Trang 117# 2
Chương 230: Biến bị động thành chủ động
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đéo đỡ được!"
Từ khi bắt đầu đuổi giết đến giờ, người của Thiên Đường Cực Lạc vẫn luôn bị rơi vào trạng thái bị động, vì mấy con người này, không biết bao nhiêu cao thủ của Thiên Đường Cực Lạc rơi kinh nghiệm, vất vả lắm mới bao vây được ba người, mắt thấy sắp giết được họ đến nơi, ai ngờ, mẹ nó con vịt đã nấu chín mà còn bay mất được.
Trong lòng Nhất Hoa Nhất Thế Giới ngột ngạt khỏi phải nói...
"Ầm!" Oán niệm của Nhất Hoa Nhất Thế Giới càng ngày càng nặng, y hung hăng đá lên cánh cửa tiệm tạp hóa.
Đây chính là nơi ở của tư nhân đang đóng cửa, có sự hỗ trợ tăng thêm của hệ thống đại thần, đứng nói cánh cửa này đóng kín, cho dù trên cửa sổ chỉ dán giấy, Nhất Hoa Nhất Thế Giới cũng đừng mong có thể chọc thủng được chút nào.
Nhưng đúng lúc này, cửa tiệm tạp hóa hé ra một khe nhỏ, Minh Đô đê tiện liếc ra ngoài một cái, duỗi ngón tay ngoắc ngoắc Nhất Hoa Nhất Thế Giới: "Hoa Hoa, đến đây chút nào."
Nhất Hoa Nhất Thế Giới cũng bị mấy tên này làm cho tức giận đến mê muội đầu óc rồi, còn thật sự đi về phía trước từng bước một, tò mò ghé vào khe cửa nhìn vào bên trong.
Đột nhiên, bốn cánh tay lớn chợt vươn ra từ trong khe cửa, một nhát nắm đầu Nhất Hoa Nhất Thế Giới lôi vào trong, sau đó lại dùng lực kéo, Nhất Hoa Nhất Thế Giới bị mắc kẹt vào trong khe cửa.
"Trời ơi, mau đến cứu ta!"
Nhất Hoa Nhất Thế Giới cực kỳ sợ hãi, tay chân giãy giụa bên ngoài muốn rút đầu ra... Chắc thằng nhãi này học vật lý cũng thất bại lắm nhỉ? Dưới tình huống này, sao có thể rút ra ngoài được, đương nhiên, cắm tiếp vào bên trong thì càng không đáng tin cậy hơn, thật sự là cho rằng hệ thống chỉ để trêu chọc thôi sao.
Nhất Hoa Nhất Thế Giới nay đã chỉ còn lại chút máu, lúc này bị Bao Tam và Doãn Lão Nhị giày xéo một trận, người của Thiên Đường Cực Lạc còn chưa đi đến nơi, đã bị hành hạ thành một vệt sáng trắng.
"Toàn Chân Giáo, ta và các ngươi không đội trời chung!" Nhất Hoa Nhất Thế Giới đứng bên trong khu hồi sinh, nóng nảy rống lên.
Người chơi của thành Dư Huy thấy một cảnh như vậy, đều tới tấp quăng đến cho hắn ta một ánh mắt thương hại.
Trong đó một nửa là thương hại người này xui xẻo, sao lại chọc đến Toàn Chân Giáo chứ...
Nửa còn lại khác là thương hại chỉ số thông minh của người này, không đội trời chung với Toàn Chân Giáo sao, ngươi quên uống thuốc à...
"Làm sao bây giờ? Họ lại bao vây tiệm mất rồi..." Mục Tử Tiên hỏi.
Vô Kỵ thản nhiên nói: "Không sao, chẳng bao lâu họ sẽ tản ra lần nữa chỉnh đốn lại phòng ngự thôi, trong vòng mười phút, mấy người trong tiệm tạp hóa trước tiên nhân cơ hội tìm đến điểm truyền tống nán lại, ngoại trừ Thiết Ngưu ra thì những người khác đều đến nhà thờ!"
"Vậy ta làm gì?" Thấy Vô Kỵ gạt mình ra khỏi kế hoạch, Vương Vũ buồn bực hỏi.
"Từ giờ trở đi, ngươi bắt đầu lao theo đuổi giết Nhất Hoa Nhất Thế Giới là được, vừa nãy hắn ta không chỉ gọi người bắn vợ ngươi, còn tự tay sờ vợ ngươi đó, ngươi biết chưa hả..."
"Con mẹ nó! Thằng chó chết này, ta phải chặt tay nó!" Vương Vũ giận dữ.
"..."
Mọi người im lặng, Vô Kỵ đây là muốn chỉnh Nhất Hoa Nhất Thế Giới đến chết rồi.
Quả thật giống như Vô Kỵ từng nói, không bao lâu sau, người của Thiên Đường Cực Lạc tản ra, họ biết rõ địa bàn tư nhân không đánh phá vào được, nếu đã như vậy còn không bằng đi tìm đám tàn dư Toàn Chân Giáo trong thành.
Lúc này Vô Kỵ đang ở khu hồi sinh nhà thờ, bên ngoài nhà thờ có một đội tinh anh hai mươi người chơi của Thiên Đường Cực Lạc.
Người của Thiên Đường Cực Lạc hẹn nhau trong vòng mười phút sẽ lại chiếm giữ điểm truyền tống và khu hồi sinh một lần nữa.
Người của Thiên Đường Cực Lạc người đông thế mạnh, một khi khống chế được hai trận địa này, không ra khỏi khu hồi sinh được, không vào điểm truyền tống được, cứ như vậy, người của Toàn Chân Giáo sẽ hoàn toàn bị rơi vào trạng thái bị động, không thể nào trốn tránh được...
Bị người đóng cửa lại đánh như chó sao? Toàn Chân Giáo không có thói quen này.
Toàn Chân Giáo cứ như vậy mấy miệng người, chơi trận địa chiến với loại bang hội lớn như Thiên Đường Cực Lạc, nhất định là tự chuốc khổ, cho nên Vô Kỵ mới bảo người khác tiếp ứng cho mình ra ngoài, cứ như vậy không đến mức bị người ta bao vây chết.
Sau khi người của Thiên Đường Cực Lạc rút lui khỏi ngõ hẻm, ngoại trừ những người chơi đến canh giữ ở trận địa và cổng thành ra, những người khác chia làm năm mươi tiểu đội đi khắp thành tìm kiếm những người Toàn Chân Giáo khác.
Người của Thiên Đường Cực Lạc từ trước đến nay luôn ngang ngược đã quen, chưa bao giờ phải chịu uất ức như ngày hôm nay, trong lòng mọi người đều có ngọn lửa giận dữ hừng hực bốc cháy, ý chí chiến đấu dâng lên tràn đầy.
Ngay cả Nhất Hoa Nhất Thế Giới đều tự mình dẫn theo một đội tinh anh, tìm kiếm trên đường phố.
Lúc này Như Ta Nghe Thấy và Chư Pháp Không Tương dẫn đội hai mươi người bao vây ở khu hồi sinh nhà thờ.
Như Ta Nghe Thấy đã được chứng kiến sự lợi hại của Vương Vũ, cho nên đội ngũ gã dẫn theo chính là đội chiến đấu hai mươi người hạng nhất của Thiên Đường Cực Lạc, mỗi người đều có sức mạnh không kém Như Ta Nghe Thấy chút nào.
Như Ta Nghe Thấy rất tự tin cho rằng, lần này cho dù tất cả mọi người của Toàn Chân Giáo xuất hiện trước mặt gã, gã cũng không sợ hãi.
Bao vây người ta là một công việc rất nhàm chán, những người chơi này cũng không phải cảnh sát chuyên nghiệp, mấy người Như Ta Nghe Thấy ngồi ở chân tường, chán đến chết nhìn cửa nhà thờ. Bọn họ rất tự nhiên cho rằng, miễn là Vô Kỵ không phải người ngu, thì sẽ không chạy ra đâm đầu vào chỗ chết.
Ai có thể ngờ được, đúng lúc này, Vô Kỵ vậy mà nghênh ngang đi ra, còn giơ một ngón tay thối lên với đám người Như Ta Nghe Thấy.
"Mẹ nó! Thằng này muốn đâm đầu vào chỗ chết!" Chư Pháp Không Tương tính tình nóng nảy, lúc này lập tức nhảy dựng lên, phóng một kỹ năng Va Chạm vào Vô Kỵ.
Vô Kỵ cười khẽ, dùng chiêu Sợ Hãi giữ lại, ngay sau đó vung pháp trượng lên, một luồng ánh sáng xanh lục liên tục rơi xuống hai người, lượng máu của Chư Pháp Không Tương xoèn xoẹt rơi xuống.
Hai Pháp sư trong đội ngũ Thiên Đường Cực Lạc bên này, một người tên là Vô Trần một người tên là Vô Cấu, đều là đại cao thủ cấp 20, tuy vẫn chưa chuyển chức, nhưng mà thuộc tính hai người này cũng không kém chút nào.
Hơn nữa oán niệm của hai tên này với Toàn Chân Giáo còn nặng hơn Nhất Hoa Nhất Thế Giới, không đợi Như Ta Nghe Thấy ra lệnh tấn công, hai người đã phóng pháp thuật về phía Vô Kỵ.
"A! A!"
Pháp thuật hai người còn chưa văng ra đã đột nhiên kêu thảm lên một tiếng, hai người một bị cắt cổ, một bị đâm sau lưng, hóa thành vệt sáng bay đi cùng một lúc.
"Có mai phục!"
Vô Kỵ xuất hiện đầu tiên, sẽ hấp dẫn ánh mắt của người Thiên Đường Cực Lạc, cho nên bọn họ hoàn toàn không chú ý đến tình hình phía sau, lúc này nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì vội vàng quay lại, chỉ thấy một Thích khách đang bỉ ổi giết hại hàng Cung thủ phía sau.
Thích khách kia chính là Danh Kiếm Đạo Tuyết, hắn ta có trang bị tốt, kỹ năng tàn nhẫn, mở Tật Hành xuyên qua xuyên lại giữa đám Cung thủ, giơ tay chém xuống là một mạng, đám Cung thủ quả thật khó lòng đề phòng, những người khác vừa mới tỉnh táo lại, Danh Kiếm Đạo Tuyết đã cười hì hì, Tiềm Hành ngay tại chỗ.
"Mọi người lưng tựa lưng, đứng vững, có người giả mạo ta!"
"Tổ sư, mẹ nó ngươi là ai?"
Đúng lúc này, hai giọng nói vang lên cùng một lúc.
Mọi người quay đầu lại, bối rối... Chỉ thấy có đến hai Như Ta Nghe Thấy đang đứng đó giơ quyền trượng đánh nhau.
"Hả? Sao lại có đến hai Như Ta Nghe Thấy?"
Một Như Ta Nghe Thấy trong đó kêu lên: "Hắn ta giả mạo ta! Mọi người đừng lo cho ta, mau lưng tựa lưng đứng thật vững, cẩn thận Thích khách, ta có thể đối phó được!"
Một Như Ta Nghe Thấy khác kêu lên: "Mau đến giúp ta chém hắn!"
Mọi người làm sao từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, nhìn bên này một cái, nhìn bên kia một cái, theo bản năng lưng tựa lưng thành một khối.
Dưới loại tình huống không biết đúng sai này, đương nhiên là không làm gì mới tương đối ổn hơn một chút...
Nhưng mà Như Ta Nghe Thấy đầu tiên đột nhiên cười hì hì, sau đó từ từ nhảy về phía sau, biến mất ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, một kết giới Bẻ Cong dâng lên dưới chân mọi người... đám người Thiên Đường Cực Lạc bị giữ chặt ngay tại chỗ.
"Quét!"
Một luồng ánh sáng xanh lục lóe lên, xung quanh đám người bị khống chế hiện lên một tầng ánh sáng màu lục, sau đó lượng máu ào ào giảm xuống.