phải sử dụng đến loại thủ đoạn hèn hạ mới có thể bắt giữ được, cao thủ như thế mà lại mất mạng ở đây quả thật khiến cho người ta cảm thấy luyến tiếc.
Nếu như hắn có một đội với những người đồng đội tốt, nếu như đồng đội của hắn có thể giúp hắn san sẻ bớt trách nhiệm... Thì thắng bại của trận đấu này không biết sẽ như thế nào.
Thiên hạ đệ nhất cao thủ, có thể không phải là quán quân, nhưng thực lực của hắn đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng mọi người.
Dù cho chiến đội Thánh Đường có giành lấy được chức vị quán quân, Vương Vũ vẫn sẽ là vị vua không ngai trong mắt trong tim mọi người.
Tuy nhiên chính ngay lúc mọi người đều tưởng rằng Vương Vũ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đột nhiên dưới chân Đá Trắng lại duỗi ra một cánh tay, bàn tay này nắm lấy mắt cá chân của hắn.
Đá Trắng chỉ vừa mới cảm thấy dưới chân mình có sức nặng thì cả người đã bị kéo xuống dưới mặt đất.
“Bụp!”
Cũng chính ngay lúc này, một luồng ánh sáng sắc lạnh lóe lên, một thanh chủy thủ đen kịt đâm xuyên qua đầu Đá Trắng.
Thuật sĩ cũng không phải là một nghề nghiệp máu trâu, nơi hiểm yếu ăn một đao thế này, Đá Trắng lập tức mất mạng ngay tại chỗ.
Lúc Đá Trắng phản ứng lại thì hắn đã xuất hiện dưới khán đài rồi, chỉ thấy trên lôi đài có một bóng người màu đen nhanh chóng giấu kín thân ảnh, mở ra tật hành chạy ra ngoài chiến trường không thèm quay đầu lại.
“Đây... Đây là?”
Một kích thành công liền ẩn núp đi mất. Nhìn thấy trên lôi đài đột nhiên xuất hiện một bóng người đen thui, mọi người ở hiện trường không khỏi cảm thấy bàng hoàng.
Bắc Minh Hữu Ngư! Cái tên vừa lên lôi đài đã lập tức biến mất.
Bắc Minh Hữu Ngư sinh ra đã được trời phú cho cảm giác tồn tại bằng không, hắn không hề có một chút cảm giác tồn tại nào khi ở trong chiến đội Một Đám Ô Hợp, vào trận đấu lại càng không có ai thèm để ý đến.
Trước khi vào trận, Vô Kỵ đã dặn dò Bắc Minh Hữu Ngư, trong trận đấu lần này Bắc Minh Hữu Ngư chỉ có hai nhiệm vụ: Một là ẩn tàng đi không bị kẻ địch giết, hai là thừa dịp Đá Trắng không chú ý, nhanh tay làm thịt hắn.
Đá Trắng chính là vị chỉ huy của chiến đội Thánh Đường, còn là người khống chế chủ chốt của chiến đội. Nhưng kỹ năng của hắn khá biến thái, người bình thường căn bản không thể nào tiếp cận được, chỉ có thể nhân lúc hắn mất cảnh giác mới ra tay được thôi.
Bắc Minh Hữu Ngư vừa bắt đầu đã trốn mất dạng làm cho tất cả mọi người bỏ sót hắn, Đá Trắng đương nhiên cũng không để ý đến.
Lúc đó mọi sự chú ý của Đá Trắng đều tập trung trên người Vương Vũ, chắc chắn không có chút nghi kỵ gì với tên Thích khách đang ở dưới chân mình, huống chi bây giờ Vương Vũ đã sắp chết đến nơi, lúc kẻ địch mạnh sắp bị giết chết thì cũng chính là lúc sự cảnh giác của tất cả mọi người trong chiến đội Thánh Đường tụt xuống thấp nhất.
Bắc Minh Hữu Ngư ra tay quyết đoán, một đao liền kết liễu Đá Trắng.
“Khà khà!”
Thấy Bắc Minh Hữu Ngư đã làm được, Vương Vũ nhếch mép cười khẽ: “Không sai, “Trọng Sinh” không phải là trò chơi của một người.”