Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 236 - Chương 233: Người Khủng Bố Nhất Toàn Chân Giáo

Trang 119# 1

 

 

 

Chương 233: Người khủng bố nhất Toàn Chân Giáo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Vương Vũ chân trước vừa lăn vào khu hồi sinh, người của Thiên Đường Cực Lạc đã lập tức bao vây lại phía sau, ngăn chặn doanh trại Chiến sĩ chặt chẽ không một kẽ hở.

"Mẹ nó, chỉ thiếu chút xíu nữa!" Nhất Hoa Nhất Thế Giới tiếc nuối nhìn mọi người, buồn bực nói.

Y tuyệt đối không ngờ đến, Vương Vũ vậy mà cảnh giác đến thế, ngay cả kẻ địch ở sau lưng cũng có thể cảm giác ra được.

"Ngươi không thành thật..." Vương Vũ đưa ngón trỏ ra lắc lắc trước mặt Nhất Hoa Nhất Thế Giới nói: "Đã nói là đấu một mình cơ mà?"

Nhất Hoa Nhất Thế Giới hừ nói: "Hừ, ông đây nhiều người như vậy, dựa vào cái gì phải một mình đấu với ngươi!"

"Rất có lý, có điều các ngươi đông người như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, họ vẫn không giết được ta như trước thôi..." Vương Vũ cười nói.

Nhất Hoa Nhất Thế Giới cười lạnh nói: "Ha ha, ngươi chỉ có một mình, chúng ta có đến mấy nghìn người, thay phiên nhau chém giết ngươi, ta cũng không tin ngươi có thể ra khỏi đây được, từ nay về sau, game này ngươi cũng không cần chơi nữa!"

"Thật phách lối quá nhỉ!" Vương Vũ hơi sững sờ nói với Nhất Hoa Nhất Thế Giới: "Cũng có người từng nói với ta như vậy, bây giờ hắn ta đã không còn lăn lộn ở thành này nữa!"

"Không tin ngươi cứ thử một chút xem!" Nói xong, Nhất Hoa Nhất Thế Giới ra mệnh lệnh, Chiến sĩ khiên thuẫn của Thiên Đường Cực Lạc đứng thành mấy hàng, tất cả cùng nâng khiên lên, dựng thẳng phía trước trận hình.

Trong tình huống người chơi không chủ động tấn công vệ binh, vệ binh không thể thương tổn tính mạng của hắn ta, Chiến sĩ khiên thuẫn lại là nghề nghiệp có khả năng phòng ngự cao nhất trong "Trọng Sinh", khi mấy trăm Chiến sĩ khiên thuẫn dựng thẳng khiên lớn, cho dù là vệ binh, e ngại thiết lập mà hệ thống đặt ra, trong chốc lát cũng không tìm ra cách phá được trận hình.

"Ha ha..." Vương Vũ nhìn xung quanh liếc mọi người một cái, thả người nhảy lên, giẫm lên vách tường muốn leo lên nóc phòng.

Hôm nay người của Thiên Đường Cực Lạc đã chịu thiệt từ trên nóc nhà quá nhiều rồi, cho nên họ phòng ngự vô cùng nghiêm ngặt đối với một chiêu này, Vương Vũ vừa mới nhảy lên nóc nhà, nhóm Cung thủ đã bắn lên nóc phòng.

Ở trong khu hồi sinh, Vương Vũ sẽ không bị thương tổn, nhưng mà nóc nhà lại không thuộc phạm vi của khu hồi sinh, Vương Vũ thấy thế, cảm thấy hoảng hốt, vội vàng xoay người trở về.

Ý định ban đầu của Vương Vũ là từ nóc nhà rời đi theo không trung, ai ngờ người của Thiên Đường Cực Lạc đã đề phòng cẩn thận từ lâu, hai bên nóc nhà không phải phạm vi của khu vực an toàn, Cung thủ của Thiên Đường Cực Lạc có đến mấy trăm người, lúc này vạn tên cùng bắn, cho dù là siêu nhân cũng sẽ bị bắn cho dính lên tường, cho nên chỉ có ở khu vực bầu trời bên trên khu hồi sinh thì mới có thể bảo đảm không chết, nói cách khác, Vương Vũ muốn chạy thoát thân, chỉ có một cách nhảy lên đầu tường.

Đầu tường cũng không giống như phòng ốc bình thường được.

Thành Dư Huy được thiết kế theo kiểu của châu Âu thời trung cổ, tường thành ít nhất cũng cao mười lăm, mười sáu mét, tất cả kỹ năng di chuyển mà Vương Vũ có thể sử dụng, cùng lắm cũng chỉ bay lên được đến độ cao khoảng mười mét mà thôi.

Huống hồ vì nửa đường đổi lực, sức lực ban đầu của Vương Vũ cũng từ từ mất đi, thân thể lại từ từ hạ xuống.

"Hây!"

Giữa không trung, Vương Vũ cắn răng một cái, đánh ra một chiêu Tịch Chi Dược Thiên, nháy mắt lại tăng lên năm mét.

Cách đầu tường còn có tám, chín mét...

Đúng lúc này, trong tay Vương Vũ đột nhiên xuất hiện thêm hai thanh kiếm dài, Vương Vũ lật tay cắm xuống, một thanh kiếm cắm vào hốc tường, sau đó thân thể lộn một vòng, đứng lên trên, sau đó tay kia cắm kiếm, xoay người nhảy lên lần nữa, đồng thời khởi động Cầm Vân Thủ, kéo thanh kiếm kia lên...

Lặp lại như vậy nhiều lần, Vương Vũ ở trước mặt bao nhiêu người, giẫm hai thanh kiếm, nhảy lên đầu tường.

"... Đây, đây là cách làm gì vậy..."

Người của Thiên Đường Cực Lạc sắp khóc đến nơi rồi, Toàn Chân Giáo cuối cùng là một đám quái thai kiểu gì chứ, có thể bay có thể nhảy còn chưa tính, còn biết làm xiếc nữa... Có để cho người ta sống nữa hay không hả.

"Ngươi chờ đó cho ta!" Vương Vũ nhảy lên đến đầu tường, vung vung nắm đấm, hung hăng trừng mắt nhìn Nhất Hoa Nhất Thế Giới một cái, xoay người rời đi.

Nhất Hoa Nhất Thế Giới vậy mà bị dọa quá mức rồi, nhất là sau khi thấy Vương Vũ lộ ra chiêu thức kia, y đột nhiên cảm thấy, ở trong vòng bảo vệ của mấy nghìn người cũng không có chút cảm giác an toàn gì cả.

"Đuổi theo hắn cho ta!" Tuyệt đối không được để hắn quay lại lần nữa…

Nhất Hoa Nhất Thế Giới cực kỳ sợ hãi, lúc này trong lòng y chỉ có một suy nghĩ, là làm cách nào ngăn chặn được Vương Vũ ở Võ đạo quán, Võ đạo quán có nóc phòng, Vương Vũ không bay được, phải như vậy ymới hoàn toàn an toàn.

Mọi người nhận được mệnh lệnh, để lại mấy chục người bảo vệ Nhất Hoa Nhất Thế Giới, những người còn lại chia ra lần nữa, truy nã Vương Vũ toàn thành.

Người của Thiên Đường Cực Lạc vừa mới tản ra chưa đến năm phút, Nhất Hoa Nhất Thế Giới lại nghe thấy giọng nói đáng sợ kia.

"Các ngươi bắt hắn lại chém chết cho ta!"

"Bằng lòng cống hiến sức lực vì dũng sĩ!"

"Mẹ nó..."

Ánh sáng trắng lóe lên, Nhất Hoa Nhất Thế Giới lại chết lần nữa, lần này Nhất Hoa Nhất Thế Giới không chết vô ích, quần áo bị Vương Vũ lột sạch, Nhất Hoa Nhất Thế Giới cả người trần truồng nấp trong khu hồi sinh, trơ mắt nhìn Vương Vũ người ta ở giữa vòng vây mấy chục người, mở ra một con đường máu, chạy thoát. Nhất Hoa Nhất Thế Giới nấp trong khu hồi sinh, không nói được câu nào... Sợ hãi và nhục nhã chầm chậm dâng lên trong lòng...

Lúc này y cuối cùng cũng hiểu được, vì sao Huyết Sắc Chiến Kỳ thân là hội trưởng của một trong mười bang hội đứng đầu toàn server, nhắc đến Toàn Chân Giáo lại có vẻ mặt sợ hãi như vậy...

Lúc này y cũng hiểu được, vì sao Huyết Sắc Chiến Kỳ thà rằng bị người xem thường, thà rằng để anh em nhà mình chịu ấm ức, cũng không đi trêu chọc đến Toàn Chân Giáo.

Lúc này y hoàn toàn hiểu được, tại sao khi đó trên mặt đám thành viên nòng cốt của Liên Minh Huyết Sắc kia lại xuất hiện nụ cười lạnh.

Đám người đê tiện kia tuy khó dây dưa, nhưng mà vẫn còn có người bình thường, có thể ngấm ngầm làm chút chuyện khiến người ta chán ghét.

Mà người lúc này, còn đáng sợ hơn một trăm tám mươi lần tất cả người của Toàn Chân Giáo cộng lại...

Mấy chục người không đánh lại hắn, mấy nghìn người không chặn được hắn... Đến không thấy bóng dáng, đi không để lại dấu vết, loại người này hoàn toàn có khả năng đánh cho mục tiêu của hắn trở về cấp 1 trước khi hắn ta bị bắt.

"Ngươi hoàn toàn không biết chút gì về sự khủng bố của Toàn Chân Giáo cả..." Nhất Hoa Nhất Thế Giới nhớ lại lần nữa, Huyết Sắc Chiến Kỳ đã từng có lời khuyên bảo cảnh cáo mình.

Chẳng lẽ đây chính là chỗ kinh khủng nhất của Toàn Chân Giáo sao?

Nhất Hoa Nhất Thế Giới mất hồn...

Trên phi thuyền đến thành Phạm La, sau khi mọi người Toàn Chân Giáo nghe xong kế hoạch của Vô Kỵ, trong lòng đều hít sâu một hơi, cảm thán sự ngoan độc của Vô Kỵ.

Chỉ có Bắc Minh Hữu Ngư, trong lòng vô cùng hưng phấn: "Lão đại Vô Kỵ, chúng ta thật sự có thể thành công sao?"

Trong những người Toàn Chân Giáo, Bắc Minh Hữu Ngư oán hận Thiên Đường Cực Lạc sâu sắc nhất, nhớ ngày đó hắn ta cũng là một hội trưởng, chính là vì Thiên Đường Cực Lạc này, khiến hắn ta hai bàn tay trắng, nhếch nhác như chó nhà có tang, hôm nay nghe nói có thể khiến Thiên Đường Cực Lạc hoàn toàn tan rã, Bắc Minh Hữu Ngư kích động đến nước mắt lưng tròng.

Vô Kỵ cười nói: "Đương nhiên! Mọi người của Thiên Đường Cực Lạc bây giờ đang xoay quanh Thiết Ngưu, trong chốc lát không thể rời khỏi thành Dư Huy được, chúng ta không có trở ngại gì, nhất định có thể trước khi họ quay về, giải quyết xong chuyện này."

"Nhưng mà họ có đến mấy nghìn người cơ mà, ôi chao, lão Ngưu có làm được không đó?" Bắc Minh Hữu Ngư lo lắng hỏi.

Bắc Minh Hữu Ngư vậy nhưng là một người chơi dày dặn kinh nghiệm rồi, hắn ta vẫn chưa từng nghe thấy có ai có thể một mình đối mặt với mấy nghìn người bao vây chặn đánh cả.

Minh Đô nghe vậy, cười ha ha đi tới, chỉ vào Dương Na bên cạnh hỏi Bắc Minh Hữu Ngư: "Cô gái này có đẹp không?"

"Đẹp!" Bắc Minh Hữu Ngư nhìn thoáng qua mũi tên của Dương Na đang chỉ vào mình, cuống quýt gật đầu.

"Vậy thì đúng rồi!" Minh Đô híp mắt nói: "Ngươi có thể nghi ngờ gương mặt của cô ấy, cũng có thể nghi ngờ ánh mắt của ngươi, nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ sức mạnh của lão Ngưu, biết chưa?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment