Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 232: Còn Một Kẻ Không Chạy

Trang 118# 2

 

 

 

Chương 232: Còn một kẻ không chạy
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Chỉ trong một ngày đã chết đến hai lần, trong lòng Nhất Hoa Nhất Thế Giới đã phẫn nộ đến cực điểm, gầm lên trong kênh công hội: "Tổ sư, ta cũng không tin, chúng ta mấy nghìn người còn không làm gì được mười mấy người chúng nó, mọi người truy nã toàn thành, tìm thấy người Toàn Chân Giáo thì giết chết không cần hỏi!"

Người của Thiên Đường Cực Lạc nhận được tin nhắn của Nhất Hoa Nhất Thế Giới thì đều bĩu môi.

Mười mấy người này rốt cuộc khó đối phó đến mức nào, tin tưởng tất cả mọi người của Thiên Đường Cực Lạc đều đã từng nhìn thấy rồi.

Mấy nghìn người đối phó mười mấy người, chính diện giết chết một đám người Toàn Chân Giáo đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà mấy tên kia trốn đông trốn tây, phát huy chiến tranh du kích đến trình độ cao nhất, hơn nữa, một đội ngũ mấy chục người bình thường còn chẳng làm gì được bọn chúng, thành Dư Huy lớn như vậy, muốn bắt họ lại quả thật còn khó hơn lên trời.

"Lão đại, người của Toàn Chân Giáo chạy mất rồi!" Lúc này người chơi của Thiên Đường Cực Lạc canh giữ ở bến cảng báo cáo trong kênh công hội.

"Chạy rồi? Thật hay giả?" Nhất Hoa Nhất Thế Giới hỏi.

"Thật sự, chúng ta trơ mắt nhìn chúng lên phi thuyền... Có lẽ trong chốc lát sẽ không quay lại nữa đâu!" Người cùng canh giữ với người chơi này cũng nhao nhao nói.

"Chạy sao..." Nhất Hoa Nhất Thế Giới nghe thấy tin tức này, tâm tình lúc này mới hơi khá hơn một chút, mặc dù không tiêu diệt được hết tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo, nhưng mà đuổi được bọn họ chạy đi, vậy cũng coi như thắng lợi.

Thật ra từ xế chiều khi bắt đầu đuổi giết người của Toàn Chân Giáo đến nay, Thiên Đường Cực Lạc vốn không chiếm được chút ưu thế gì, trong lòng Nhất Hoa Nhất Thế Giới cũng hơi hối hận, dù sao Thiên Đường Cực Lạc là một công hội lớn mấy nghìn người, tranh chấp với một công hội chỉ có mười mấy người, thắng cũng không vinh quang, mà thua thì lại càng mất mặt.

Bây giờ thấy người của Toàn Chân Giáo bỏ chạy, trong lòng Nhất Hoa Nhất Thế Giới lại có một loại cảm giác giống như trút được gánh nặng.

Không chỉ Nhất Hoa Nhất Thế Giới, sau khi những người khác của Thiên Đường Cực Lạc nghe thấy tin tức này, nhất thời áp lực cũng giảm đi...

Vì đám người Toàn Chân Giáo kia, ngay cả ba mươi tết mà mấy người chơi của Thiên Đường Cực Lạc cũng không trôi qua thoải mái được, lúc này người của Toàn Chân Giáo vừa rút lui, mọi người sảng khoái giống như được ăn hai cân sủi cảo.

"Loại đê tiện kia bị chúng ta bao vây đến hoảng rồi đó!"

"Nhất định là như vậy, bị nhiều người đuổi giết như thế, nếu là ta, ta cũng sẽ sợ hãi thôi..."

"Ngươi nói xem, chỉ có một đám sợ đến đau trứng như vậy, người của Liên Minh Huyết Sắc lại thành ra như thế kia, xem ra Huyết Sắc Chiến Kỳ già thật rồi..."

Người của Thiên Đường Cực Lạc bắt đầu tự biên tự diễn, đồng thời còn không quên khinh bỉ Liên Minh Huyết Sắc một chút.

Nhất Hoa Nhất Thế Giới lại càng kiêu ngạo gửi tin nhắn cho Liên Minh Huyết Sắc: "Ha ha, lão Chiến, Toàn Chân Giáo bị chúng ta đuổi nên bỏ chạy rồi! Thế nào? Ngươi bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi..."

Vẻ đắc ý của Nhất Hoa Nhất Thế Giới lộ ra rất rõ ràng, không phải Liên Minh Huyết Sắc các ngươi trâu bò lắm sao? Ở thành Dư Huy lại bị một hội nhóm nhỏ mười mấy người chèn ép đến mức không ngẩng đầu lên được, hôm nay những người trên đầu các ngươi bị chúng ta đuổi chạy đi rồi, ai cao ai thấp, xem ra cũng không cần so đo nữa...

Huyết Sắc Chiến Kỳ nhận được tin nhắn của Nhất Hoa Nhất Thế Giới, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hung hăng mắng thầm: "Đệt mẹ nó, đám rác rưởi Toàn Chân Giáo kia, tại sao lại không đối phó với Thiên Đường Cực Lạc đần độn kia giống như khi đối phó với bọn ta hả?"

Trong lòng Huyết Sắc Chiến Kỳ có uất ức hơn nữa, ngoài miệng cũng không thừa nhận là mình sợ hãi, nói: "Ha ha, Hoa hội trưởng thật sự có một trận chiến lớn đó, mấy nghìn người bao vây mười mấy người, cũng chết không ít người nhỉ, nghe Chiến sĩ công hội chúng ta nói, ở khu hồi sinh nhìn thấy ngươi hai lần đấy..."

"...Mẹ nó..." Nhất Hoa Nhất Thế Giới thầm mắng một tiếng, mặt dày mày dạn nói: "Có chiến tranh thì phải có hy sinh, ta làm lãnh đạo quả thật cũng áp lực nặng nề lắm, có điều đám người kia đi rồi, Liên Minh Huyết Sắc các ngươi cuối cùng cũng có thể thẳng lưng làm người được rồi đó! Ha ha..."

"Mẹ..." Tư thái người thắng của Nhất Hoa Nhất Thế Giới kia khiến Huyết Sắc Chiến Kỳ ngoài nghiến răng nghiến lợi ra cũng không còn lời gì để nói, đành phải oán hận đóng khung chat.

Thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ không nói gì nữa, Nhất Hoa Nhất Thế Giới đắc ý cười một tiếng, thích thú gửi tin nhắn trong kênh công hội nói: "Ha ha, đầu xuân năm mới, chúng ta tiêu diệt được Toàn Chân Giáo, thật sự là lòng dạ hả hê, đợi một lát nữa ta sẽ mời các anh em đi uống rượu!"

Tin nhắn của Nhất Hoa Nhất Thế Giới vừa được gửi xong, đột nhiên một giọng nói rất quen tai vang lên.

"Ha ha, ngươi vui mừng chuyện gì thế? Chúng ta vẫn chưa xong đâu đấy!"

"Là ngươi!" Nhất Hoa Nhất Thế Giới ngẩng đầu nhìn lên, sợ hãi đến suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất, chỉ thấy ngay phía trước hắn ta, một Võ sư đang cười híp mắt nhìn mình, Võ sư này thân thể cao lớn cường tráng, không phải Vương Vũ thì còn ai vào đây?

"Hì hì, là ta!" Vương Vũ cười hì hì, bóp cổ Nhất Hoa Nhất Thế Giới, ấn y ngã xuống đất, sau đó một chân đạp lên đầu Nhất Hoa Nhất Thế Giới, giẫm y thành một vệt sáng trắng.

Nhất Hoa Nhất Thế Giới quay về khu hồi sinh lần nữa, điên cuồng gào thét trong kênh công hội: "Mọi người không được thả lỏng, còn có một người chưa đi, mọi người nhanh chóng tìm ra hắn cho ta, giết hắn một trăm lần cho hả giận!"

"Này, ngươi đang làm gì thế?"

Đúng lúc này, giọng nói tựa như cơn ác mộng kia lại vang lên bên tai Nhất Hoa Nhất Thế Giới lần nữa.

Vừa nãy Nhất Hoa Nhất Thế Giới đứng cách doanh trại Chiến sĩ không xa, cho nên Vương Vũ rất nhanh đã đuổi theo đến nơi rồi.

Nhất Hoa Nhất Thế Giới giật cả mình, hoảng hốt nói: "Ai cần ngươi lo, ngươi định làm gì hả? Chẳng lẽ ngươi còn định giết ta ngay trong khu hồi sinh nữa hay sao?"

Tuy khu hồi sinh là khu vực an toàn, nhưng mà Nhất Hoa Nhất Thế Giới đã chết trong tay Vương Vũ hai lần, khó tránh khỏi có chút hoảng loạn, cùng lúc đó Nhất Hoa Nhất Thế Giới lại gửi tin nhắn trong kênh công hội: "Mau đến doanh trại Chiến sĩ, người kia ở đây!"

"Ngươi có bị ngu hay không vậy, ở khu hồi sinh sao có thể giết người được chứ?" Vương Vũ cười híp mắt nói.

"..." Nhất Hoa Nhất Thế Giới thở một hơi dài nhẹ nhõm, xem ra thằng nhóc này có trâu bò hơn nữa, cũng không thể khiêu chiến thiết lập của đại thần hệ thống.

Nhưng mà một giây sau, Nhất Hoa Nhất Thế Giới đã phải rơi lệ đầy mặt.

Vì Vương Vũ chỉ vào hai NPC vệ binh bên cạnh khu hồi sinh nói: "Kéo người kia ra ngoài cho ta!"

"Sẵn lòng cống hiến sức lực vì dũng sĩ!" Hai vệ binh chào Vương Vũ theo kiểu nhà binh, một chiêu Xung Phong xông vào khu hồi sinh, lại một chiêu Va Chạm, đánh Nhất Hoa Nhất Thế Giới bay ra ngoài.

Vương Vũ hai tay duỗi ra, vươn tay bắt được hắn ta, "Ầm ầm!" hai chiêu Lên Gối, đánh chết Nhất Hoa Nhất Thế Giới ngay tại chỗ.

Hai mươi giây sau, Nhất Hoa Nhất Thế Giới bị ép buộc sống lại, theo bản năng rúc vào góc tường, chỉ vào vệ binh kêu lên: "Ta muốn kiện các ngươi!"

Loại chỉ số thông minh như vệ binh làm sao nghe hiểu được hắn ta đang nói cái gì, chỉ ngơ ra nhìn Vương Vũ, đợi Vương Vũ ra lệnh lần nữa.

"Làm như vậy là gian lận, ngươi có biết không hả, sẽ bị ban nick!" Nhất Hoa Nhất Thế Giới khủng hoảng chỉ ngón tay vào Vương Vũ.

Đối với người ngoài như Nhất Hoa Nhất Thế Giới mà nói, hành vi có thể chỉ huy NPC giúp mình giết người này, quả thật chính là sự kiện ma quái, người bình thường lần đầu tiên gặp phải, đều sẽ rất khó mà chấp nhận được.

Vương Vũ cười ha ha nói: "Vậy ngươi tự ra đây đánh với ta!"

"Ngươi đợi đấy, ta sẽ ra ngay!" Nhất Hoa Nhất Thế Giới đi về phía trước hai bước, làm bộ như chuẩn bị Va Chạm, Vương Vũ cười khẽ, chân trái đột nhiên đạp về phía sau, một Thích khách đột nhiên bị đá ra, biến thành một vệt sáng trắng, sau đó Vương Vũ thuận thế Lăn Mình về phía trước một vòng, lăn vào khu hồi sinh.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment