Trang 110# 2
Chương 217: Ước Định Chính Thức Nhất Của Toàn Chân Giáo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Người này bọn người Như Ta Nghe Thấy đều biết, đây đúng là Thiết Ngưu, người đã từng giết Chư Pháp Không Tương, được xưng là cao thủ đứng đầu.
“Ê, tên kia, nói ngươi đó, vừa rồi ngươi có thấy đám người nào giết người trong này không?” Lúc ở thành Hoang Vu Nam Diêm Phù Đề từng vây đánh Vương Vũ, nhưng lúc ấy Vương Vũ đem theo khăn che mặt nên Nam Diêm Phù Đề căn bản không nhận ra đó là Vương Vũ.
Như Ta Nghe Thấy vội khuyên nhủ: “Ôi đệch, lão Nam, đừng gây chuyện…”
Loại hành vi tra xét bên đường này là cực kỳ không tôn trọng người khác, những người khác rất giận Thiên Đường Cực Lạc mà không dám nói gì, còn Vương Vũ thì chưa chắc đâu.
“Sao vậy? Ngươi biết hắn?” Nam Diêm Phù Đề chỉ vào mũi Vương Vũ hỏi.
“Không, không biết… Ngươi hỏi đi…” Đám người Như Ta Nghe Thấy vội vàng cúi đầu, chẳng lẽ lại nói mười mấy người bọn hắn lại sẽ bị Vương Vũ dọa chạy sao?
“Hỏi ngươi đó, tên kia… Trả lời đi chứ!”
Vương Vũ ngẩn người nói: “Ta cũng đang tìm bọn họ đây… Các ngươi là ai?”
“Ta là Nam Diêm Phù Đề của Thiên Đường Cực Lạc, có tin tức của bọn chúng thì nói cho ta biết, ta giúp ngươi giết chúng.” Nam Diêm Phù Đề to mồm nói.
Lúc này Vương Vũ đã lên kênh công hội hỏi: “Nam Diêm Phù Đề? Các ngươi có biết không? Có vẻ hắn ta đang tìm các ngươi…”
Mọi người trả lời: “Không biết không biết, chắc chắn không phải tìm bọn ta, bọn ta ở quán rượu nè, ngươi tới đây uống hai chén đi!”
“Ta nhầm rồi sao?”
Vương Vũ nghe vậy, buồn bực nghiêng đầu nghĩ, sau đó tựa như liếc mắt nhìn Nam Diêm Phù Đề một cái rồi xoay người rời đi.
Thấy Vương Vũ không ừ hử gì mà đã bỏ đi mất, Nam Diêm Phù Đề cực kỳ khó chịu nói: “Mẹ nó, tố chất của người chơi ở thành Dư Huy quá kém, nếu ta không bị người khác lột sạch đồ, không có trang bị, xem ta làm sao dạy dỗ hắn!”
“Ngươi lợi hại, ngươi rất lợi hại!” Như Ta Nghe Thấy đổ mồ hôi, thầm nghĩ: may là ngươi không có trang bị, bằng không còn không biết ai dạy dỗ ai đâu.
Vương Vũ đi vào quán rượu, quả nhiên, đám người Toàn Chân Giáo đang quây quần bên một cái bàn lớn uống rượu, ở giữa một đám đàn ông, có một cô gái đang khóc thút thít.
Vô Kỵ đang an ủi cô gái nhưng cũng không quên phép tắc cơ bản: “Được rồi được rồi, chút chuyện cỏn con, bạn bè có thể chia rẽ không tính là bạn bè, nàng xem lũ người Toàn Chân giáo này, tuy rằng bộ dạng xấu xí nhân phẩm lại thấp kém, nhưng bọn họ sẽ không phản bội ta!”
“Khụ khụ!” Tiếng ho khan của đám người Toàn Chân giáo nối liền một mảng, thậm chí Xuân Tường còn lên kênh nói: “Ai da, đây giống như người nào đó một tay bày ra, ta có cần phải bán người nào đó một chút không?”
Vô Kỵ vội vàng nói: “Xuân huynh, lần sau đến thủ đô, ta mời huynh đi chăm sóc sức khỏe, năm mươi sáu cô bé dân tộc tùy huynh chọn!”
“Huynh đệ tốt, rất có nghĩa khí!” Xuân Tường nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thứ nham hiểm, bọn ta cũng muốn.” Mọi người bắt đầu bất mãn.
Vô Kỵ nói: “Có hết có hết, lời hẹn năm sáu mươi là ước định chính thức nhất của Toàn Chân giáo chúng ta!”
“Hẹn cái gì?” Vương Vũ không hiểu ý chăm sóc sức khỏe là gì, sau khi vào phòng đã thấy không khí ngột ngạt, thuận miệng hỏi.
“A, Thiết Ngưu đến rồi…” Mọi người thấy Vương Vũ đến, vội vàng chuyển chỗ nhường chỗ ngồi cho Vương Vũ, Ký Ngạo là người hiểu chuyện, cậu còn đưa chén rượu cho Vương Vũ.
“Tường Vi làm sao vậy?” Vương Vũ nhìn Huyết Sắc Tường Vi khóc như mèo kêu, cau mày hỏi.
Vô Kỵ nói: “Tỷ muội ăn cây táo rào cây sung chạy theo người khác, đang khó chịu đây… Ngươi đừng hỏi nữa.”
“Ai vậy?”
“Huyết Sắc Hồng Hoa đó.” Vô Kỵ nói.
“Huyết Sắc Hồng Hoa?” Vương Vũ chỉ không hiểu biết nhiều, nhưng hắn không ngu, Huyết Sắc Hồng Hoa vừa đắc tội Vô Kỵ chưa đến một giờ đã làm phản, sao hắn cảm thấy việc này cứ kỳ lạ sao đó?
“Ừ, đúng vậy! Thì chuyện vừa rồi đó, Tường Vi tận mắt nhìn thấy…” Vô Kỵ nói.
“Thật sao?” Vương Vũ nửa tin nửa ngờ hỏi Huyết Sắc Tường Vi.
“Ừm, lúc ta tiến vào thì thấy muội ấy đang ở cùng với Nam Diêm Phù Đề của Thiên Đường Cực Lạc…” Huyết Sắc Tường Vi ấm ức kể lại chuyện lần này một lượt.
“Nam Diêm Phù Đề? Đó không phải…” Vương Vũ còn chưa nói xong, Bao Tam đột nhiên đứng lên nói: “Ngưu huynh, không phải ngươi nói sẽ chế tạo trang bị cho ta hay sao?”
“Đúng vậy… Bây giờ ngươi có rảnh không?”
“Có! Đang rảnh tới phát chán đây.” Bao Tam nói.
“Đi, về trụ sở công hội, ta chế tạo cho ngươi một bộ cực phẩm!” Vương Vũ nói, thật ra hắn chưa từng chế tạo ra trang bị gì.
Bao Tam kéo Vương Vũ ra ngoài, Vô Kỵ cảm động lệ rơi đầy mặt: “Anh em ruột thịt, đây mới là anh em ruột thịt?”
“Còn bọn ta thì sao?” Sắc mặt mọi người đều không tốt.
“Các ngươi còn thân hơn cả anh em ruột thịt nữa!” Vô Kỵ lại nói: “Cho nên các ngươi có muốn quay về tránh né một chút không?”
“Vậy còn xúc người của Thiên Đường Cực Lạc nữa không?”
Vô Kỵ nói: “Chuyện này đã được khơi mào rồi, trang bị thì cũng lấy lại rồi, chúng ta giải tán, tự làm việc của mình đi.”
Minh Đô bĩu môi: “Được, ngươi cứ trọng sắc khinh bạn đi, chúng ta không chơi với ngươi nữa… Các huynh đệ đi thôi, đợi một lát đánh lên chắc chắn sẽ rơi trang bị, chúng ta nhân cơ hội phát tài thôi.”
“Dẫn ta đi với, dẫn ta đi với!”
Mọi người đều hưởng ứng, đi theo Minh Đô ra khỏi quán rượu.
“Sao bọn họ đi hết rồi? Có phải ta đã nói sai cái gì rồi không?” Huyết Sắc Tường Vi thấy mọi người đều rời đi thì khó hiểu hỏi.
“Không có… Bọn họ là như vậy đó, không để ai vào mắt cả, đương nhiên là trừ ta ra, thật ra bọn họ rất kính trọng ta!” Vô Kỵ không biết xấu hổ nói.
Cùng lúc đó, chỗ truyền tống ở bến cảng của thành Dư Huy, một đám người chơi với những trang bị tinh xảo xuống khỏi phi thuyền.
Nhìn huy hiệu trên ngực đám người đó, người của thành Dư Huy cũng không xa lạ gì, biết công hội này tên là Thiên Đường Cực Lạc, là một công hội lớn, dạo gần đây rất tích cực hoạt động ở thành Dư Huy.
“Người của Liên Minh Huyết Sắc ở đâu?” Đám người này vừa mới xuống khỏi phi thuyền thì đã bắt đầu gặng hỏi người chơi xung quanh, ngữ khí rất là không thân thiện.
“Đang ở hồ Lạc Nhật bắt cá!” Một người chơi trả lời với vẻ hơi bất mãn.
“Bắt cá?” Vẻ mặt người của Thiên Đường Cực Lạc đầy nghi hoặc, đến hồ nước bắt cá, người của Liên Minh Huyết Sắc thật có nhã hứng.
“Hồ Lạc Nhật ở đâu?”
“Ra khỏi cổng thành rồi đi thẳng là được!” Người chơi kia trả lời.
Lấy được vị trí của Liên Minh Huyết Sắc, đám người Thiên Đường Lạc Nhật nhanh chóng tụ tập lại, chậm rãi đi đến hồ Lạc Nhật.
“Người của Liên Minh Huyết Sắc thật sự đi bắt cá sao?”
“Không có, ta lừa bọn chúng thôi, ai bảo bọn chúng cứ giả vờ nguy hiểm!” Người chơi kia khinh thường nói.
“Ngay cả người của Thiên Đường Cực Lạc cũng dám lừa, huynh đệ thật can đảm, ngươi tên là gì, thêm bạn bè được chứ?”
“Mario Quay Cuồng!”
Đại quân Thiên Đường Cực Lạc đã xông tới rồi mà người của Liên Minh Huyết Sắc vẫn còn không biết chuyện gì đang xảy ra, lão đại Huyết Sắc Chiến Kỳ của bọn họ còn đang nghiên cứu video đánh phụ bản của đám người Toàn Chân giáo hết lần này đến lần khác.
“Ai da, mẹ nó… đây là kỹ năng gì?”
“Ai u, đệch… đây lại là đấu pháp gì?”
Nghiên cứu hết nửa ngày mà Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không nghiên cứu ra thứ gì có ý nghĩa thực tế, nhưng trình độ thô tục của hắn ta lại tiến bộ không ít.
Thật ra không phải Huyết Sắc Chiến Kỳ không có trình độ mà là chiêu số của người Toàn Chân giáo rất hoang dã, loại đấu pháp này người bình thường căn bản không thể bắt chước được.
“Lão đại, không hay rồi, vừa rồi ta ở cảng thấy người của Thiên Đường Cực Lạc đến, ai nấy nổi giận đùng đùng, dáng vẻ giống như muốn tìm chúng ta gây sự!” Huyết Sắc Ám Dạ gửi tin nhắn cho Huyết Sắc Chiến Kỳ.
“Ngươi nhìn kỹ chưa? Thật sự là người của Thiên Đường Cực Lạc?”
Huyết Sắc Ám Dạ nói: “Chính xác trăm phần trăm, ta còn nhìn thấy Nhất Hoa Nhất Thế Giới nữa!”
“Mẹ nó, Nhất Hoa Nhất Thế Giới kia điên rồi sao?” Huyết Sắc Chiến Kỳ giận dữ nói.
Huyết Sắc Ám Dạ nói: “Hình như là người của chúng ta ra tay trước, nghe nói lúc ở quán rượu, người của đội chúng ta làm thịt một cao thủ của Thiên Đường Cực Lạc, rơi hết trang bị cực phẩm trên người… Vừa rồi còn khoe khoang trên kênh công hội đó.”
“Phụp…” Huyết Sắc Chiến Kỳ hộc máu, hỏi: “Rơi hết đồ cực phẩm? Ai vậy? Chẳng lẽ là Nam Diêm Phù Đề?”
“Ừ, chính là hắn…” Huyết Sắc Ám Ngữ nói: “Hình như là đào người của Quân Đoàn Tường Vi bên kia, bị Tường Vi đụng phải.”
“Tường Vi? Cô ấy rất ôn hòa mà?”
“Hình như là lấy phải Huyết Sắc Hoa Hồng…” Huyết Sắc Ám Ngữ nói.