Trang 107# 2
Chương 212: Hoàn Mỹ Qua Cửa
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ngưu tẩu có ý gì?" Mọi người vừa nghe thấy vậy lập tức dừng lại.
"Độ hoàn thành mới 90%, còn 10% chưa hoàn thành, mọi người không cảm thấy khó hiểu sao?" Mục Tử Tiên hỏi.
Mục Tử Tiên vừa nói như thế, mọi người lúc này mới nghĩ đến, phụ bản tổng cộng có năm BOSS, nhưng sau khi giết sạch vẫn không đạt được hoàn thành 100%.
"Chẳng lẽ còn có một BOSS nữa?" Vô Kỵ hỏi.
"Vậy cũng không phải." Mục Tử Tiên suy nghĩ một chút nói: "Nhất định là còn có chi tiết nhỏ gì đó không được kích hoạt."
"Chi tiết nhỏ?"
"Ví dụ như sau khi BOSS chết, có đồ vật gì đó rơi mất... Cũng không phải đồ vật nhiệm vụ, cũng không phải đồ vật có thể nhặt được, ví dụ như thứ gì đó không liên quan đến hoàn cảnh của phụ bản..." Mục Tử Tiên nói: "Trong game đặt ra thiết lập, cái này thuộc về chi tiết ẩn giấu..."
"Illidan! Đúng rồi, chính là nó!" Mục Tử Tiên còn chưa nói hết câu, đột nhiên kêu to lên.
"Illidan? Nó làm sao?" Mọi người đều nhao nhao nhìn về phía Mục Tử Tiên, không hiểu hỏi.
"Sau khi Illidan chết, quyền trượng và trường kiếm của nó không phải đồ vật nhiệm vụ, cũng không biến thành trang bị rơi xuống!" Mục Tử Tiên giải thích.
"A, quả thật là như thế!" Một khi mọi người được nhắc nhở thì lập tức nghĩ đến, sau khi Illidan chết, hai vũ khí của nó vẫn cắm trên mặt đất.
"Mau trở về!"
Nghĩ đến đây mọi người vội vã chạy ra khỏi nhà thờ, đi vào trong sân, quả nhiên đúng như dự đoán, hai vũ khí của Illidan vẫn đang cắm thẳng trên mặt đất.
"Cái này có ích lợi gì?" Vương Vũ đi tới, rút quyền trường và cự kiếm trên đất lên, cũng không nhận được nhắc nhở gì của hệ thống.
Mục Tử Tiên chỉ ao nước cách đó không xa nói: "Các ngươi không cảm thấy ao nước có gì kỳ lạ sao?"
"Ao nước... ồ? Trong ao thậm chí còn có thánh quang!"
Thánh quang rất khó che giấu trong phụ bản khí tức hắc ám bao trùm này , mọi người vừa nhìn lướt qua là phát hiện ra manh mối trong ao nước.
"Ném quyền trường và cự kiếm vào thử xem." Mục Tử Tiên lại nói.
"Ừ!" Vương Vũ nhanh chóng đi tới bên bờ ao, ném hai thanh vũ khí vào bên trong.
Binh khí vừa ném vào, mọi nguời lập tức nhận được nhắc nhở của hệ thống: Đoàn đội của bạn hoàn thành xong nhiệm vụ ẩn "Tịnh Hóa" của phụ bản, khen thưởng độ hoàn thành 10%.
Hiện nay độ hoàn thành phụ bản của bạn là 100%, có rời khỏi phụ bản không?
Thuận tay nhấn nút xác nhận, mọi người được truyền tống thẳng ra khỏi phụ bản.
[Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng bạn hoàn mỹ qua cửa phụ bản cấp Địa Ngục "Nhà Thờ Huyết Sắc", cũng hoàn thành là người đầu tiên tiêu diệt BOSS, khen thưởng hai triệu điểm kinh nghiệm, và 1 bảo rương Ám Kim.]
Kinh nghiệm hai triệu, trực tiếp khiến thanh điểm của cao thủ cấp 20 trở lên đột nhiên tăng lên 80%, mấy cấp mười lăm kia còn thăng hơn hai cấp.
"Lần này may nhờ có Ngưu tẩu." Vô Kỵ không khỏi cảm thán nói.
Vô Kỵ biết được từ chỗ Huyết Sắc Tường Vy, kinh nghiệm khen thưởng khi 100% hoàn mỹ qua cửa gấp đôi khi 90% qua cửa, cấp bậc bảo rương cũng tăng lên một cấp.
"Tiện tay mà thôi, muốn thì cảm ơn chồng ta ấy..." Mục Tử Tiên quay đầu nhìn Vương Vũ với ánh mắt chứa chan tình cảm.
Mọi người thấy thế hâm mộ vô cùng: "Ngưu huynh/Thiết Ngưu hiền đệ thật là có phúc lớn, lại nói Ngưu tẩu giúp chúng ta gian lận như vậy, sẽ không bị công ty điều tra được chứ..."
Mục Tử Tiên nói: "Không phải gian lận, đây là ta căn cứ vào thiết lập của hệ thống để suy luận ra... Trên trang chủ của game cũng có giới thiệu, không phải chuyện bí mật gì."
"Suy luận?" Mọi người sợ hãi, từ thiết lập đơn giản của hệ thống tìm được hai manh mối của nhiệm vụ ẩn, cũng nâng cao độ hoàn thành của phụ bản lên 100%, khả năng quan sát và lực chú ý còn có năng lực tư duy của cô gái này thực sự là...
"Ngưu này, đám anh em thu lại lời nói vừa nãy..." Xuân Tường sợ hãi liếc nhìn Mục Tử Tiên một cái, lấy dáng vẻ người từng trải nói với Vương Vũ.
Mọi người rời khỏi nhóm chat, bốn người Lý Tuyết quay về trụ sở công hội trước, mấy cô gái này bây giờ một lòng coi nghề nghiệp phụ trở thành công việc luôn rồi.
"Tuyết cô nương, cô thì sao? Nếu không thì ở lại Toàn Chân Giáo của chúng ta đi..." Sau khi bốn người Lý Tuyết đi rồi, Vô Kỵ quay đầu sang hỏi Dương Na.
Tên Vô Kỵ này ngày thường có chút tinh trùng lên não, nếu đặt vào tình huống bình thường, khi Vô Kỵ cố gắng mời một người, nhất là một cô gái gia nhập vào Toàn Chân Giáo như vậy, Bao Tam nhất định sẽ ngăn cản... nhưng mà lần này, không ai có ý kiến phản đối.
Xem ra việc Dương Na thể hiện ra sức mạnh đã khiến các cao thủ tâm phục khẩu phục, dù sao lúc trước khi Vương Vũ gia nhập Toàn Chân Giáo, cũng không có ai gây khó dễ gì.
"Cô ta không vào đâu!" Dương Na còn chưa lên tiếng, Vương Vũ đã từ chối thay cô ta.
Mẹ nó, quan hệ hai người vốn dĩ đã rất xấu hổ rồi, nếu lại để Dương Na gia nhập Toàn Chân Giáo, đây không phải là đùa với lửa sao? Nếu để cho Yêu Nghiệt Hoành Hành nhìn thấy thì thằng nhóc miệng rộng kia còn không khiến tất cả mọi người trong bốn gia tộc lớn đều biết hay sao, sau này chắc chắn không có cách nào sống tiếp được nữa.
Vô Kỵ lạnh lùng nói: "Có chuyện của ngươi sao? Ngươi ngay cả vợ mình cũng không quản lý được, còn muốn đi trông nom người khác à?"
Mục Tử Tiên và Vương Vũ đều trừng mắt lườm Vô Kỵ, Vô Kỵ sợ hãi vội vàng trốn sau lưng Doãn Lão Nhị...
Dương Na vẫn luôn một thân một mình, cũng không hề nghĩ đến chuyện gia nhập vào đoàn đội nào đó, nhưng mà vừa nghe thấy Vương Vũ nói, lập tức trở nên bướng bỉnh: "Toàn Chân Giáo à... cũng thật thú vị, nếu người nào đó đã không muốn để ta gia nhập như vậy, ta lại càng muốn gia nhập!"
"Mẹ nó, cô đang gây sự đúng không?" Vương Vũ cau mày, không vui nói.
"Chơi game mà không có đoàn đội mạnh thì cho dù là anh cũng không đánh phụ bản được... Vì sao tôi không thể gia nhập."
"Vậy được" Vương Vũ nói: "Vợ ta cũng gia nhập, mọi người không có ý kiến gì chứ?"
"Chuyện này..." Mọi người Toàn Chân Giáo hơi sững sờ, nhìn Vương Vũ một cái lại nhìn Mục Tử Tiên một cái, cuối cùng nói: "Không, đương nhiên không có ý kiến gì..."
Trong lòng mọi người đang khóc thút thít, tổ sư, một đoàn đội tinh anh đang êm đang đẹp, mẹ nó sắp biến thành đoàn đội bạn bè thân thích đến nơi rồi.
Tuy nói như vậy, thật ra mọi người cũng không bài xích Mục Tử Tiên, đương nhiên nể mặt Vương Vũ chỉ là một phần nhỏ.
Về lý mà nói, sức mạnh của Mục Tử Tiên hoàn toàn không thể tham gia vào đội ngũ Toàn Chân Giáo này, nhưng mà trình độ hiểu biết về tri thức game của cô ấy thì tuyệt đối không ai có thể sánh bằng được, một người tài năng như vậy, giá trị không hề thấp hơn Vương Vũ chút nào.
Ví dụ như phụ bản vừa nãy, có Vương Vũ thì chỉ đánh thông qua 90%, nhưng có Mục Tử Tiên lại thông qua 100%, đây chính là game mô phỏng toàn bộ thế giới thực, cậy mạnh cũng không thể giải quyết tất cả vấn đề...
Sau khi kéo hai người Dương Na và Mục Tử Tiên vào Toàn Chân Giáo, Xuân Tường hỏi: "Hết ngày rồi, chúng ta có đi đánh Niên Thú nữa không?"
Vô Kỵ cười cười nói: "Niên Thú coi như thôi, nhiều người đánh như vậy, chúng ta cướp với các công hội lớn còn được, cướp với người chơi cả thành, đó là tội phạm quan trọng khiến nhiều người tức giận đó."
"Vậy chúng ta làm cái gì bây giờ? Cày cấp à?"
"'Ngươi muốn đi thì cứ đi, ta hẹn Huyết Sắc Tường Vi đến quán rượu Hans uống hai chén rồi!" Vô Kỵ đắc ý nói.
"Thiết Ngưu thì sao? Chúng ta đi đánh Tay Súng Lang Thang không?" Xuân Tường lại hỏi Vương Vũ.
Minh Đô đê tiện bỉ ổi nói: "A Xuân, mẹ nó ngươi đúng là lớn tuổi rồi mà chẳng hiểu chuyện gì cả, vợ người ta như hoa như ngọc, người ta không đi với vợ, lại đi cùng lão già nát rượu như ngươi làm gì?"
"Á..." Xuân Tường không nói gì được nữa.
Vương Vũ cười một cái nói: "Chúng ta quay về thành trả nhiệm vụ, đợi lát nữa có thời gian thì chế tạo một trang bị cho Bao Tam, mấy người chơi trước đi thôi."
Nói xong, Vương Vũ và Mục Tử Tiên chào hỏi mọi người một chút, xoay người đi vào trong thành.
Đám gia súc bao vây Dương Na: "Tuyết muội muội, có muốn các ca ca dẫn muội đi cày cấp không?"
Dương Na giật mình, vội vàng kêu lên: "Chị Tiên, chờ em một lát... Em cũng muốn quay về..."
Nhìn bóng lưng ba người, Danh Kiếm Đạo Tuyết vô cùng thâm thúy nói: "Sao ta luôn cảm thấy quan hệ của ba người bọn họ là lạ?"
"Thật sao? Ta cũng có cảm giác giống như thế ôi chao." Cùng là Đạo tặc, Bắc Minh Hữu Ngư cũng hùa theo.
Xuân Tường nói: "Nghiệt duyên!"