Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 220 - Chương 218: Mưa Gió Kéo Đến Thành Dư Huy

Trang 111# 1

 

 

 

Chương 218: Mưa gió kéo đến thành Dư Huy
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“...” Huyết Sắc Chiến Kỳ hoàn toàn bất đắc dĩ, Huyết Sắc Hoa Hồng kia chính là chị em thân thiết của Huyết Sắc Tường Vi, ngươi đào người thân thiết không phải tương đương với lấy mạng người ta sao?

“Lão đại, làm sao bây giờ? Có cần giao mấy tên sát nhân kia ra không?”

Huyết Sắc Chiến Kỳ nói: “Giao cái rắm, thành Dư Huy là địa bàn của chúng ta mà còn phải sợ Thiên Đường Cực Lạc hay sao? Muốn kiếm chuyện ở thành Dư Huy này, ông đây đã sớm muốn tìm hắn ta nói chuyện rồi, bảo các huynh đệ, không phải sợ cứ gặp là đánh.”

“Bây giờ mới là giai đoạn đầu trò chơi thôi…”

“Nhưng bọn họ tìm tới cửa rồi, chúng ta không thể nín nhịn nữa, nếu không, các huynh đệ sẽ mất lòng tin… Chúng ta ở thành Dư Huy đã đủ uất ức rồi.” Huyết Sắc Chiến Kỳ nhớ tới mấy tên khốn nạn Toàn Chân giáo kia, lập tức hận đến nghiến răng.

“Được!” Huyết Sắc Ám Dạ trả lời một câu rồi đi sắp xếp.

Còn đám người khởi xướng Toàn Chân Giáo, trừ Vô Kỵ muốn gái không muốn mạng kia ra, tất cả đều đã tìm cho mình một vị trí tốt, tranh thủ ngay trong khoảnh khắc đầu tiên có thể lao ra chiếm tiện nghi.

Mà Bao Tam đi theo Vương Vũ đi tới lãnh địa công hội.

Trong phòng rèn, Mã Lỵ vẫn chăm chỉ cày độ thuần thục như trước.

Thấy hai người Vương Vũ tiến vào, Mã Lỵ vội vàng buông công việc trong tay xuống, đi lên đón: “Tam ca, sao ngươi lại tới đây? Đặc biệt đến thăm ta sao?”

Vương Vũ bị làm lơ: “…”

“Mấy ngày hôm trước đánh Niên Thú rơi ra một bộ bản vẽ. Ta đến chế tạo trang bị…” Bao Tam cũng bị sự nhiệt tình của Mã Lỵ làm cho ngượng ngùng.

“Tam ca, ta có thể giúp huynh chế tạo, Đoán Tạo Thuật của ta lên trung cấp rồi…” Mã Lỵ nhiệt tình nói.

“À…” Bao Tam quay đầu nhìn Vương Vũ nói: “Cái kia, thật ra ta đã nhờ Ngưu ca giúp rồi…”

“Ai da, anh chủ nhà, anh cũng đến à.” Lúc này Mã Lỵ mới chú ý tới Vương Vũ.

Vương Vũ một lần nữa đổ mồ hôi hột…

“Ừ, trước kia Bao Tam đã nhờ ta rồi.” Vương Vũ nói.

“Thật đáng tiếc, ta còn đang muốn tự tay chế tạo ra một bộ trang bị cho Tam ca đây…” Mã Lỵ tiếc nuối nói.

“Sẽ có cơ hội thôi.” Mặt Bao Tam đỏ bừng.

Vương Vũ cười ha hả nói: “May một bộ chứ!”

“May một bộ? Vì sao?”

“Sợi chỉ trong tay mẹ hiền, nay đang ở trên áo người đi xa! Chế tạo thì không có thành ý…”

“Đệch!” Hai người nghe ra ý đùa cợt của Vương Vũ, lúc này bật ngón giữa đáp trả Vương Vũ.

Mã Lỵ nói: “Nói, anh chủ nhà, em chưa từng thấy anh rèn trang bị bao giờ, rốt cuộc anh có làm được không?”

“Hừ!” Vương Vũ bày thuật tinh luyện ra nói: “Thấy chưa, em nói xem được không?”

“Ể… ha ha.” Mã Lỵ đột nhiên nở nụ cười, nói với Vương Vũ: “Anh chủ nhà, anh không phải người chơi sinh hoạt, nên chắc anh không biết, chế tạo trang bị không phải chỉ cần kỹ năng là được.”

“Có kỹ năng vẫn không được sao?” Vương Vũ bị lời nói của Mã Lỵ làm mơ hồ.

“Đúng vậy.” Mã Lỵ giải thích: “Nghề nghiệp sinh hoạt giống với nghề nghiệp chiến đấu, mặc dù đều có hệ thống hỗ trợ, độ thông thạo kỹ năng giống nhau, nhưng cao thủ và tay mơ mà sử dụng thì lại khác hẳn nhau.”

Mã Lỵ giải thích một lần cho Vương Vũ, Vương Vũ cũng xem như hiểu được một chút.

Ví dụ như chế tạo một thanh kiếm sắt, cần bốn bước là nung chảy sắt, đóng khuôn, tôi luyện, lắp ráp.

Hệ thống sẽ dựa vào nhiệt độ khi nung chảy trong thời gian người chơi chế tạo, độ đều đặn khi đóng khuôn, độ mạnh yếu khi rèn, còn cả độ ăn khớp khi lắp ráp, từ bốn loại độ hoàn thành này để đánh giá trang bị là tốt hay xấu.

Độ hoàn thành càng cao càng dễ cho ra cực phẩm, kinh nghiệm rèn nhận được sẽ càng cao.

Trang bị rèn càng nhiều, độ thông thạo đương nhiên sẽ càng cao, tỷ lệ chế tạo ra cực phẩm cũng sẽ càng lớn.

Độ cao thấp của thuật rèn cũng có chút ảnh hưởng đến việc trang bị có phải cực phẩm hay không, nhưng thứ này giống như cao thủ võ công trong tiểu thuyết võ hiệp, Đoàn Dự rồi Hư Trúc có trâu không? Hở chút là mấy trăm năm công lực, nhưng nếu bọn họ đánh thật, chưa chắc đã có thể hạ gục được một Tiêu Phong vốn khổ học thành tài.

Cho nên thuật rèn cũng giống vậy, kiểu như Mã Lỵ dựa vào tích lũy kinh nghiệm, tuyệt đối đáng tin hơn so với Vương Vũ dựa vào ngoại lực cưỡng ép tăng lên như thế này.

Đương nhiên, loại chuyện này cũng giống như đánh quái thăng cấp, mấu chốt là phải xem thiên phú, người có thiên phú về rèn sẽ luôn mạnh hơn so với người không có thiên phú đó rồi.

Nghe xong giải thích của Mã Lỵ, trong lòng Bao Tam cũng cảm thấy bất an, loại bản vẽ bộ trang phục này không giống với bản vẽ bình thường bán trong cửa hàng.

Bản vẽ bán trong cửa hàng, sau khi học tập là có thể sử dụng vĩnh viễn, bản vẽ bộ trang phục là thứ hiếm có như vậy, lại còn giới hạn số lần, ví dụ như bản vẽ này của Bao Tam, số lần hạn chế là ba, nếu người rèn không đáng tin cậy, bản vẽ sẽ hỏng.

“Vậy thôi em làm đi…” Vương Vũ nói với Mã Lỵ với vẻ sợ hãi.

Ngày thường Bao Tam xem bộ bản vẽ này như bảo bối, Vương Vũ cũng không dám dựa vào trình độ nửa vời kia của hắn để làm bừa.

“Được!” Mã Lỵ khoái trá cười, nói với Bao Tam: “Tam huynh, đưa bản vẽ cho muội, muội đi chế tạo cho huynh.”

“Cái này…” Ngay cả Vương Vũ mà Bao Tam còn không tin nổi, sao hắn ta dám tin tưởng Mã Lỵ.

Mã Lỵ nói: “Tam huynh đừng lo lắng, muội rất có thiên phú, trong cả trò chơi không có mấy người đạt tới thợ rèn trung cấp, muội là một trong số đó.”

“Được rồi…” Bao Tam thấy cô gái này nhiệt tình như vậy, cũng không tiện từ chối, hắn ta chỉ đành lấy bản vẽ ra đưa cho Mã Lỵ.

Mã Lỵ nhận lấy bản vẽ, trực tiếp bấm vào học tập, kết quả sắc mặt cô lập tức tối sầm lại.

“Không được, đây là bản vẽ hiếm, cần có thuật rèn cao cấp …” Mã Lỵ nói với vẻ mặt đau khổ.

“Thuật rèn cao cấp?” Bao Tam nghe vậy, thiếu chút nữa thì hộc máu.

Thuật rèn cấp cao, cho dù là thợ rèn chuyển chức của công hội lớn, không mất một hai tháng cũng không luyện được, nhưng đến lúc đó, bộ trang bị này cũng hết hạn mất rồi.

“Không thể học?” Vương Vũ nghe vậy, cũng cầm thấy bản vẽ thử một chút, bản vẽ soát một cái biến thành một vệt sáng trắng rồi tan biến đi.

“Ta có thể học…” Vương Vũ hưng phấn kêu lên.

“A? Ngưu huynh, ngươi học rồi?” Hai người Bao Tam cả kinh kêu lên.

“Ế.” Vương Vũ xấu hổ ngẩn người hỏi: “Có cái gì không ổn sao? Dù sao các ngươi cũng không học được…”

Bây giờ Bao Tam cũng đành liều một phen, dù sao nếu không có ai có thể học được thì bộ bản vẽ này cũng sẽ bị hỏng, không bằng để cho Vương Vũ thử một chút, nhỡ đâu đánh ra món đồ ngon nghẻ thì sao? Dù sao chuyện đau nhất trong cuộc đời chính là trang bị cực phẩm ở trước mặt mình nhưng lại không chiếm được, không phải sao?

“Được!” Vương Vũ gật đầu nói: “Có điều phải nói trước, không ra đồ cực phẩm gì thì tuyệt đối đừng có trách ta đó.”

Bao Tam nói: “Yên tâm, ta không phải loại người như vậy… Một chút tiền nguyên liệu này ta vẫn có thể chi được.”

“Ừ! Vậy bắt đầu đi…”

Vương Vũ vừa nói, vừa đi đến trên bệ rèn, thuận tay bấm mở ô “Thuật Tinh Luyện” trong thanh kỹ năng.

Phía dưới nhánh của thuật Tinh Luyện có ba lựa chọn.

Chế tạo trang bị hiếm:

Phẫn Nộ Của Meshir (Vũ khí) 0/3

Tín Ngưỡng Của Meshir (Áo giáp) 0/3

Tinh Thần Của Meshir (Bao tay) 0/3

Sau khi chọn “Phẫn Nộ Của Meshir”, trước mắt Vương Vũ hiện ra một loạt mặt giao diện rèn.

Một hàng ở trước nhất là: nung chảy sắt, Tinh Thiết x5, Phong Đồng x5, đá Ma Pháp x1

Bao Tam đặt tất cả nguyên liệu cần lên trên bàn điều khiển, Vương Vũ chọn năm viên Tinh Thiết ném vào trong lò dung luyện bên cạnh, sau đó hắn dựa theo nhắc nhở của hệ thống kéo ống bễ. Trong phần kỹ năng của Vương Vũ có một đồng hồ nhiệt độ, kim của nó nhanh chóng chỉ tới khu vực màu xanh biếc.

Vương Vũ dựa vào gợi ý của hệ thống thì biết đây là nhiệt độ thích hợp nhất, vì thế dừng lại động tác kéo ống bễ.

Lúc này, số liệu trên bàn điều khiển hiện ra: nhiệt độ nung chảy 100%.

“Ồ? Anh chủ nhà giỏi đó…” Mã Lỵ kinh ngạc nói: “Nhiệt độ nung chảy cũng không dễ nắm bắt đâu, đến bây giờ em vẫn chưa nắm bắt được nhiệt độ trên 95%, thế mà anh chủ nhà chỉ trong một lần đã đạt đến 100%, không phải lừa gạt chứ?”

“Lừa cái gì mà lừa? Không phải có kim đồng hồ đo nhiệt độ gợi ý của hệ thống sao?” Vương Vũ kỳ quái hỏi.

“Kim đồng hồ đo nhiệt độ? Đó là cái gì?” Mã Lỵ càng khó hiểu hơn.

Thấy vẻ mặt này của Mã Lỵ, Vương Vũ lập tức hiểu rõ, đây là sự khác biệt giữa các kỹ năng, vì thế cười nói: “Thuật rèn của em có đẳng cấp rất thấp, không có loại chức năng này…”

Mã Lỵ tức giận nói: “… Anh chắc chắn không phải anh chủ nhà mà em biết, anh ấy không có thèm đòn như vậy.”

“Ha ha!” Vương Vũ cười ha ha, thuận tay kéo lò luyện một cái, nước thép sau khi được nung chảy rào rào đổ vào trong khuôn đúc phía dưới lò luyện.

“Anh xong rồi!” Thấy Vương Vũ kéo lò luyện như vậy, nhất thời Mã Lỵ ngơ ngác.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment