Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1945 - Chương 1945: Song Hưởng Pháo.

id="243006" class="calibre7">Trang 973# 2

 

 

 

Chương 1945: Song hưởng pháo. -
=== oOo ===


Chương 1945: Song hưởng pháo.



Chương 1945: Song hưởng pháo.
Mọi người đều biết, tự bạo của Mục sư là thương tổn thật sự.
Thương tổn thật sự là cái gì? Thương tổn thật sự chính là không cần biết phòng ngự của ngươi cao bao nhiêu, có kỹ năng vô địch hay không, trước mặt thương tổn thật sự tất cả đều bị vô hiệu hóa.
Apollo chẳng qua chỉ là một Cung thủ da mềm thịt mỏng, thanh máu thấp đến mức đáng thương, lúc này ăn một chiêu Tự Bạo của Vô Kỵ mà chưa chết, quả thật khiến cho người ta không thể tin được.
“Hắn ta né được rồi!”
Ngay tại lúc mọi người đang kinh ngạc không thôi, Vương Vũ sờ cằm thản nhiên nói.
“Né được? Như vậy nghĩa là sao?”
Nghe được lời Vương Vũ nói, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Kỹ năng của Cung thủ thôi. Kỹ năng đó có phải tên là Thiểm Tị không?” Vương Vũ quay đầu lại hỏi Dương Na.
“Ừm! Đúng!” Dương Na gật gật đầu.
“Thiểm Tị? Chẳng lẽ là?”
Lần này, tất cả mọi người đều nghe rất rõ.
Kỹ năng Tự Bạo mặc dù không có cách nào ngăn cản, những vẫn có thể né tránh.
Mà kỹ năng né tránh của Cung thủ, lại là loại kỹ năng né tránh vô địch.
Trong khoảnh khắc Vô Kỵ Tự Bạo, Apollo đã sử dụng Thiểm Tị - vừa vặn trốn thoát được kỹ năng của Vô Kỵ...
Trước đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi người chỉ cảm thấy buồn bực, nhưng sau khi được “thông não”, mấy người này không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Mẹ nó, còn có thể loại này nữa hả?
Thứ đồ chơi như Tự Bạo cũng không phải là một quả bom hẹn giờ. Ở khoảng cách gần như vậy, Tự Bạo chỉ là chuyện trong nháy mắt! Trong một khoảng thời gian ngắn như thế mà có thể né được Tự Bạo, độ khó của nó có thể sánh bằng việc né qua được viên đạn đang bay đến trước mặt.
Mặc dù nghề nghiệp của Apollo thiên về nhanh nhẹn, nhưng loại thao tác như này chính yếu nhất vẫn phải xem năng lực phản ứng.
Con mẹ nó, năng lực phản ứng của hắn ta rốt cuộc mạnh đến mức nào mới có thể làm được như vậy?
Pantheon quả nhiên là danh bất hư truyền, riêng thao tác này của Apollo thôi, ngoại trừ những người luyện võ như Vương Vũ ra, e rằng các vị cao thủ đang ngồi ở đây không ai có thể làm được.
...
Tự Bạo cần phải tiêu hao một lượng máu lớn, sau khi kết thúc Tự Bạo, lượng máu của Vô Kỵ cũng không còn lại bao nhiêu.
Apollo mỉm cười, tùy ý vung tay lên.
“Phập!”
Không đợi Vô Kỵ kịp tỉnh táo lại, một thanh phi đao đã bay đến cắm vào cổ họng của hắn.
Thanh máu trên đầu của Vô Kỵ nháy mắt trở về 0.
“Hừ hừ!”
Thấy Vô Kỵ ngủm củ tỏi, Apollo không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Đây chính là thứ gọi là trường phái Tự Bạo sao? Tài nhỏ khôn vặt! Sớm biết dễ dàng như vậy, ta cũng không cần phải khẩn trương đến thế.”
Nhưng mà Apollo còn chưa kịp nói hết lời, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nổ kịch liệt… Cùng lúc đó cơ thể của hắn giống như bị móc sạch, khung cảnh trước mắt lóe sáng lên, nháy mắt Apollo đã xuất hiện ở bên ngoài đấu trường.
Bên trên lôi đài, chỉ còn lại một mình Vô Kỵ với thanh máu đã cạn sạch, hắn đứng nghênh ngang giữa đấu trường, để lộ ra một nụ cười xảo trá.
“???!!!”
“Con mẹ nó, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Lần này, khán giả càng kinh ngạc hơn.
Mọi người đều trông thấy rõ ràng Vô Kỵ bị đâm trúng một đao chết tươi, sao lại có thể đột nhiên phóng ra một đòn Tự Bạo nổ chết Apollo được chứ? Chuyện này không hề logic một chút nào, chẳng lẽ là do hệ thống xảy ra BUG à?
Hệ thống đương nhiên cũng không muốn vô duyên vô cớ bị người ta nói xấu, thế là nó vô cùng tri kỷ phát lại cảnh đánh giết vừa rồi.
Chỉ thấy trên màn hình lớn đang chiếu lại một pha quay chậm, lúc này sau khi Vô Kỵ trúng một đao liền được một làn ánh sáng trắng bao bọc, thanh máu trên đầu hắn ngay lập tức được hồi đầy lại, sau đó hắn tiếp tục thi triển đòn Tự Bạo thứ hai.
“Chuyện này... Chuyện này, con mẹ nó đây là thuật Hồi Sinh hả?”
Nhìn thấy cảnh quay chậm trên màn hình lớn, tất cả mọi người đều há hốc mồm, mặt đần thối ra.
Mẹ nó, nghĩ không ra tên nhóc vô sỉ này còn có thủ đoạn như thế.
Ngay tại thời điểm bị đánh chết, Vô Kỵ đã tự đánh lên cơ thể mình một ấn ký Hồi Sinh.
Người chơi hồi sinh, trạng thái hoàn toàn đổi mới.
Trong khoảnh khắc đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, Vô Kỵ ngay lập tức được hồi sinh đầy máu, hắn không chút chần chừ thi triển đòn Tự Bạo thứ hai.
Dù Apollo ngàn phòng vạn phòng, cũng không nghĩ đến loại kỹ năng Tự Bạo này còn có một kiểu Song Hưởng Pháo.
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân vì sao bản thân lại bị giết chết, tâm trạng của Apollo lúc này quả thực là bị chó tha đi mất rồi!
Khó lòng phòng bị! Thằng chó này làm sao có thể thi triển kỹ năng Tự Bạo dễ dàng như thế chứ.
Sau hai kỹ năng Tuẫn Đạo và Tự Bạo, hệ Mục sư lại có thêm một kỹ năng bị Vô Kỵ bôi nhọ.
Tất cả mọi người đều là sứ giả của Thần, có thể có chút lý tưởng đi cứu nhân độ thế không vậy hả? Đến kỹ năng cứu rỗi cũng làm thành kỹ năng gài bẫy người ta, loại người này đi làm Mục sư thật đúng là không còn một tí liêm sỉ nào.
“Đen tối, thật sự là quá đen tối!”
Một lúc lâu sau, khán giả mới dần tỉnh táo lại, lúc này mọi người đều đã có cái nhìn rất khác về cách sống của Vô Kỵ.
Vốn tưởng rằng Vô Kỵ chỉ là một Mục sư thuộc phái Tự Bạo cực kỳ vô sỉ, nhưng bây giờ mọi người mới phát hiện ra, con hàng này đâu chỉ có mỗi vô sỉ thôi đâu, con mẹ nó rõ ràng là từ trong ra ngoài chỗ nào cũng tuyền một màu đen.
Ván đấu thứ năm kết thúc, chiến đội Một Đám Ô Hợp nhận được thêm một điểm, tỉ số cuối cùng là 3:1 thắng được trận đấu đầu tiên.
Vô Kỵ cũng giữ vững được chiến tích 1v1 bất bại của mình.
“Thật sự là quá mức vô sỉ!”
Ra khỏi cabin trò chơi, Apollo còn đang cảm thấy buồn phiền vì trận đấu vừa rồi.
Người ta thường nói cao thủ sẽ không bị đánh bại hai lần bởi cùng một loại chiêu thức. Nhưng là một cao thủ uy tín lâu năm, lại bị loại thủ đoạn như vậy hãm hại hai lần, tâm trạng của Apollo lúc này không nghĩ cũng biết.
“Bình tĩnh bình tĩnh!”
Uranus khoát khoát tay, lên tiếng trấn an Apollo: “Trong đời ai cũng có lúc thất bại, lần sau chú ý hơn là được. Loại thủ đoạn này chẳng qua là kế sách đánh úp bất ngờ chỉ dùng được một lần mà thôi, ngươi bị nổ chết cũng xem như là một chuyện may mắn.”
“Nói như vậy mà nghe được à!” Nghe Uranus nói xong, Apollo càng thêm khó chịu.
Đây mà là khuyên người hả? Con mẹ nó đây gọi là đổ thêm dầu vào lửa đó hiểu không, chưa thấy ai lại đi an ủi người khác như thế này bao giờ cả.
“Ngươi suy nghĩ một chút đi.” Uranus không nhanh không chậm giải thích: “Vòng đấu đầu tiên dù sao cũng chỉ là 1v1, nếu chết cũng chỉ có một mình ngươi chết, chẳng may trận cuối cùng hắn ta cũng dùng một chiêu này... Ngươi nói xem hậu quả sẽ lớn đến mức nào.”
“Chuyện này...”
Apollo lập tức im bặt.
Còn không phải sao, phạm vi Tự Bạo của Mục sư cũng không phải là nhỏ, vả lại thằng nhóc Vô Kỵ này còn có lượng máu cực kỳ cao. Nếu như trong trận cuối cùng để hắn ta thi triển Tự Bạo liên tục, chỉ sợ ngoại trừ nghề nghiệp tiên phong ra, những người khác ai cũng không thể sống sót.
Cho nên trận đấu này Vô Kỵ nhìn như thắng, nhưng kỳ thật hắn đã lật ngửa con bài tẩy của mình ra rồi.
Chỉ chênh lệch có hai điểm mà thôi, có thể để cho đối thủ lộ ra con át chủ bài, bị đánh chết đợt này cũng không lỗ.
...
Trong phòng nghỉ của chiến đội Một Đám Ô Hợp, tâm trạng của đám người trong chiến đội lúc này vô cùng tốt.
Là một chiến đội nghiệp dư, vòng đầu tiên gặp Pantheon có thể đánh ra được thành tích thế này… cũng đủ để bọn họ bốc phét cả đời rồi!
Nhất là chiêu tấn công cuối cùng khiến người ta không kịp phòng bị của Vô Kỵ, càng được đám nhóc con này tôn vinh lên tận trời.
“Không hổ là Vô Kỵ, trình độ không cần mặt mũi như này chắc chắn sẽ là tấm gương sáng để chúng ta noi theo.”
“Đúng vậy đúng vậy, ta còn cho rằng ta vô sỉ lắm rồi, không ngờ hắn còn vô sỉ hơn gấp bội.”
“Không sai! Xét về phương diện đệ nhất hạ lưu vô sỉ không cần mặt mũi, ngoại trừ Vô Kỵ ra, không còn ai có thể xứng đáng hơn nữa.”
Đám người Toàn Chân Giáo đều dựng thẳng ngón cái, không chút giấu giếm lên tiếng ca ngợi Vô Kỵ từ tận đáy lòng.
Hai anh em Vương Vũ ngồi ở một bên, chỉ biết nhìn trợn mắt há hốc mồm...
“Cách Toàn Chân Giáo các ngươi khen ngợi người ta cũng thật là đặc biệt...”
“Quen rồi thì tốt quen rồi thì tốt!” Vương Vũ lau mồ hôi nói.
“Đúng rồi!”
Lúc này, Vương Vũ giống như nghĩ đến điều gì đó, hắn có chút không hiểu hỏi: “Vô Kỵ, không phải ngươi nói muốn che giấu thực lực sao? Sao mà sớm như vậy đã lật ngửa át chủ bài rồi.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment