Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 281 - Chương 278: Không Chết Không Ngừng

Trang 141# 2

 

 

 

Chương 278: Không chết không ngừng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ôi đệt!!"

Nhìn thấy thông báo này, tất cả người bên Cuồng Bạo Thiên Phạt đều sôi trào.

Một nghìn vàng, với người của Cuồng Bạo Thiên Phạt mà nói, số tiền này chẳng đáng là bao, một người hai vàng là khác góp đủ.

Một nghìn điểm danh vọng thì làm thêm chút nhiệm vụ nữa là có thể bổ sung nhanh thôi, nhưng giảm một cấp của công hội, với một công hội mới nổi mà nói thì đây không chỉ là thiệt hại về vật chất nữa.

Ở trong game Trọng Sinh, cấp bậc của công hội ngang với tính mệnh của công hội. Trong trò chơi, khi công hội mới được thành lập thì sẽ có cấp bậc là 3, mỗi lần bị diệt trụ sở là sẽ giảm một cấp công hội. Khi cấp bậc của công hội giảm xuống bằng 0, lúc này công hội sẽ bị xóa bỏ vĩnh viễn.

Muốn thăng cấp công hội, ngoài một lượng lớn thứ cần ra, thì còn phải nộp một khoản tiền khá cao, tới phủ Thành Chủ nhận nhiệm vụ công hội cực kỳ khó làm. Nếu nhiệm vụ thất bại, không chỉ tiền bạc và danh vọng trôi theo dòng nước, không thể lấy lại, mà điểm kinh nghiệm của công hội sẽ bị giảm. Khi điểm kinh nghiệm giảm về 0, công hội sẽ bị rớt cấp, cứ như thế tuần hoàn, rất là bẫy người chơi mà.

Cũng vì điều đó, cho nên dù hiện tại cấp bậc cao nhất của công hội đã được tăng lên cấp 5, số người tối đa cho công hội là hai nghìn người, nhưng chưa hề có công hội lớn nào dám đi làm nhiệm vụ thăng cấp, mà thường để mấy công hội phụ thuộc làm, chờ khi nào cấp bậc cao hơn, trang bị tốt hơn mới đi khiêu chiến mấy nhiệm vụ thăng cấp kia.

Lần này thì hay rồi, Cuồng Bạo Thiên Phạt còn chưa làm nhiệm vụ thăng cấp mà đã bị rớt một cấp rồi... Vô duyên vô cớ bị cưỡng chế đá 100 người ra khỏi công hội, lần này đã hoàn toàn chọc giận Cuồng Bạo Thiên Phạt rồi.

"Đồng Tâm Minh, ông đây thề không đội chung trời với các người!"

"Không phải là Niệm Lưu Vân thôi à? Chúng ta có nhiều người như thế này, không tin không xử được hắn ta!"

Người chơi game đều có ân báo ân, có oán báo oán, ngoài đời đã sống rất ngột ngạt đè nén rồi, vào chơi game bị người ta bắt nạt mà còn nén giận thì còn chơi cái chó gì nữa, nhất là bị một công hội kém xa chơi một vố, nay mắt đám người bên Cuồng Bạo Thiên Phạt đều sắp bốc hỏa ra tới nơi.

"Lôi Thần, làm sao bây giờ?" Cuồng Bạo Lôi Hoàng vẫn khá ư là tỉnh táo, bởi vì hắn ta đã tận mắt chứng kiến sự khó chơi của "Niệm Lưu Vân" và đồng bọn, có một người như vậy ở đây, Cuồng Bạo Thiên Phạt mà đối chọi với Đồng Tâm Minh, sợ là không rõ hươu sẽ chết vào tay ai.

"Làm gì bây giờ? Đương nhiên là tiêu diệt đám chó ngu Đồng Tâm Minh kia rồi!" Cuồng Bạo Lôi Thần lập tức phát ra mệnh lệnh trong kênh công hội: "Mọi người tiếp tục tập hợp, Lôi Hoàng dẫn hai trăm người giữ nhà, những người khác đều theo ta trở về thành, bố mày với Đồng Tâm Minh không chết không thôi!!"

"Không chết không thôi!!" Nghe Cuồng Bạo Lôi Thần ra lệnh, đám người Cuồng Bạo Thiên Phạt lập tức hừng hực máu chiến nhiệt huyết.

Dưới sự chỉ huy từ Cuồng Bạo Lôi Thần, bọn họ nhanh chóng tập kết lại, truyền tống tới thành Lôi Bạo.

Sau khi rút lui khỏi phụ bản lâu đài Thiết Nham, ba người Vương Vũ lập tức khôi phục lại hình dáng cũ.

Minh Đô và Xuân Tường vì bị người ta giết chết từ trước, cho nên hai người đã về thành, tìm một chỗ đợi sẵn Vương Vũ.

Trên đường chạy về thành Lôi Bạo, Vương Vũ cảm thấy sự xáo động, bất an và sát khí từ đám người chơi của thành Lôi Bạo này.

Tại cửa thành, khi Vương Vũ đang định vào thành thì bị hai người chơi bên Cuồng Bạo Thiên Phạt chặn lại, chỉ vào một người ở đằng trước Vương Vũ rồi kêu lên: "Ê, lấy huy hiệu công hội hoặc huy hiệu đội lính đánh thuê của ngươi ra đây!"

Người chơi Cuồng Bạo Thiên Phạt kiếm cứ cửa thành từ trước, lúc này bọn họ đang kiểm tra từng người chơi ra vào thành.

Người chơi kia nhìn hai người canh gác cửa thành khe khẽ nói: "Ta là người chơi tự do..."

"Tự do?" Người bên Cuồng Bạo Thiên Phạt nhìn người nọ một cái rồi dõng dạc hô: "Một là không vào thành, hai là chết về khu hồi sinh, cho ngươi tự chọn đấy..."

Trò chơi Trọng Sinh này vốn là một loại game mô phỏng giả lập hoàn chỉnh, có độ khó thao tác còn hơn game online truyền thống sử dụng chuột và bàn phím nhiều, vả lại việc xây dựng công hội là không có yêu cầu gì, cho nên phần đa người chơi đều theo công hội hoặc đoàn lính đánh thuê, số người chơi tự do là cực kỳ ít, người tự nói mình không theo đoàn hội nào có khi lại chính là người của Đồng Tâm Minh.

Xem ra mối thù lớn của công hội đã khiến người bên Cuồng Bạo Thiên Phạt đỏ mắt, bắt đầu thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Các công hội lớn vốn bá đạo từ trước tới nay, người chơi tự do nào dám phản kháng chút nào, người chơi kia đành phải thở dài một hơi, quay người đi về.

Đến lượt Vương Vũ, nay hắn cầm vật phẩm nhiệm vụ trong tay, vì không muốn gây ra nhiễu loạn nên hắn bèn lấy huy hiệu công hội của mình ra.

Hai người chơi bên Cuồng Bạo Thiên Phạt nhìn thấy huy hiệu cá Âm Dương của Vương Vũ, kinh ngạc nói: "Hô, huy hiệu này trông hay đấy, rất cá tính, sao trước kia ta chưa thấy nó bao giờ?"

Vương Vũ trả lời: "Công hội bọn ta ít người, chỉ có mười mấy người mà thôi..."

"Chậc chậc, thú vị đấy, cho ngươi đi..." Hai người khen ngợi rồi nhường đường cho Vương Vũ.

Vương Vũ đi tới địa điểm đã hẹn sẵn, Xuân Tường và Minh Đô đang ngông nghênh ngồi uống rượu trong quán.

Vương Vũ đi tới, nhỏ giọng nói: "Hai người to gan thật đấy, Cuồng Bạo Thiên Phạt đang lùng sục khắp cả thành tìm chúng ta, các ngươi còn nghênh ngang như chẳng có việc gì vậy."

Minh Đô khinh thường: "Hừ, không phải ngươi cũng nghênh ngang như bọn ta sao."

Vương Vũ thản nhiên nói: "Bọn họ không bắt được ta, ta lo cái gì chứ..."

Minh Đô: "..." Có đôi khi lời nói của Vương Vũ luôn có thể vô tình khiến người ta tổn thương.

Xuân Tường cầm một chén rượu đưa cho Vương Vũ, sau đó cười nói: "Ở trong phụ bản, chúng ta đã biến đổi hình dạng, bọn họ không nhận ra được."

"À đúng rồi..." Vương Vũ chợt nhớ ra là lúc ấy ba người biến thành NPC kia mà.

"Đồ đâu?"

"Ở đây này!" Vương Vũ lấy hai bản bút ký ra đưa cho mỗi người một cuốn.

Sau khi nhận lấy thư tay, Xuân Tường nói: "Đã lấy được đồ rồi, chúng ta phải đi nhanh, chỗ này có chút không an toàn, chúng ta nhanh chóng trả nhiệm vụ, tránh cho đêm dài lắm mộng.

"Ừ!" Vương Vũ và Minh Đô gật đầu. Bọn họ đang định ra khỏi quán rượu, bỗng thấy một đám người hùng hục lao tới từ phía đối diện.

Kẻ cầm đầu chính là tên Cuồng Bạo Lôi Thần kia. Theo sau Cuồng Bạo Lôi Thần là mười mấy người chơi như Cuồng Lôi Chi Tâm, trên người những người chơi này tỏa ra một tầng ánh sáng màu xanh lam, xem ra bọn họ đều là những cao thủ đã thu thập đủ bộ trang phục Bạch Ngân rồi.

Ba người Vương Vũ đang ở ngay chỗ cửa, lúc này có thể thấy rõ một đám người đang chặn cửa lại chật ních một con ruồi cũng không bay qua được ở bên ngoài.

Trong kênh, Minh Đô kinh hãi nói: "Ôi đệt mợ, chó Xuân, không phải là ngươi bảo không nhận ra được sao? Tại sao bọn họ lại tìm được tới tận đây rồi?"

Xuân Tường cũng thầm cảm thấy khó hiểu: "Không phải chứ, trong thành này hẳn là không có ai nhận ra bọn ta mà, vả lại chúng ta làm chuyện này rất kín kẽ, không để lộ dấu vết, làm sao lại bị người ta theo dõi cho được?"

Vương Vũ nói: "Kệ đi, lần này ít người hơn, chờ lát nữa hai người mở đường, ta dẫn cả hai xông ra."

"Ok!"

Ba người nhanh chóng bàn bạc xong đối sách ở trong kênh chat.

Vương Vũ nhìn chằm chằm Cuồng Bạo Lôi Thần, thấy Cuồng Bạo Lôi Thần đi tới từng bước một, Minh Đô và Xuân Tường cũng đã ngưng tụ xong pháp thuật của mình.

"Đệt mợ nhà ngươi nhé Niệm Lưu Vân, con chó nhà ngươi còn dám uống rượu ở chỗ này à?"

Ba người đang định ra tay, đột nhiên nghe thấy một tiếng chửi vang lên từ phía sau Cuồng Bạo Lôi Thần, khiến Minh Đô và Xuân Tường giật mình tới mức suýt thì ném pháp thuật lên mặt của chính mình.

"Niệm Lưu Vân?"

Ba người Vương Vũ nghe vậy, bèn liếc nhìn Cuồng Bạo Lôi Thần một cái, quả nhiên ánh mắt của Cuồng Bạo Lôi Thần không hề nhìn vào ba người, mà đang chăm chú trừng tên Võ sư đang ngồi ở một góc.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment