Trang 140# 2
Chương 276: Chỉ cần một người lao ra là được
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Lâu Đài Thiết Nham là một khu vực quan trọng đặc biệt, lúc trước Cuồng Bạo Thiên Phạt lấy được Lâu Đài Thiết Nham làm trụ sở, bọn họ làm nhiệm vụ phong ấn ba con BOSS.
Nếu ba con BOSS này chết thì sẽ hồi sinh mới, như vậy phong ấn sẽ bị vô hiệu hóa, trụ sở của Cuồng Bạo Thiên Phạt rất có khả năng bị hệ thống thu hồi, cho nên ba con BOSS này cũng chính là tử huyệt của Lâu Đài Thiết Nham.
Ba người Vương Vũ giết ba con BOSS này thì chẳng khác nào lấy mạng bọn họ, thảo nào sáu tên Đạo tặc kia sẽ làm ra hành động điên cuồng đến thế.
Lãnh tụ Chu Nho đã chết trong tay bọn họ, nếu vì điều này mà công hội tèo đời, cho dù sáu người bọn họ bị Minh Đô bẫy, thì cũng phải mang cái danh tội nhân thiên cổ rồi. Giờ phút này, nỗi hận của sáu người với Minh Đô phải nói là đến mức ngôn từ cũng khó có thể biểu đạt nổi, chỉ có thể động đao kiếm mà thôi.
Đối mặt với đám thích khách đang xông tới, Minh Đô không hề bối rối chút nào. Ngay khi bọn họ sắp đâm tới người Minh Đô, kết giới Bẻ Cong của Xuân Tường bao Minh Đô lại, sáu tên thích khách bị định thân ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, Địa Ngục Liệt Diễm của Minh Đô hừng hực bốc lên từ mặt đất, ngọn lửa nhảy múa lập tức nuốt lấy sáu người kia.
Nhưng mà đúng lúc này, số lượng người chơi đối địch thể hiện ở góc trên bên phải từ 40 chợt tăng vọt lên tận 467.
Dứt lời, Xuân Tường di chuyển sáu con ác ma tới bên người Vương Vũ, chặn người của Cuồng Bạo Thiên Phạt lại. Được sự che giấu từ pháp thuật của Minh Đô, Vương Vũ nhân cơ hội xông tới, Minh Đô và Xuân Tường đi theo sau Vương Vũ, mắt thấy sắp xông ra ngoài cửa.
Lúc này cửa phòng nghị sự lập tức mở ra, một đám người đông nghịt chặn kín cửa chính của phòng nghị sự.
Vương Vũ giơ trường côn đón đỡ đòn tấn công của đám người kia, mang Minh Đô và Xuân Tường trốn ra sau cây cột lớn phía sau cửa của phòng nghị sự. Phía trước cột là bậc thang, ba người ở bên trên, người phía dưới nhất thời không xông qua được.
Nhưng bị nhiều người chặn lại ở nơi này như vậy, ba người cũng đừng mong di chuyển tới phía trước dù chỉ một bước.
"Các người không chạy được rồi!" Thấy viện binh đã tới, Cuồng Bạo Lôi Hoàng cười to một tiếng: "Mọi người lùi ra sau, chặn cửa lại, ngàn vạn lần đừng để bọn nó chạy thoát!"
Ban nãy lúc lãnh tụ Chu Nho tử vong, người chơi bên Cuồng Bạo Thiên Phạt đã nhận được nhắc nhở nhiệm vụ, chỉ cần giết ba người Vương Vũ làm rớt vật phẩm phong ấn, công hội vẫn còn cơ hội cứu lại, đương nhiên Cuồng Bạo Thiên Phạt phải nắm bắt lấy nó.
Năm trăm người không phải là số lượng nhỏ, chỉ chui một phần nhỏ vào đã khiến phòng nghị sự chật như nêm cối rồi.
Phòng nghị sự chỉ rộng chừng mấy trăm mét vuông, trong không gian hẹp như vậy, ba người của Toàn Chân Giáo hoàn toàn không có phần thắng nào.
"Mẹ nó, làm sao bây giờ? Lần này có vẻ chơi hơi quá rồi..." Minh Đô nhìn thoáng qua cửa, nói với vẻ sầu muộn.
Vị trí của bọn họ ngay lúc này chính là trong phụ bản chinh chiến, tử vong trong phụ bản là sẽ không rớt điểm kinh nghiệm, điểm phục sinh của bên Cuồng Bạo Thiên Phạt thì lại ở ngay cửa... Tài nguyên nhân lực phải nói là lấy không hết, dùng không cạn.
Xuân Tường nhìn xung quanh căn phòng nghị sự này một chút, buồn bực nói: "Địa hình này không có điểm đột phá nào... Chỉ có mỗi cửa ra vào kia."
Lâu Đài Thiết Nham do Thần Lùn và Chu Nho xây dựng nên, bởi những kẻ có vóc dáng lùn tịt nhỏ bé này luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, con mẹ chứ thậm chí còn chẳng có lấy nổi một cái cửa sổ.
Minh Đô và Xuân Tường cúi đầu, vẻ nản lòng hiện rõ trên khuôn mặt. Mắt thấy sắp thành công rồi, vậy mà lại thất bại ngay vào thời khắc mấu chốt nhất, mặc dù hai người vốn là kiểu người không coi trọng thắng thua, nhưng lòng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy nuối tiếc. Huống hồ có bài học lần này, Cuồng Bạo Thiên Phạt chắc chắn sẽ càng đề phòng nghiêm ngặt hơn, e là mai sau sẽ không còn cơ hội tốt như thế này nữa.
Về nhiệm vụ nghề nghiệp ẩn, e là cũng đành mắc kẹt tại nơi đây.
"Các ngươi liệu có thể mở một con đường máu giúp ta không?"
Đột nhiên, Vương Vũ vẫn luôn che trước người bọn họ lên tiếng hỏi.
"Mở đường máu làm gì? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể chạy ra ngoài sao? Ngoài kia đang có không biết bao nhiêu người đang chờ sẵn chúng ta kìa..." Minh Đô buồn bực nói.
Vương Vũ nói: "Không cần phải ba người cùng chạy, chỉ cần một người có thể rời đi là được!"
Kinh nghiệm bị người bao vây của Vương Vũ phải nói là khá phong phú, hắn còn nhớ lúc ở thành Thánh Quang, số người bao vây hắn và Dương Na còn nhiều hơn nơi đây rất nhiều.
"Ồ? Ngươi có chắc chắn là sẽ chạy thoát khi bị nhiều người đuổi giết như thế này không?"
Nói chuyện với người thông minh luôn tiết kiệm hơi sức như vậy đấy, Minh Đô và Xuân Tường lập tức hiểu ý của Vương Vũ.
Vương Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc chắn được ba phần mười, so với chờ chết, không bằng mạo hiểm thử một lần xem sao."
Tình hình lần này có đôi chút khác biệt với lần ở Thánh Thành khi đó. Lần đấy dù nhiều người, nhưng bọn họ không hề đồng lòng với nhau, chỉ châm ngòi đôi chút là có thể tạo ra hỗn loạn ngay. Mà Lâu Đài Thiết Nham này là hang ổ của Cuồng Bạo Thiên Phạt, nơi đây không có người ngoài nào cả, chuyện lần này lại liên quan tới vận mệnh của công hội, cho nên bọn họ chắc chắn sẽ đồng tâm hiệp lực với nhau.
Vương Vũ thật sự chưa bao giờ đối mặt với việc bị đuổi giết như thế này, những năm trăm người, cho dù một người một lần, sát thương mạnh mẽ cũng đủ để giết hắn rồi.
"Ba phần mười à? Không ít đâu!!" Minh Đô và Xuân Tường đều tỏ ra vui mừng, đám người này, dù có cơ hội chỉ một phần trăm đều sẽ đánh cuộc một phen, huống chi là tỷ lệ cao tới ba mươi phần trăm như thế này.
"Nhưng đầu tiên ta phải ra khỏi đại sảnh này trước đã... Cho nên các ngươi chính là tỷ lệ bảy phần mười mà ta không chắc chắn kia..."
"Đệt!" Hai người nghe xong, đột nhiên có sự manh động muốn chơi Vương Vũ.
Hóa ra là Vương Vũ tin tưởng vào bản thân hắn mười phần, nhưng lại không hề tin tưởng hai người bọn họ, tuy rằng đó là sự thật, nhưng Minh Đô và Xuân Tường vẫn cảm thấy bị trào phúng quá đáng.
"Hừ, chỉ là vài trăm người mà thôi, lão phu ta còn chưa thèm để ý!" Xuân Tường ngạo nghễ tuyên bố.
"Đúng đó, hãy xem ông Lý mở đường cho ngươi đây, hãy yên tâm đi nhóc!"
Hai người vừa tự tâng bốc bản thân, vừa giao vật phẩm nhiệm vụ trong tay cho Vương Vũ.
Vương Vũ thấy dáng vẻ này của hai người bọn họ, không khỏi gãi đầu: "Nếu các ngươi không làm được thì chớ cố quá làm chi... Chúng ta có thể nhờ Vô Kỵ nghĩ giúp biện pháp khác..."
"Cút, cút cút! Ông đây vô địch thiên hạ, còn cần tên rác đó giúp sao?" Hai người giận tím mặt, bị Vương Vũ coi thường là chuyện nhỏ, nếu để tên Vô Kỵ kia biết, với phong cách thích cười nhạo người khác của hắn ta, thể nào cũng lôi chuyện này ra nhạo hai người cả đời mất.
"Nếu đã như vậy thì hãy nghe ta chỉ huy, ta đếm đến ba, chúng ta cùng nhau lao ra!"
Cùng lúc đó, Cuồng Bạo Lôi Thần hỏi Cuồng Bạo Lôi Hoàng: "Đại Hoàng, bên trong sao rồi?"
Cuồng Bạo Lôi Hoàng trả lời: "Đã khống chế được trường hợp rồi, ba người kia bị chặn phía sau cây cột, sớm muộn gì ta cũng bắt được bọn chúng..."
"Ồ? Vậy sao? Xem ra Niệm Lưu Vân cũng chỉ thế mà thôi..." Cuồng Bạo Lôi Thần nghe nói là tình hình đã được kiểm soát, tâm tình rất vui vẻ, còn có hứng thú bốc phét.
Mấy trăm người bao vây ba người, bị ba người làm cho mặt xám mày tro, lại còn không thể lập tức bắt được ba người đó, thế mà tên này còn có mặt mũi nói là chỉ thế mà thôi, phỏng chừng da mặt của tên này đã có thể sánh độ dầy với Vô Kỵ rồi.
Cuồng Bạo Lôi Hoàng nghe Cuồng Bạo Lôi Thần nói xong, bèn dẩu môi ra bĩu một cái... Niệm Lưu Vân chỉ thế mà thôi? Mẹ nó, thằng nhãi đó sắp lấy một địch một trăm rồi đó, nếu không phải viện binh tới đúng lúc, tay đó có thêm hai trợ thủ, e rằng một trăm người cũng không giữ bọn họ lại được.