Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1943 - Chương 1943: Che Giấu.

id="242756" class="calibre7">Trang 972# 2

 

 

 

Chương 1943: Che giấu. -
=== oOo ===


Chương 1943: Che giấu.



Chương 1943: Che giấu.
Trận đấu thứ nhất, chiến đội Một Đám Ô Hợp tiếp tục sử dụng cách đánh là thô bạo chém giết, ván thứ ba thể nào cũng sẽ đẩy sát chiêu mạnh nhất của đội là Vương Vũ ra.
Bên phía Pantheon tất nhiên cũng nghĩ đến điểm này, thế nên ván thứ ba bọn họ cũng không vắt nát óc để lựa chọn tuyển thủ nữa.
Ở trận đấu trước, thực lực của Vương Vũ thế nào mọi người cũng đã được trông thấy tường tận, một người đơn phương độc mã khiêu chiến bảy kẻ mạnh nhất của chiến đội Thánh Đường, không những thế còn có thể áp chế một cách toàn diện. Thành viên của chiến đội Pantheon tuy mạnh, nhưng thực lực đơn lẻ cũng chỉ mạnh hơn thành viên của chiến đội Thánh Đường một chút mà thôi. Xét về phương diện 1v1, Vương Vũ tuyệt đối có thể xưng là đệ nhất thiên hạ, tất cả mọi người ở đây không một ai có thể sánh kịp.
Điểm này, người chơi trong Pantheon tuyệt đối không dám hoài nghi.
Đã như vậy rồi, kiểu gì cũng sẽ thua, phái ai ra cũng như nhau thôi. Uranus suy tư một chút, quyết định tự mình lên đấu trường.
Uranus có thể làm đến chức đội trưởng của Pantheon, đương nhiên là có lý do.
Thành viên của Pantheon đều là đại cao thủ chiến công hiển hách, đương nhiên sẽ vô cùng quý trọng thể diện của bản thân. Mặc dù biết thực lực của Vương Vũ cao cường, thua dưới tay hắn cũng không tính là mất mặt, nhưng nói thì nói vậy chứ không có ai dám đưa mặt ra để bị đánh cả.
Uranus đương nhiên cũng biết điều này, dứt khoát tự mình lên sân đấu, không gây khó dễ cho thủ hạ của mình, hành vi như thế thật khiến cho hảo cảm của người khác đối với hắn tăng lên mấy phần.
Còn về phía khán giả, vừa nhìn thấy Vương Vũ và Uranus cùng xuất hiện trên lôi đài, bọn họ không khỏi để lộ ra vẻ mặt mong đợi.
Thực lực của Vương Vũ mạnh cỡ nào thì không cần phải nói nữa, không cần biết lần này chiến đội Một Đám Ô Hợp có thể cầm được chức quán quân hay không, danh hiệu cao thủ đệ nhất thiên hạ tuyệt đối sẽ không thuộc về người khác.
Còn Uranus với danh hiệu Thương Khung Chi Quang, là đội trưởng của chiến đội cấp Thần thu nạp toàn đại minh tinh trong giới - Pantheon. Nếu như thành viên của Pantheon là đại biểu cho chúng Thần trên thượng giới, thì Uranus chính là vua của chúng Thần, có thể làm lão đại của đám đại thần này, thực lực của hắn ta không cần nghĩ cũng biết.
Hai người này có thể gặp nhau ở trận chung kết, hơn nữa còn là trận đấu 1v1... Trận đấu này tuyệt đối có thể xưng là Vương Giả Chiến cấp bậc Sử Thi, là cuộc chiến đỉnh cao giữa đại vương của thời đại cũ và đại vương của thời đại mới.
Thi đấu đẳng cấp cao như thế, tất nhiên là đáng để cho hàng vạn khán giả quan tâm theo dõi rồi.
Đối với khán giả mà nói, có thể xem được trận đấu này, quả thực rất đáng với số tiền bỏ ra để mua vé.
Sau khi bước vào đấu trường, hai người đứng ở hai đầu con đường.
Sắc mặt của Uranus vô cùng nghiêm túc, như gặp phải kẻ địch lớn.
Vương Vũ thì lạnh nhạt, thâm trầm như biển sâu, rồi lại chót vót như núi cao.
Một cơn gió thổi qua, thời gian đếm ngược trước trận đấu kết thúc, trận đấu bắt đầu.
Ánh mắt Vương Vũ nhíu chặt, thả người nhảy về phía Uranus.
Ngay lúc mọi người đang nhìn chằm chằm vào đấu trường, lau mắt chờ đợi kết quả trận đấu. Uranus thấy Vương Vũ xông đến, vô thức lùi về sau mấy bước, vội vàng giơ hai tay lên lớn tiếng nói: “Ta nguyện ý nhận thua!”
“Phụt!!”
Nghe được lời nói của Uranus, tất cả khán giả đều đồng loạt phun ra một ngụm máu bầm.
Mẹ nhà nó, thứ gì vậy, mọi người còn đang chờ các ngươi đánh nhau thừa sống thiếu chết ở trên lôi đài, vậy mà ngươi lại chủ động nhận thua?
Cảm giác ấy giống như chơi mạt chược chuẩn bị đến lúc ngả bài, cái bàn lại bị ngươi ta đá mạnh một cái. Cảm xúc của khán giả hiện giờ không cần nghĩ cũng biết, hận không thể xông vào trận đấu lôi Uranus ra đạp xuống đất đánh cho một trận tơi tả.
Đám người của chiến đội Cửu Châu vẫn chưa rời đi nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi buồn bực ra mặt: “Mẹ kiếp, Uranus đang giở cái trò quỷ quái gì vậy? Lúc đánh chúng ta không phải là rất phách lối à? Sao vừa thấy tên nhãi ranh kia đã sợ đến mức này rồi?”
“Chắc là đánh bằng suy nghĩ.” Tam Sơn Ngũ Nhạc vô cùng chắc chắn nói: “Ta nghe nói cao thủ quyết đấu đều không cần phải ra tay. Dùng tư duy cũng có thể đại chiến ba trăm hiệp.”
“Thật hay giả vậy? Sao ta lại không thể làm như vậy?” Đám người của chiến đội Cửu Châu mờ mịt nói.
Luận thực lực, tuyển thủ của chiến đội Cửu Châu cũng không yếu hơn Uranus là bao.
“Có thể là do thực lực của các người không đủ.” Tam Sơn Ngũ Nhạc bắt đầu giả ngầu nói.
“Ngươi thôi đi!” Ngũ Hồ Tứ Hải trầm tư nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngông cuồng như thế, rõ ràng là Uranus không muốn lộ ra con át chủ bài.”
“Che giấu thực lực sao?” Tam Sơn Ngũ Nhạc vô tình giễu cợt nói: “Mặc dù Thiết Ngưu cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng xét về thực lực của hắn mà nói, Uranus che giấu hay không che giấu thì có khác gì nhau đâu?”
“Hừ hừ! Ngươi thì biết cái gì chứ!”
Ngũ Hồ Tứ Hải liền hung hăng trợn mắt nhìn Tam Sơn Ngũ Nhạc.
Cùng lúc đó Vô Kỵ cũng đang giải thích với đám người Toàn Chân Giáo: “Với thực lực của lão Ngưu, Pantheon muốn thắng trận thi đấu này bằng cách đối đầu trực diện là một chuyện không thể nào. Bọn họ chỉ có thể đánh úp bất ngờ, Uranus không chỉ che giấu thực lực, hắn ta hiện tại có khi hận không thể giấu luôn nghề nghiệp của mình không cho Vương Vũ biết.”
“Con mẹ nó, quá âm hiểm!” Cả đám người nhao nhao chĩa thẳng ngón giữa vào Uranus.
Còn Vô Kỵ thì lại cảm thán nói: “Biết ẩn nhẫn, có thể che giấu mũi nhọn của bản thân, thằng nhóc này cũng không dễ đối phó đâu. Trận thứ ba bọn họ là đội chủ nhà, nếu để cho hắn ta lâm trận chỉ huy, cho dù có lão Ngưu ở đây, tỉ lệ thắng của chúng ta cũng không lớn.”
“Ta khinh? Ý của ngươi là mưu lược của ngươi còn không bằng cả hắn ta á? Đúng là cái đồ phế vật...”
Bản lĩnh lớn nhất của đám người Toàn Chân Giáo chính là lúc nào cũng có thể nắm bắt thời cơ gây hấn với đồng đội. Vô Kỵ chỉ muốn nói rõ con người của Uranus túc trí đa mưu co được dãn được, kết quả lại bị đám chó Toàn Chân Giáo nhanh chóng hiểu lệch thành ý khác, bắt đầu liên hợp lại khinh bỉ hắn.
Vô Kỵ cũng đâu phải là đèn đã cạn dầu.
“Không không không!” Vô Kỵ khoát tay nói: “Chiến đấu đoàn thể mấu chốt chính là thực lực đoàn thể, ta với lão Ngưu dù có mạnh hơn đi nữa, cũng không thể nào kéo theo một đám ngu ngốc, các ngươi nói có đúng không? Nếu như cho ta một chiến đội với thực lực đồng đều nhau, ta có thể đè hắn ta xuống đánh cho như con.”
“Con mẹ ngươi!”
Cả đám người nghe vậy liền bắt đầu nhao nhao lên.
...
Giữa sự mắng chửi của khán giả, Vương Vũ vô cùng hậm hực bị truyền tống ra khỏi đấu trường.
Nói đạo lý, Vương Vũ đến đây ngoại trừ để phát triển võ thuật ra bên ngoài ra, mục đích của hắn chính là muốn tìm mấy đối thủ xứng tầm một chút.
Cũng không biết tại sao, mấy trận đấu gần đây hễ là người chơi đối địch với mình, căn bản là nghĩ cũng không cần nghĩ, hoặc là giở trò lừa bịp bỏ chạy khắp bản đồ, hoặc là trực tiếp đầu hàng.
Điều này khiến cho Vương Vũ vô cùng mất hứng.
Vất vả lắm mới gặp được đối thủ xứng tầm một chút, lại không cho hắn cơ hội để phát huy, Vương Vũ thật sự là quá tịch mịch...
Ngoài thực tại đã đánh khắp thiên hạ vô địch thủ thì thôi đi, vào trong trò chơi cũng không tìm thấy đối thủ xứng tầm, cảm giác này ai có thể hiểu thấu đây.
Cũng may là trong trò chơi này còn có rất nhiều BOSS Thần cấp thực lực không yếu, hơn nữa cũng không biết chạy trốn.
Thi đấu xong chắc phải đi tìm mấy con BOSS lớn để đánh cho hả giận mới được.
Vương Vũ đúng thật là có suy nghĩ như vậy.
Ý nghĩ của Vương Vũ vừa mới nảy ra, cùng lúc đó đám BOSS lớn trong game đang ẩn nấp ở các tuyệt địa không khỏi run lên một cái.
.....
Ván đấu thứ ba kết thúc, chiến đội Một Đám Ô Hợp tạm thời dẫn trước Pantheon với tỉ số 2:0. Có điều mọi người ai cũng biết, đòn sát thủ của chiến đội Một Đám Ô Hợp đã quăng ra hết, tiếp đến chính là màn cho điểm.
Ván thứ tư chưa bắt đầu, Vô Kỵ liền thành khẩn nói: “Trận thi đấu tiếp theo cố gắng đừng hiếu chiến! Chủ động đầu hàng là được.”
“Dựa vào cái gì?” Cả đám người khó hiểu ra mặt nói: “Thực lực của chúng ta sớm đã bị bọn chúng nhìn thấu, còn muốn che giấu thực lực nữa sao?”
“Xem ngươi đang nói gì kìa!” Vô Kỵ khinh thường nói: “Các ngươi muốn che giấu thì cũng phải có thực lực để che giấu. Bảo các các ngươi đầu hàng chính là để che giấu nhược điểm của các ngươi... Không nghe theo ta xong lúc đó lại bị người ta nhằm vào, hại ta và lão Ngưu còn phải dành thời gian ra để chiếu cố đám rác rưởi các ngươi.”
“Con mẹ nó!”
Đám người của chiến đội Một Đám Ô Hợp bị khinh bỉ liền vung quyền lên, nếu không phải là đang trong thời gian thi đấu, có lẽ Vô Kỵ hiện giờ đã bị mấy người này đánh chết rồi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment