Trang 108# 1
Chương 213: Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Quay lại thành Dư Huy, Dương Na hẹn Mục Tử Tiên ra ngoài đi dạo phố, hai người nhanh chóng đăng xuất... Vương Vũ một mình đi về phía phủ thành chủ.
"Đi dạo phố... Phụ nữ cũng thật khó hiểu, đi dạo phố nào có chơi vui như chơi game?" Vương Vũ oán trách trong kênh công hội.
"Đi dạo phố đối với phụ nữ cũng giống như chơi game với đám chúng ta vậy!" Vô Kỵ khuyên nhủ Vương Vũ nói.
"Ngươi đang làm gì thế?"
"Đi dạo phố với con gái!" Vô Kỵ nói.
"Bà mẹ nó, không phải chứ Vô Kỵ, ngươi thật sự thích cô nàng kia chứ?" Vương Vũ không hiểu hỏi.
Vương Vũ cũng từng tiếp xúc với Huyết Sắc Tường Vi này mấy lần, tính cách mềm mại nhu nhược, làm việc thường xuyên do dự, cùng với loại người nói chơi khăm là sẽ chơi khăm người khác như tên Vô Kỵ này, sao có thể chơi thân được.
"Không, ta chỉ đang hưởng thụ một quá trình!" Vô Kỵ hời hợt trả lời nói: "Chúng ta đến quán rượu rồi, đợi lát nữa thành Dư Huy sẽ trình diễn một vở kịch vui."
"...Ngươi lại định chơi trò gì thế?" Vương Vũ toát mồ hôi, cứ hễ đánh đấm mà ít dưới mười người thì đối với người hoạt bát như Toàn Chân Giáo mà nói, không được tính là trò vui...
Đi tới phủ Thành Chủ, Vương Vũ giao khế đất cho thành chủ.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn hoàn thành nhiệm vụ ẩn "Mở Con Đường Buôn Bán", nhiệm vụ cấp bậc A, nhận được một triệu điểm kinh nghiệm.]
Một vệt sáng màu vàng kim rơi xuống, lượng lớn kinh nghiệm khiến Vương Vũ lên thẳng cấp 21.
Sau khi lên cấp 21, Vương Vũ vẫn ngây ngốc đứng đó, vẫn đang đợi thành chủ khen thưởng, ai ngờ thành chủ đại nhân hoàn toàn không để ý đến hắn nữa.
"Này, ta hoàn thành xong nhiệm vụ, phần thưởng đâu?" Vương Vũ nghi ngờ nói.
"Không phải đã cho ngươi kinh nghiệm rồi sao?" Thành chủ còn khó hiểu hơn cả Vương Vũ.
"Bà mẹ nó, không phải ngươi nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể cho ta cửa hàng sao? Chẳng lẽ muốn nhây?" Ngay từ khi bắt đầu Vương Vũ còn tưởng rằng vị thành chủ này là người tốt hiếm có, ai ngờ sau khi trải qua hai lần tiếp xúc, mới phát hiện ông ta từ đầu đến cuối đều là một kẻ cực kỳ hư hỏng, Ẩn Giả mà so sánh với ông ta thì còn cao thượng trong sạch hơn nhiều lắm...
Chuyện này cũng khó trách, thành chủ mà, dù thế nào cũng là người làm chính trị... Nói đến tâm cơ thì một lão già nát rượu có thể so sánh được sao?
"À, cửa hàng hả, cần phải có khế đất." Chủ thành cười rất vô liêm sỉ, cao thủ như Vương Vũ cũng cảm thấy sau lưng phát lạnh.
"Không phải đã đưa khế đất cho ngươi rồi sao?"
Thành chủ gật đầu, cầm khế đất trong tay nói: "Không sai, ngươi phải tiêu tiền mới mua được, nếu là người bình thường thì phải tốn mất mười nghìn vàng, ngươi là anh hùng của thành Dư Huy chúng ta, năm nghìn vàng là được rồi!"
"..." Vương Vũ giận dữ nói: "Trong tay ngươi cầm chính là khế đất của ta!"
Thành chủ cười nói: "Ngươi đứa trẻ này, sao lại nói như vậy chứ? Khế đất ở trong tay ta, sao có thể là của ngươi được chứ?"
Hai chữ ta và ngươi này, thành chủ đặc biệt nhấn rất mạnh.
Nói xong, thành chủ còn hỏi vệ binh đứng trong góc tường: "Ôi chao, vệ binh huynh đệ này, các ngươi có thể chứng minh được đây là khế đất của dũng sĩ đại nhân đây không?"
Loại sinh vật trí thông minh nhân tạo kém như vệ binh, làm sao biết được chứng minh là cái gì, nghe thấy lời nói của thành chủ, chẳng qua chỉ soàn soạt bao vây Vương Vũ lại.
"Ta... mẹ nó chứ..." Vương Vũ ngầm phun ra một ngụm máu, nhưng mà ngại sự dũng mãnh của đám vệ binh ngốc ngếch này, đành nuốt cơn giận nói: "Được, có cửa hàng nào thuận tiện hay không? Trên người ta hiện tại chỉ có hai nghìn vàng."
"Có, cửa thành phía nam có một tiệm tạp hóa... chỉ lấy ngươi một nghìn vàng."
Tiệm tạp hóa thành nam...
Vương Vũ cũng không xa lạ gì với chỗ này, lúc trước khi còn đi theo Lý Tuyết làm nhiệm vụ Luyện kim sư, Vương Vũ đã từng nhìn thấy cửa hàng này...
Chỉ treo biển hiệu mà không hề thấy buôn bán gì, ở sâu trong ngõ hẻm, khá là vắng vẻ... Ngày xưa buôn bán kinh doanh trong ngõ hẻm thì chỉ có...
Có điều cũng còn may, cửa hàng nhỏ này khá gần cổng thành, khi đám người chơi lười rồi... Cày cấp xong quay về tiếp tế, có thể mua đồ ở cửa hàng ngoài cổng thành thì ai còn muốn đi sâu vào trong thành làm gì chứ.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ rất sung sướng giao tiền xong, nhận "giấy tờ bất động sản" của tiệm tạp hóa thành nam.
Từ phủ thành chủ đi ra, Vương Vũ không đi thẳng đến cửa hàng nhỏ rách nát của mình, mà đi tới ngõ hẻm rách nát ở phố trung tâm để trả nhiệm vụ.
Quy trình vẫn theo lẽ thường, sau khi Ẩn Giả ngửi thấy mùi rượu thì sẽ bò dậy, đầu tiên dốc ừng ực hai ngụm, sau đó mới cười híp mắt hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"
"Trả nhiệm vụ!" Vương Vũ lấy Sự Chấp Nhất Của Võ Giả và một đống nguyên liệu ra đưa đến trước mặt Ẩn Giả.
Ẩn Giả nhìn thấy đồ vật trong tay Vương Vũ, ánh mắt sáng lên, cười cười khen ngợi: "Ô, không tệ không tệ, ta quả nhiên không nhìn nhầm ngươi!"
"Đưa vũ khí và nhẫn của ngươi cho ta." Sau khi Ẩn Giả nhận lấy đồ vật trong tay Vương Vũ, bèn nói tiếp.
Vương Vũ vừa bị thành chủ lừa một lần, lúc này lập tức đề phòng: "Sau khi đưa cho ngươi rồi, ngươi sẽ không không trả lại cho ta chứ..."
"Nói nhảm, ta giống loại người như vậy sao?" Ẩn Giả trừng mắt nhìn Vương Vũ nói.
"Rất giống..." Vương Vũ vô cùng không tin tưởng nói ra.
"Ta là NPC nghiêm túc, phục vụ cho nghề nghiệp của mình, không giống những tên mục nát kia, họ làm thuê cho hệ thống, đương nhiên có thể lừa được thì lừa rồi, mau đưa đồ cho ta, nếu không sẽ giảm độ thiện cảm của ngươi xuống giờ!" Ẩn Giả lườm Vương Vũ một cái, giải thích, cuối cùng còn uy hiếp một câu.
"..." Vương Vũ không nói gì, đưa hai trang bị Tiếng Thở Dài Của Võ Giả và Vinh Quang Của Võ Học Gia ra, sau đó mắt không chớp nhìn chằm chằm Ẩn Giả, rất sợ ông ta làm chuyện gì xấu.
Vinh Quang Của Võ Học Gia còn đỡ, thuộc tính bình thường, cướp thì cướp đi, nhưng Tiếng Thở Dài Của Võ Giả vậy mà là cần câu cơm của Vương Vũ, nếu cái này bị Ẩn Giả nuốt luôn thì sẽ thua lỗ lớn.
Lần này Ẩn Giả thật sự không vô lại, đầu tiên tay trái ông ta cầm bộ găng tay của Vương Vũ, sau đó tay phải lấy Sự Chấp Nhất Của Võ Giả ra.
Ngay sau đó, giữa hai tay Ẩn Giả bộc phát ra hai luồng hào quang chói sáng một đỏ một trắng, hai luồng hào quang này từ từ đến gần, sau khi dung hòa với nhau, không thấy Sự Chấp Nhất Của Võ Giả đâu nữa, trong tay Ẩn Giả chỉ còn lại một bộ găng tay.
"Cầm đi đi!" Ẩn Giả thuận tay ném bộ găng tay cho Vương Vũ, Vương Vũ nhận lấy nhìn xem, vui đến không ngậm được miệng, lấy một bình rượu ra nói: "Thầy đã cực khổ rồi!"
Tiếng Thở Dài Của Võ Giả (Găng tay) (Hoàng Kim) (Sửa Chữa) (Có thể thăng cấp)
Vật công: 100-100
Ma công: 100-100
15 sức mạnh
15 nhanh nhẹn
Cấp Tốc: Tốc độ tấn công tăng thêm 30%.
Tiên Xạ: Tấn công có thể tạo thành 15% sát thương với đơn vị xung quanh mục tiêu, mức sát thương cao nhất tương đương với lực tấn công 65%.
Chiến Ý: Mỗi khi tổn thất 5% lượng máu sẽ tăng thêm một tầng trạng thái Chiến Ý, mỗi tầng tăng thêm 1% lực tấn công.
Kỹ năng đặc biệt:
Thôn Phệ: Có thể hòa hợp vũ khí ngang cấp, tự sửa chữa thăng cấp bản thân.
Tùy Tâm: Có thể căn cứ vào yêu cầu của người chơi, biến thành những hình dạng vũ khí khác nhau, hình dạng hiện nay: Côn, kỹ năng trợ giúp: Đón đỡ.
Cấp độ yêu cầu: 15
Nghề nghiệp yêu cầu: Võ sư
Trong "Trọng Sinh", người chơi có hai bộ trang bị là trang bị chính và trang bị phụ có thể thay đổi trong lúc chiến đấu, đối với người chơi bình thường mà nói, hai bộ đồ trang bị thay phiên nhau đã là đủ lắm rồi, nhưng với Vương Vũ mà nói, lại có chút không đủ.
Vương Vũ là một cao thủ võ công, theo thói quen dựa vào địa hình và kẻ địch để ra quyết định về việc sẽ sử dụng binh khí gì và cách chiến đấu như thế nào, cho nên chỉ có hai loại vũ khí có thể dùng là côn và quyền, đối với Vương Vũ mà nói vẫn còn quá hạn chế.
Lần này hay rồi, găng tay có thể biến thành hình dạng côn, nói vậy trang bị phụ có thể trang bị thêm những vũ khí khác rồi, cứ như vậy, năng lực chiến đấu của Vương Vũ lại tăng vọt.
"Hừ, thằng nhóc xấu xa..." Ẩn Giả cười tủm tỉm nhận lấy tiền hối lộ của Vương Vũ, tiếp tục làm y như thế, cầm Vinh Quang Của Võ Học Gia và đống vật liệu kia lên.
Sau khi hai luồng ánh sáng một xanh lam một đen dung hợp với nhau, Ẩn Giả ném Vinh Quang Của Võ Học Gia cho Vương Vũ.
Vinh Quang Của Võ Học Gia (Nhẫn) (Thần Khí) (đã tổn hại)
Vật công: 20 - 20
Ma công: 20 - 20
Phòng ngự vật lý: 20 - 20
Phòng ngự ma pháp: 20 - 20
Hải Nạp Bách Xuyên: Trong chiến đấu có tỷ lệ cực thấp học được đơn vị kỹ năng của kẻ địch.
Hậu Đức Tái Vật: Ở bên trong có không gian chứa đựng đồ vật với diện tích 200 ô, không tính trọng lượng, chết sẽ không rơi.
Mức độ sửa chữa: 1/10
Nghề nghiệp yêu cầu: Võ sư