Trang 137# 2
Chương 270: Nên thu lưới rồi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Không biết ngày thường Cuồng Lôi Chi Tâm làm người thế nào, không chỉ ở thành Lôi Bạo danh tiếng tồi tệ mà trong công hội cũng không chung sống hòa hợp được, ngoại trừ phụ bản ra, không tham gia bất kỳ hoạt động gì của công hội, cho dù trong phụ bản, cũng thường xuyên không coi ai ra gì.
Nếu không phải vì sức mạnh cao siêu, e răng ngay cả Cuồng Bạo Lôi Thần cũng sẽ không chào đón gã, từ hội viên thấy được công hội, một tên gây chuyện rắc rối khắp nơi làm xấu danh tiếng của công hội, đương nhiên sẽ không ai ưa thích gã.
Cho nên khi nghe nói Cuồng Lôi Chi Tâm bị Niệm Lưu Vân giết hai lần, người trong công hội không những không tức giận, ngược lại còn có chút vui sướng khi người gặp nạn, thầm nói cuối cùng cũng có người đánh vỡ sự khoe khoang rồi, cho dù câu nói cuối cùng của Cuồng Lôi Chi Tâm, cũng bị mọi người coi thường, khi một người đang trong cơn thịnh nộ, nói chuyện có đến tám phần là không có ý nghĩa gì.
Đột nhiên đúng lúc này, có người gửi tin nhắn trong kênh công hội.
"Mẹ nó, chúng ta đang luyện cấp, đột nhiên một Võ sư chạy đến giết chết chúng ta..."
Mọi người Cuồng Bạo Thiên Phạt nghe thấy thế đều rối rít sợ hãi nói: "Võ sư như thế nào?"
Người bị giết nói: "Đeo khăn che mặt, không nhìn rõ mặt, cũng không sử dụng kỹ năng gì, chỉ ba đấm hai đá là đánh một đội người chúng ta chết trong một giây... Còn nói muốn Cuồng Bạo Thiên Phạt chúng ta sau này không lăn lộn được nữa..."
"Đệt, lại là Niệm Lưu Vân!" Tất cả mọi người không hẹn mà cùng kêu lên.
Cách giết người của Niệm Lưu Vân không thể quen thuộc hơn được nữa với người chơi thành Lôi Bạo, có thể sử dụng khá ít kỹ năng, hơn nữa còn ra tay bằng đòn đánh thường vô cùng ác độc, ba đấm hai đá có thể lấy mạng người, cái này đều là đặc điểm của Niệm Lưu Vân.
Quan trọng hơn là, ở thành Lôi Bạo, Võ sư có thể một mình giết cả đội người, ngoại trừ Niệm Lưu Vân ra thì hoàn toàn không tìm ra người thứ hai.
"Đệt mẹ nó, Đồng Tâm Minh đây là đang ỉa lên đầu chúng ta đấy à!" Cuồng Bạo Lôi Thần căm phẫn gầm lên.
"Lão đại, cách dùng từ của ngươi có phải hơi buồn nôn quá rồi không?" Có người nhỏ giọng nhắc nhở, bắt nạt thì là bắt nạt, nói đến ỉa làm cái gì chứ.
"Có thể nghe chỗ quan trọng chút được không hả, Đồng Tâm Minh cố tình bới móc chúng ta, nên làm cái gì bây giờ?" Cuồng Bạo Lôi Thần cao giọng hỏi trong kênh công hội.
"Đương nhiên là đánh lũ chó má ấy!" Mọi người đáp lời kêu lên.
Cuồng Bạo Thiên Phạt, nghe tên là biết, mỗi người đều có tính cách nóng nảy dữ dội, là công hội lớn nhất của thành Lôi Bạo, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện bị người ta khiêu khích được.
Cuồng Bạo Lôi Thần ra lệnh một tiếng, tất cả mọi thành viên của công hội đang luyện cấp bên ngoài, dồn dập quay lại trụ sở công hội ở Lâu Đài Thiết Nham, sau khi tụ họp đầy đủ sẽ truyền tống tập thể đến điểm truyền tống của thành Lôi Bạo.
Sau khi truyền tống đến thành Lôi Bạo, mọi người lập tức chia làm nhiều đội, chạy ra khu luyện cấp ở ngoại ô.
Hễ nhìn thấy người chơi của Đồng Tâm Minh thì đều không nói hai lời, trực tiếp giết luôn.
Không bao lâu sau, trong kênh công hội của Đồng Tâm Minh đã hỗn loạn rồi.
"Tổ sư, chuyện gì thế này? Cuồng Bạo Thiên Phạt đang giết người của chúng ta!"
"Đúng vậy, người của Cuồng Bạo Thiên Phạt ở khắp nơi, ta vừa mới đăng nhập, vừa ra khỏi thành đã gặp phải bọn họ, vừa lên mạng đã bị giết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy." Vị này chính là một người không hiểu chuyện gì.
"Bố khỉ, đám rác rưởi này, chính là bọn chúng gây sự trước, bây giờ còn dám bới móc, không phân rõ đúng sai hả!" Ở trong game lại phân rõ đúng sai phải trái, có lẽ người anh em này cũng giống như Vương Vũ, là một tên gà mờ về game.
Trong kênh công hội ríu rít, hỗn loạn tưng bừng, tất cả mọi người đều không ngoài một ý, đó chính là tổ đoàn nổi dậy, cứng rắn chống lại Cuồng Bạo Thiên Phạt.
Thủy Hạ Khán Ngư đau đầu, cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ quái, nhưng lại không biết rõ manh mối ở đâu, chỉ đành phải hỏi Niệm Lưu Vân: "Lưu Vân, ta bảo ngươi đi nói chuyện với Cuồng Lôi Chi Tâm, ngươi làm đến đâu rồi?"
"Ta vẫn còn chưa tìm được gã..." Trình độ nói chuyện của Niệm Lưu Vân này cũng không tha ai, ngay câu nói đầu tiên đã khiến Thủy Hạ Khán Ngư nghẹn đến không nói ra lời.
"Như vậy sao được? Bây giờ người của Cuồng Bạo Thiên Phạt đang giết người của chúng ta kìa!" Thủy Hạ Khán Ngư vội kêu lên.
Ban đầu vốn là Thủy Hạ Khán Ngư lên kế hoạch rất tốt, bảo Niệm Lưu Vân nói chuyện với Cuồng Lôi Chi Tâm một lát, cùng lắm cũng chỉ là dạy dỗ Cuồng Lôi Chi Tâm một trận, phẩm cách con người của Cuồng Lôi Chi Tâm ở thành Lôi Bạo đã rõ như ban ngày, với tính cách của Cuồng Lôi Chi Tâm cùng lắm cũng chỉ cãi cọ mấy câu, không thể nào lại khơi lên ngọn lửa lớn đến thế này được, nhưng mà tại sao sự việc xảy ra không giống với mình nghĩ chút nào vậy?
Thủy Hạ Khán Ngư biết khả năng mình đến đâu, trong Đồng Tâm Minh ngoại trừ Niệm Lưu Vân ra, còn lại không có được mấy cao thủ, cao thủ chuyển chức của Cuồng Bạo Thiên Phạt còn đông hơn hội viên tinh anh bên cạnh mình, nếu cứng đối cứng với Cuồng Bạo Thiên Phạt, Đồng Tâm Minh chỉ có một con đường chết, nhưng mà đối mặt với lửa giận của đám anh em, Thủy Hạ Khán Ngư cũng không dám nói không đánh.
Phải biết, Đồng Tâm Minh còn chưa có trụ sở công hội, người đã chết cùng lắm chỉ rơi kinh nghiệm thôi, nhưng nếu lòng người phân tán, rốt cuộc cũng sẽ không lấy lại được nữa.
"À, đúng rồi, khi ta đi tìm Cuồng Lôi Chi Tâm, gặp được một Pháp sư, vừa nghe đến tên của ta thì đã đánh ta, người kia cũng là người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt." Niệm Lưu Vân nói.
"Trông gã như thế nào?" Làm hội trưởng một công hội, Thủy Hạ Khán Ngư đã từng mời chào Cuồng Lôi Chi Tâm, không chỉ không thành công ngược lại còn bị cười nhạo một trận, có điều quả thật nhớ kỹ dáng vẻ của Cuồng Lôi Chi Tâm.
Niệm Lưu Vân nói: "Không cao lắm, bộ dạng trông rất bỉ ổi..."
"Con mẹ nó! Đó chính là Cuồng Lôi Chi Tâm!" Thủy Hạ Khán Ngư quát to một tiếng: "Ngươi làm gì gã rồi..."
"Đương nhiên là đánh chết!" Trong giọng nói của Niệm Lưu Vân lộ ra một vẻ quyết tâm người không phạm ta ta không phạm người.
"Đệt! Ngươi lợi hại! Thôi bỏ đi, chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ còn cách nghênh chiến thôi!" Thủy Hạ Khán Ngư thở dài một hơi nói.
Nếu đã ầm ĩ ra tai nạn chết người, việc này chắc chắn không dễ giải quyết chút nào, nếu bây giờ đầu hàng, không chỉ có người chơi của Đồng Tâm Minh, mà yêu cầu bồi thường của Cuồng Bạo Thiên Phạt cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Ở trong game chỉ có sức mạnh vững vàng, mới có tư cách nói chuyện trên bàn đám phán, dù sao Đồng Tâm Minh đầu trọc không sợ bị nắm đầu, nếu sức mạnh không chênh lệch nhiều, nếu thật sự ăn thua đủ, đối mặt với đám người chơi không sợ chết như vậy, Cuồng Bạo Thiên Phạt không chắc có được lợi ích gì không.
Tuy nói chuyện này do Niệm Lưu Vân gây ra, nhưng mà Thủy Hạ Khán Ngư cũng không dám trách mắng Niệm Lưu Vân, vì Thủy Hạ Khán Ngư là người thông minh, y hiểu rõ giá trị của Niệm Lưu Vân cũng càng hiểu rõ sức mạnh của Niệm Lưu Vân, người như vậy cần khích lệ, chỉ có thuận theo lời gã mới có thể lôi kéo gã, nếu không một khi đối địch với loại cao thủ này, thật sự là một cơn ác mộng.
"Mọi người tập hợp, chúng ta phải phản công!" Thủy Hạ Khán Ngư ra lệnh, Đồng Tâm Minh cũng máu nóng dâng trào, ai chơi game mà lại bằng lòng chịu sỉ nhục chứ, cho dù người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt về chất lượng và số lượng đều hơn xa bọn họ, họ cũng không bằng lòng chịu sỉ nhục như vậy, suy cho cùng không cố gắng đánh một trận cho tử tế, sao họ có thể biết cái gì gọi là tuyệt vọng được?
Đồng Tâm Minh có gần năm trăm người, Cuồng Bạo Thiên Phạt cũng có gần một nghìn người, hàng trăm hàng nghìn người tập hợp lại một chỗ, cùng nhau hoạt động, cảnh tượng đó cũng tương đối hoành tráng.
Hai tập thể công hội này một trước một sau xuất hiện ở điểm truyền tống, cũng khiến đám người chơi hóng chuyện ở thành Lôi Bạo quá sức kích động.
Lúc này Xuân Tường đứng ở điểm cao nhất phủ chủ thành của thành Lôi Bạo nhìn xuống ngắm cảnh, sau khi nhìn thấy hai công hội lần lượt tập hợp lại, cười khẽ gửi tin nhắn cho Vương Vũ và Minh Đô nói: "Làm tốt lắm, nên thu lưới rồi!"