Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1944 - Chương 1944: Nghệ Thuật Chính Là Sự Bùng Nổ.

id="243005" class="calibre7">Trang 973# 1

 

 

 

Chương 1944: Nghệ thuật chính là sự bùng nổ. -
=== oOo ===


Chương 1944: Nghệ thuật chính là sự bùng nổ.



Chương 1944: Nghệ thuật chính là sự bùng nổ.
Đương nhiên rồi, đánh thì đánh quậy thì quậy, nhưng nếu muốn thắng, mọi người bắt buộc phải nghe theo sự sắp xếp của Vô Kỵ.
Dù gì cũng không ai muốn tiền vuột mất khỏi tay không phải sao.
Xét về phương diện thực lực, Vô Kỵ cũng chỉ có thể xếp vào hạng tầm trung, nhưng về phương diện chiến lược thì mọi người quả thực vô cùng tin tưởng tên nhóc này.
Bên phía chiến đội Pantheon, Uranus cũng đang kiên nhẫn sắp xếp tuyển thủ cho trận thi đấu tiếp theo: “Nhớ cho kỹ, mục đích của chúng ta không phải là giết chết bọn chúng, mục đích của chúng ta là từng chút từng chút một tìm ra điểm yếu của mỗi người, từ trên cơ sở đó mà tìm ra cách tiêu diệt bọn chúng.”
“Hiểu rồi!”
Đám người trong chiến đội Pantheon lần lượt gật đầu.
Đừng thấy thực lực của mỗi thành viên trong chiến đội Một Đám Ô Hợp không tốt, bọn họ đánh quần chiến vẫn vô cùng có tiêu chuẩn đó nhé. Nếu không thể tìm được nhược điểm của đối thủ, trận đấu cuối cùng cho dù túm được Vương Vũ, muốn đi giết người khác cũng không dễ dàng gì.
Trận thứ tư, Minh Đô ra sân.
Sau khi được truyền tống vào bên trong đấu trường, cũng không đợi cho trận đấu bắt đầu, Minh Đô liền trực tiếp nhấn vào nút đầu hàng, thậm chí ngay đến cả người chơi bên phía Pantheon cũng chưa kịp phản ứng, trận đấu còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc rồi.
“Con mẹ nó, đang đùa gì vậy chứ?”
Thấy trận thứ tư cũng không đánh được, đám khán giả cuối cùng không nhịn nổi nữa, bắt đầu chửi chó mắng mèo đòi trả vé.
Không cần biết là giải thi đấu chuyên nghiệp trong nước hay là giải thi đấu chuyên nghiệp thế giới, trận đấu quan trọng nhất vẫn luôn là trận chung kết cuối cùng.
Mọi người tốn nhiều tiền như vậy chủ yếu là để xem những trận thi đấu đặc sắc, kết quả hai chiến đội này lại đang so kè xem ai rẻ rúng hơn ai, lần lượt thay phiên nhau đầu hàng... Con mẹ nó, đây cũng có thể gọi là thi đấu sao?
Mọi người đến đây để xem đánh nhau, chứ không phải đến xem tụi bây đứng đó một chút liền cút ra ngoài, OK?
Ngay đến cả bình luận viên và trọng tài cũng không xem nổi nữa, liền không nhịn được mắng hai chiến đội vài câu: “Hai chiến đội các người đừng có mà quá đáng quá, còn tiếp tục đầu hàng như vậy, trận đấu này có muốn đánh nữa không đây? Trận tiếp theo đội nào mà đầu hàng nữa thì trực tiếp bị phạt thua cả trận!”
Thua cả trận...
Xem ra hành vi đầu hàng của chiến đội hai bên đã tạo ra ảnh hưởng không tốt lắm đến trận chung kết, đến cả đoàn thể trọng tài còn bực bội đến nỗi đòi phán thua cả trận như này cơ mà.
Mà như vậy có khác gì đưa ra chỉ lệnh tước bỏ quyền đầu hàng đâu.
Thực ra việc đầu hàng bỏ thi đấu cũng rất bình thường, chẳng qua trận chung kết quan trọng như thế, tỉ lệ người xem và tỉ lệ người đặt ghế cực kỳ cao, tùy tiện đầu hàng chẳng phải là đang gây mất hứng cho khán giả sao.
Khiến cho khán giả hài lòng mới là điều quan trọng nhất, ai quan tâm ngươi dùng chiến thuật hay không dùng chiến thuật.
Hơn nữa, thà chết chứ không chịu bỏ cuộc mới là tinh thần thi đấu thể thao chí cao chứ, hễ động một chút đã đòi đầu hàng thì không giống với lý tưởng của giải đấu này một chút nào.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”
Dưới áp lực bị phán thua cả trận, hai bên chiến đội bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp.
Trận đấu tiếp tục được tiến hành, ván thứ năm, đích thân Vô Kỵ vào trận.
Người chơi ra sân bên phía Pantheon, cũng là người quen cũ của Vương Vũ - Cung thủ Apollo.
Thật ra Apollo cũng không tính là một Cung thủ, chỉ có thể coi là Xạ thủ, bởi vì tên nhãi này không cần cung tiễn cũng không cần nỏ, vũ khí chính của hắn ta là phi đao.
Từ vũ khí có thể thấy được, Cung thủ trước mắt chia ra làm bốn loại lớn: Cung, nỏ, súng, phi đao.
Trường cung là vũ khí truyền thống của Cung thủ, lực công kích cao tốc độ bắn nhanh, tầm bắn cũng là xa nhất.
Nỏ thì khá là tinh xảo, tốc độ bắn, công kích đều vô cùng bình thường, nhưng lại có độ chính xác cực kỳ cao.
Thứ đồ chơi như súng lại khá kén người dùng, tầm bắn và độ chính xác cũng đều không yếu nhưng tốc độ bắn lại chậm chạp, tính cơ động kém xa cung nỏ. Cho nên loại vũ khí như súng ống đa số đều chỉ có thể được dùng để làm vũ khí phụ trợ.
Còn phi đao lại là loại vũ khí tương đối đặc thù, người chơi theo loại trường phái này nghiễm nhiên đã thoát ly khỏi phạm trù của một Cung thủ, tiếp cận gần hơn với Thích khách.
Ngoại trừ tầm bắn khá gần ra, còn có thể dựa vào các loại kỹ năng tiến hành tác chiến, độ linh hoạt cao hơn nhiều so với cung nỏ.
Cung thủ vốn đã dồn hết điểm vào nhanh nhẹn, lại có thêm độ linh hoạt cao cùng với các loại kỹ năng đi kèm, khiến cho Phi đao thủ chẳng khác nào là sự kết hợp hoàn hảo giữa Cung thủ và Thích khách.
Trong tình huống bình thường, Phi đao thủ cũng được gọi là Du hiệp.
Vô Kỵ là một người theo nghề nghiệp bổ trợ, sức chiến đấu vốn không cao, đánh nhau với loại nghề nghiệp được thiết kế chuyên để PK như Du hiệp, thật sự là có chút làm khó hắn.
....
Phong cách chiến đấu của Vô Kỵ vẫn rất ư là rõ ràng, ai cũng biết tên nhãi ranh này rất am hiểu Thuật Tự Bạo, chỉ cần kéo dài khoảng cách với Vô Kỵ, trên cơ bản sẽ không có vấn đề.
Tầm bắn của Apollo mặc dù không sánh kịp với Cung thủ, nhưng chắc chắn là tay dài hơn mấy nghề nghiệp thuộc hệ Phép, cũng có thể coi là thiên địch của Vô Kỵ.
Nhìn lại đống chiến tích trước đây, Vô Kỵ mới thật sự là bá đạo, chỉ là một Mục sư thần thánh thuộc nghề nghiệp bổ trợ nhỏ nhoi, thế nhưng liên tiếp mấy trận 1v1 đều chưa thua một lần nào.
Vương Vũ có làm Độc Cô Cầu Bại thì thôi đi, dù sao hắn cũng là cao thủ võ học nhất đại tông sư, hơn nữa Võ sư còn là một nghề nghiệp chiến đấu. Nhưng Vô Kỵ chỉ là một nghề nghiệp bổ trợ, hắn ta có thể đạt được thành tích như vậy trong giải thi đấu chuyên nghiệp thế giới, cũng có thể nói là vô cùng kinh khủng rồi.
Chính vì như thế, cho dù nghề nghiệp của Apollo có khắc chế được Vô Kỵ, nhưng Apollo vẫn khá kiêng kỵ với cách đánh tự bạo của đối thủ.
Ngay khi bắt đầu trận đấu, Apollo không nói hai lời trực tiếp kéo dài khoảng cách với Vô Kỵ. Sau đó hắn ta liều mạng ném phi đao về phía người nọ, không sai không lệch dùng đúng cách chơi thả diều.
Với tính cách của Vô Kỵ, đương nhiên hắn sẽ không ngồi đó chờ chết.
Đối mặt với đòn tấn công của Apollo, Vô Kỵ liền vung tay nhấc pháp trượng lên, một vệt hào quang chói lòa bao trùm lấy cơ thể.
Thánh Quang Thuẫn!
“Keng keng keng keng!”
Dưới trạng thái khởi động kỹ năng vô địch Thánh Quang Thuẫn, người chơi chắc chắn sẽ không chịu bất kỳ thương hại nào, hơn nữa trừ khi đối thủ có sức sát thương cực kỳ cao thì mới có thể ngăn cản được đôi chút.
Cung thủ cũng không phải là loại nghề nghiệp có sức sát thương cao, sát thương của Phi đao thủ thậm chí còn kém hơn một chút. Thế nên trong trạng thái Thánh Quang Thuẫn, Vô Kỵ gần như không chịu bất kỳ tổn thương gì.
Nhìn chằm chằm vào phi đao của Apollo, Vô Kỵ liền thi triển thuật Phi Hành bay lơ lửng về phía hắn ta.
Khung cảnh đường phố thành thị này chính là ngã tư đường, cũng không thể xem là quá lớn... Apollo là một Cung thủ, tính cơ động đương nhiên mạnh hơn Vô Kỵ, thế nhưng ở trong loại bản đồ nhỏ thế này thì tác dụng cũng không quá rõ ràng.
Vô Kỵ lại đang bay trên không trung, Apollo muốn kéo giãn khoảng cách cũng là một chuyện khó khăn vô cùng.
Trong lúc hai người đang đọ sức, Vô Kỵ đã bay đến trên đầu Apollo. Hắn cầm lấy pháp trượng, bắn ra một luồng ánh sáng màu trắng đánh thẳng về phía đối thủ.
Tuẫn Đạo!
Kỹ năng đặc thù của Mục sư, hiệu quả không khác gì với Trào Phúng, nhưng lại có thể sử dụng theo hai hướng, có thể kéo mục tiêu đang tấn công đến trước mặt mình, cũng có thể dịch chuyển bản thân đến trước mặt mục tiêu.
Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, Vô Kỵ liền dịch chuyển đến trước mặt Apollo, cùng lúc đó trên cơ thể của Vô Kỵ vẫn đang tản mát ra ánh sáng thánh quang yếu ớt.
“Quả nhiên! Lại muốn tự bạo sao?”
Thấy Vô Kỵ lại lần nữa dùng ra loại chiêu thức hạ lưu này, khán giả không khỏi lau mồ hôi lạnh thay cho Apollo.
Mọi người chơi trò chơi lâu như vậy rồi, vẫn chưa thấy qua người nào có thể chơi Tự Bạo mà xuất thần nhập hóa như thế.
Tuẫn Đạo, Tự Bạo... Đây đều những kỹ năng thể hiện Mục sư tự hy sinh bản thân, không hề sợ hãi ra tay cứu vớt thế nhân, nhưng khi rơi vào tay của Vô Kỵ... Lại khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng vào.
Ngay đến cả các nhà thiết kế trò chơi đang xem trận đấu cũng đều có chút hối hận bản thân sao lại thiết kế ra hai loại kỹ năng này.
“Oanh!”
Một tiếng động lớn vang lên, Vô Kỵ nổ tung ngay tại chỗ, trong vòng phạm vi 500 mét tất cả đều bị oanh tạc trở nên trống rỗng.
Nhưng thứ khiến cho mọi người hết sức ngạc nhiên chính là, Apollo vẫn đang bình an vô sự đứng ở trước mặt Vô Kỵ.
“Chuyện này... Chuyện này sao có thể?”
Thấy Apollo không bị Vô Kỵ nổ chết, đám người trong chiến đội Một Đám Ô Hợp đều lũ lượt bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment