Trang 118# 1
Chương 231: Rút củi dưới đáy nồi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đòn tấn công này đến từ hướng nào vậy?"
Như Ta Nghe Thấy nhìn thấy đồng bạn của mình bị tấn công, cuống quýt nhìn bốn phía, nhưng không phát hiện ra bất kỳ ai cả, điều này khiến gã không khỏi hoảng sợ.
"Lũ kia! Nhìn đâu thế? Bố mày ở đây cơ mà!" Lúc này, từ giữa không trung truyền đến một tiếng cười nhạo.
Như Ta Nghe Thấy theo tiếng kêu nhìn lại, đã thấy hai bóng người đứng thẳng trên tường, một Thuật Sĩ mũ xanh áo bào xanh, một Võ sư dáng vẻ non nớt.
"Các ngươi là ai?" Như Ta Nghe Thấy vô cùng kinh ngạc, ném ra một câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn.
"Lão phu là ông nội của ngươi!" Thuật sĩ cười lạnh một tiếng, pháp trượng chỉ ra, sáu con ác ma xuất hiện từ giữa không trung, điên cuồng bắn hỏa tiễn về phía đám người trong kết giới Bẻ Cong.
"Con mẹ ngươi thằng chó Xuân này, chiếm ưu thế của ta! Xem ta có đẩy ngươi xuống không..." Ký Ngạo giận dữ nói một câu, ra vẻ như định đẩy xuống.
Xuân Tường hoảng hốt vội nói: "Đừng nghịch đừng nghịch, mau chóng giải quyết chỗ này đã, viện binh của chúng sắp đến rồi..."
"Hừ!" Ký Ngạo xoay người từ trên đầu tường nhảy xuống, một chân Ưng Đạp đá lên mặt Như Ta Nghe Thấy, Như Ta Nghe Thấy là một Kỵ sĩ thủ hộ, dưới tình huống không có đồng đội, lực chiến đấu cũng không cao lắm, làm sao so sánh được với thằng nhóc Ký Ngạo này.
Hơn nữa còn có thêm Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư hỗ trợ, ba người một hiệp, đuổi Như Ta Nghe Thấy về khu hồi sinh.
Kịch Độc Tân Tinh là kỹ năng tấn công rất mạnh mẽ, độc dược của Xuân Tường lại là loại độc hiếm có, những người bị Xuân Tường giữ chặt lượng máu giảm xuống rất nhanh, lúc này lại có tiểu quỷ tấn công, trong nháy mắt Như Ta Nghe Thấy chết đi, mọi người trong kết giới cũng chết theo một cách uất ức.
Trong cùng lúc đó, Vô Kỵ bên này cũng hút chết tươi Chư Pháp Không Tương...
"Đến điểm truyền tống!" Giải quyết xong đám người kia, mấy người Toàn Chân Giáo nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó, ở ngã tư bên cạnh, Nhất Hoa Nhất Thế Giới nhận được tin tức của Như Ta Nghe Thấy, đang định chạy đến chi viện thì lại bị Vương Vũ chặn đường.
Tục ngữ có câu, kẻ thù gặp nhau đỏ mặt tía tai, huy hiệu ở ngực Vương Vũ rõ ràng như thế, đội người của Nhất Hoa Nhất Thế Giới vừa nhìn thấy thì trong lòng vui mừng, nhanh chóng sắp xếp thành trận hình.
"Nhất Hoa Nhất Thế Giới ở đâu?" Vương Vũ cũng không đi lên tấn công, mà chỉ hỏi mọi người về tin tức của Nhất Hoa Nhất Thế Giới.
Nhất Hoa Nhất Thế Giới hơi híp mắt lại, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Ngươi tìm hắn làm gì?"
"Giết hắn!"
Hai chữ "giết hắn" này vừa thốt ra, hai tay Vương Vũ vươn về phía sau đột ngột kéo ra hai Đạo tặc đang cầm dao găm trong tay, ngay sau đó cổ tay Vương Vũ lật lại, hai Đạo tặc kêu lên một tiếng ối ối, dao găm rơi vào tay Vương Vũ, Vương Vũ cầm dao găm đâm ngược lại, nhẹ nhàng vạch ra hai đường vòng cung, lướt qua cổ hai Đạo tặc.
"..."
Thấy một cảnh như vậy, trong lòng Nhất Hoa Nhất Thế Giới hơi sợ hãi.
Trước đó không lâu Nhất Hoa Nhất Thế Giới từng nhìn thấy Vương Vũ ở trong doanh trại Thập Tự Quân của thành Hoang Vu, hai người Vương Vũ và Minh Đô bị người đuổi giết như chó nhà có tang... Ai có thể ngờ được, chó nhà có tang lúc đó lại có thủ đoạn như vậy.
Đạo tặc đang Tiềm Hành mà cũng có thể lôi ra ngoài giết chết trong một giây, thằng nhóc này không đơn giản đâu, nhưng mà cho dù hắn có không đơn giản thế nào đi nữa, cùng lắm cũng chỉ có một người mà thôi.
"Giết hắn!"
Nhất Hoa Nhất Thế Giới ra lệnh một tiếng, ma pháp và mũi tên đều dồn dập bay ra.
Chiến sĩ và Kỵ sĩ cũng miệt mài lao đến.
Vương Vũ biến găng tay thành trạng thái côn, phá vỡ ma pháp, đập gãy mũi tên, bóng côn bay tán loạn, đánh cho Chiến sĩ và Kỵ sĩ người ngã ngựa đổ, sau đó cây gậy chống lên mặt đất, cả người bay đến trước mặt Nhất Hoa Nhất Thế Giới.
"Ngươi chính là Nhất Hoa Nhất Thế Giới?"
Vương Vũ hung tợn trừng mắt nhìn Nhất Hoa Nhất Thế Giới hỏi.
"Là, là ta..." Nhất Hoa Nhất Thế Giới thật thà gật đầu, dù sao cũng là thủ lĩnh của công hội lớn, trước mặt đám đàn em mà ngay cả thân phận của mình còn không dám thừa nhận, sau này Nhất Hoa Nhất Thế Giới còn xông pha thế nào được nữa.
"Biết vì sao ta lại muốn giết ngươi không?" Vương Vũ hỏi.
"Vì ngươi là người của Toàn Chân Giáo?"
"Không hẳn như vậy!"
"Vậy tại sao?" Nhất Hoa Nhất Thế Giới cũng thật đáng yêu, thật sự muốn đập nồi dìm thuyền hỏi đến tận cùng.
"Bởi vì ngươi khốn nạn!" Trường côn của Vương Vũ vung lên, chỉ vào cổ Nhất Hoa Nhất Thế Giới, đánh y thành vệt sáng trắng.
"..." Vẻ mặt mọi người của Thiên Đường Cực Lạc khá phức tạp, không biết lúc này có nên ra tay đối phó Vương Vũ hay không.
Nhưng Vương Vũ lại không để ý đến bọn họ, xoay người chạy về hướng doanh trại Chiến sĩ.
"Người kia là muốn đi giết lão đại tiếp sao?"
"Xem ra có lẽ vậy..."
"Ai... Ta có một linh cảm chẳng lành."
Sau khi người của Thiên Đường Cực Lạc rút lui khỏi ngõ hẻm, đám người Minh Đô chạy ra khỏi tiệm tạp hóa, sau đó tranh thủ cơ hội khi người của Thiên Đường Cực Lạc còn chưa bố trí canh phòng ở điểm truyền tống thành nam xong, phá vỡ phòng tuyến chui vào.
Bên trong điểm truyền tống cực kỳ an toàn, người của Thiên Đường Cực Lạc không thể thương tổn bọn họ, chỉ có thể chửi ầm lên như tát nước, nhưng mà đám người Minh Đô mặt dày, bất kể người của Thiên Đường Cực Lạc mắng chửi như thế nào, họ cũng hoàn toàn không coi ra gì, hơn nữa ngược lại còn có ra vẻ sung sướng lâng lâng, khiến đám người kia thầm hộc máu.
"Đến điểm truyền tống rồi, đi đâu đây?" Minh Đô hỏi trong kênh công hội.
Vô Kỵ trả lời: "Bến cảng thành tây!"
"Được!'
Ánh sáng lóe lên, bốn người biến mất trong truyền tống trận...
Người của Thiên Đường Cực Lạc trơ mắt nhìn bốn người biến mất, không thể làm gì, có rất nhiều khu vực truyền tống, miễn là vừa vào đến truyền tống trận, bốn người Toàn Chân Giáo này coi như chim trốn ra khỏi lồng sắt, mặc cho ai cũng không bắt được.
Bến tàu thành tây, mấy người Vô Kỵ Xuân Tường đã đợi từ lâu, sau khi bốn người Minh Đô chạy đến thì vội vàng nói: "Đi đâu bây giờ? Phải đi nhanh lên!"
"Không vội, vẫn còn thiếu một người nữa..." Vô Kỵ thản nhiên nói.
Vô Kỵ còn chưa dứt lời, đã thấy một âm thanh ồn ào từ xa xa đến gần bến cảng, một bóng người khỏe mạnh, lấy tốc độ cực nhanh bay đến.
Người đến chính là Dương Na, vừa nãy Dương Na chính là người đầu tiên chết, nhưng do người của Thiên Đường Cực Lạc có mai phục, cho nên mới là người cuối cùng trốn ra khỏi khu hồi sinh được, đến lúc đó điểm truyền tống đều đã bị người của Thiên Đường Cực Lạc chiếm giữ, Dương Na không còn cách nào khác là bắt buộc phải chạy một mạch đến bến cảng.
Sau lưng cô, ít nhất có năm tiểu đội đi theo.
"Chi viện cho cô ấy!" Vô Kỵ bước ra khỏi điểm truyền tống, ném một Sợ Hãi lên đầu của một người phía trước Dương Na.
Những người khác theo sát phía sau, dưới sự bảo vệ của nghề nghiệp cận chiến, một đám khống chế một đám ma pháp, trực tiếp trải rộng, dọn sạch một con đường cho Dương Na.
Bất đắc dĩ số người của Thiên Đường Cực Lạc đông đảo, một vùng trống trải vẫn có không ít Chiến sĩ vọt lên, bao vây Dương Na.
Dương Na nhanh chóng chạy đến, đột ngột nhảy lên, đạp xuống thùng hàng bên cạnh, phi thân rơi xuống người một Chiến sĩ đằng sau đội ngũ của Thiên Đường Cực Lạc, đồng thời dùng bắp đùi kẹp lấy cổ Chiến sĩ này.
"Oa..."
Nghề nghiệp Cung thủ ăn mặc cũng khá táo bạo, một chiêu quyến rũ như vậy của Dương Na, đám gia súc Toàn Chân Giáo nhìn thấy mà máu huyết sôi sục.
Ngay cả Chiến sĩ bị kẹp chặt kia cũng trợn tròn mắt...
"Ta cũng muốn bị tấn công như vậy quá..." Xuân Tường lẩm bẩm nói.
"Răng rắc..."
Ngay sau đó, hai tay Dương Na ôm chặt cổ người chơi này, bẻ mạnh một nhát, người chơi này trực tiếp bị bẻ thành vệt sáng trắng.
"..." Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Xuân Tường.
"Ừng ực..." Xuân Tường nuốt nước bọt một cái, lau mồ hôi lạnh nói: "Người đến đông đủ rồi, chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Thành Phạm La!"
"Đi đến đó để làm gì?" Mọi người kinh ngạc nói, thành Phạm La là thành ranh giới xa nhất ở phía nam trong bản đồ, cách thành Dư Huy đến bốn khu lớn.
"Rút củi dưới đáy nồi!" Vô Kỵ thản nhiên nói.