Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 282 - Chương 279: Kéo Dài Hiểu Lầm Tới Phút Cuối

Trang 142# 1

 

 

 

Chương 279: Kéo dài hiểu lầm tới phút cuối
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Võ sư kia chính là Niệm Lưu Vân, còn người vừa gào lên Vương Vũ cũng nhận ra, là Cuồng Lôi Chi Tâm từng bị Vương Vũ giết một lần.

Đám ba người Vương Vũ khá là buồn bực, không phải tới tìm mình ư? Sao lại chuyển sang tìm Niệm Lưu Vân rồi?

Niệm Lưu Vân còn buồn bực hơn, đánh cũng đánh rồi, sao còn bám riết không tha?

“Có chuyện mau nói, đừng có văng bậy!” Niệm Lưu Vân quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Cuồng Bạo Lôi Thần, nét mặt rất bình thản.

“Ta nói con mợ ngươi!” Đám người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt đang tức điên cả lên, kẻ thù gặp nhau không đội trời chung, không ai lại đấu võ mồm với kẻ thù, Niệm Lưu Vân vừa dứt lời, hai Chiến sĩ phía sau Cuồng Bạo Lôi Thần đã xông lên đánh.

Niệm Lưu Vân bật dậy lướt qua đòn tấn công của hai Chiến sĩ, cánh tay gập cong bật thẳng vào mặt một trong hai người, đầu gối đồng thời nhấc lên húc mạnh vào bụng dưới kẻ còn lại, hai Chiến sĩ mất sức chiến đấu cùng một lúc, Niệm Lưu Vân ra tay vừa chuẩn vừa độc, chỉ cần nhìn thôi đã thấy đau.

“Ôi, đây là Niệm Lưu Vân đó hả?” Cuồng Bạo Lôi Thần xuýt xoa hỏi Cuồng Lôi Chi Tâm.

Đây mới là lần đầu tiên Cuồng Bạo Lôi Thần được nhìn thấy khuôn mặt thật của Niệm Lưu Vân, lúc nãy ở công hội “Niệm Lưu Vân” mới chỉ thi triển công phu chạy trốn của mình trước mặt Cuồng Bạo Lôi Thần, còn công phu tấn công thì Cuồng Bạo Lôi Thần chưa biết rõ, quả nhiên là danh bất hư truyền.

“Không sai, chính là hắn!” Cuồng Lôi Chi Tâm nói: “Chiêu thức của hắn ta nhớ rất rõ!”

Niệm Lưu Vân cũng nhận ra Cuồng Lôi Chi Tâm là kẻ gã từng giết, không khỏi cười nói: “Được lắm, khá quá nhỉ, bị ta giết một lần đã nhớ được chiêu thức của ta, cũng có chút năng khiếu đấy.”

Vương Vũ cười nhạo trong kênh công hội, nói: “Năng khiếu cái mẹ gì, các huynh đệ không biết chứ lúc ta giết thằng nhãi này đã cố ý biểu diễn cho nó xem đó.”

Cuồng Lôi Chi Tâm tức giận nói: “Rõ ràng ngươi giết ta hai lần liền!”

“Thế à?” Niệm Lưu Vân ngây ra một lát, nói: “Không nhớ lắm, mà công hội chiến xong rồi cơ mà? Tìm ta làm gì?”

“Hả?” Nghe Niệm Lưu Vân nói thế, đám người Cuồng Bạo Thiên Phạt cũng ngẩn ra, thầm nhủ: Thằng nhãi này ngu thật hay giả ngu thế, chuyện xấu mình làm chẳng lẽ quên nhanh thế được?

Sau khi ngơ được một lát, Cuồng Bạo Lôi Thần bèn đứng ra nói: “Ta tên Cuồng Bạo Lôi Thần, là hội trưởng của Cuồng Bạo Thiên Phạt, được nghe đại danh Niệm Lưu Vân của các hạ từ lâu, hôm nay mới được diện kiến, lòng ta cảm thấy vinh hạnh vô cùng.”

Đám người Cuồng Bạo Thiên Phạt nghe thấy câu này run lẩy bẩy trong lòng, móa nó, công hội bị người ta đập cho tan nát, thế mà còn cảm thấy vinh hạnh vô cùng, đầu con hàng này bị cửa kẹp rồi à?

“Đệt đệt, nịnh hót kiểu này, Cuồng Bạo Lôi Thần này làm gì trong đời thật thế?” Minh Đô nghe thấy Cuồng Bạo Lôi Thần nói thế tí nữa đã cười ra tiếng, lời thoại cũ rích y hệt phim ngôn tình hạng hai thế kỷ trước, xấu hổ chết đi được.

Xuân Tường nói khẽ: “Định viết tiểu thuyết đấy à...Rơi răng lão phu bây giờ.”

“Hự, ăn nói cho tử tế.” Hiển nhiên Niệm Lưu Vân cũng không chịu nổi đòn hiểm này của Cuồng Bạo Lôi Thần.

Cuồng Bạo Lôi Thần lại nói: “Con người ta vô cùng ngưỡng mộ những cao thủ như các hạ, nếu các hạ bằng lòng giao hai kẻ giúp đỡ kia ra đây, mọi chuyện các hạ làm với công hội chúng ta, chúng ta có thể không truy cứu trách nhiệm.”

Không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, Cuồng Bạo Lôi Thần thật lòng không muốn trêu chọc Niệm Lưu Vân, dù sao con hàng này cũng là cao thủ số một, có thể mượn sức chứ kiên quyết không thể là địch, đặc biệt là vừa nãy được chiêm ngưỡng thủ đoạn đánh gục hai Chiến sĩ của Niệm Lưu Vân, Cuồng Bạo Lôi Thần càng tin chắc vào suy nghĩ của mình.

Những thành viên có thể theo sau Cuồng Bạo Lôi Thần hiển nhiên đều là thành viên cốt cán, xét về sức chiến đấu không hề thua kém chút nào so với Cuồng Bạo Lôi Thần, vậy mà Niệm Lưu Vân nhấc tay phát đã cho bay cả hai, sức chiến đấu cao tới mức khiến người ta giận sôi gan.

Huống hồ hôm nay Cuồng Bạo Lôi Thần còn được chứng kiến khả năng vượt nóc băng tường của “Niệm Lưu Vân”, cao thủ như thế khiến Cuồng Bạo Lôi Thần cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Tục ngữ nói không sợ bị trộm chỉ sợ bị kẻ trộm nhớ thương, mạng sống trong trò chơi không đáng tiền, nếu thật sự bị một tên thế này nhớ thương, Cuồng Bạo Lôi Thần nghĩ thôi cũng thấy lạnh toát sống lưng.

Nếu đã vậy không bằng tìm hai kẻ khác làm con dê thế tội, hai kẻ kia tuy thực lực cũng cao, nhưng cũng chưa có bản lĩnh tung cánh độn thổ, hơn nữa, hai kẻ đó còn giết nhiều người hơn cả “Niệm Lưu Vân” kìa, lấy bọn họ ra gánh tội, tin chắc các huynh đệ trong công hội sẽ không ai mất lòng.

Chẳng còn cách nào khác, chuyện sợ rắn niết mềm này được thể hiện vô cùng thấu triệt trong trò chơi.

“Kẻ giúp đỡ? Ta đã làm gì?” Mặt Niệm Lưu Vân nghệt ra, hoàn toàn không hiểu Cuồng Bạo Lôi Thần đang nói gì.

Vẻ mặt mờ mịt của Niệm Lưu Vân khiến Cuồng Bạo Lôi Thần rất không vui, chẳng lẽ công hội của mình không đáng một cọng lông trong mắt tên này ư?

“Chính cái chuyện ngươi vừa làm với một tên Thuật sĩ, một tên Pháp sư ấy!” Cuồng Bạo Lôi Thần nói bóng nói gió, chuyện liên quan đến thể diện, Cuồng Bạo Lôi Thần cũng ngại nói thẳng những câu như “Móa mày, mày vừa hại công hội ông tụt cấp”.

“...” Đầu Niệm Lưu Vân vẫn lơ mơ như cũ, nhưng ba kẻ khởi xướng đứng bên cạnh hóng hớt đã hiểu ngay, thì ra cái thằng ngu Cuồng Bạo Lôi Thần tưởng nhầm Vương Vũ là Niệm Lưu Vân.

Xuân Tường dở khóc dở cười nói: “Chúng ta mau đi thôi, tổ đội như chúng ta quá nổi bật, đợi thêm lát nữa nhất định sẽ có chuyện đó.”

Nói xong, đám ba người Vương Vũ đã lén lút chen ra khỏi quán rượu.

“Tổ đội Võ sư, Pháp sư và Thuật sĩ á?” Niệm Lưu Vân hỏi đầy vẻ kỳ lạ.

Tổ đội thường thấy nhất trong trò chơi là Chiến sĩ, Pháp sư, Mục sư, cái tổ hợp Pháp sư thuật sĩ võ sư này cần trị liệu không có trị liệu, cần tanker không có tanker này gần như không có.

“Không sai!” Cuồng Bạo Lôi Thần gật gật đầu.

“Vừa này có tổ đội như thế đứng ngay cạnh ngươi, lẽ nào ngươi không phát hiện ra?” Niệm Lưu Vân chỉ vào vị trí đứng vừa nãy của ba người Vương Vũ.

“?” Nghe Niệm Lưu Vân nói thế, Cuồng Bạo Lôi Thần hơi giật mình nghĩ lại, đúng là vừa nãy bên cạnh mình có một Pháp sư và một thuật sĩ đứng đó.

“Cuồng Lôi, ngươi chú ý tới ba kẻ đứng bên cạnh ta lúc nãy không?” Cuồng Bạo Lôi Thần không chắc chắn lắm hỏi Cuồng Lôi Chi Tâm.

“Không, chỉ chú ý tới tên nhãi Niệm Lưu Vân kia thôi.” Cuồng Lôi Chi Tâm nói.

Những người khác cũng lần lượt nói theo, bọn họ đều chạy về phía Niệm Lưu Vân, làm sao còn chú ý được người đứng cạnh là ai?

Ngay lúc Cuồng Bạo Lôi Thần đang bán tin bán nghi lời Niệm Lưu Vân nói, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài cửa có người hét: “Lưu Vân huynh đệ đừng sợ, ta là Thủy Hạ Khán Ngư, kéo dài thời gian, chúng ta giải quyết đám ngoài cửa rồi sẽ vào cứu ngươi!”

“Đệt mợ! Chúng ta bị chơi rồi!” Cuồng Bạo Lôi Thần tức điên cả lên, cũng không thèm sợ gì nữa, dẫn dầu tung thẳng một đòn thuật Lôi Điện về phía Niệm Lưu Vân.

Niệm Lưu Vân lách người né tránh, vừa định vọt ra ngoài đã bị người khác quẳng hàng tá kỹ năng lên người.

Không gian quán rượu tương đối nhỏ hẹp, không có quá nhiều chỗ để ẩn nấp, hơn nữa đám người Cuồng Bạo Thiên Phạt được nếm mùi lợi hại của Vương Vũ, bởi vậy lần này có chuẩn bị mới tới, toàn bộ hỏa lực trút xuống, Niệm Lưu Vân lại không có Niệm Khí Tráo hộ thể, còn chưa chạy được mấy bước đã bị ma pháp bay đầy trời đánh thành ánh sáng trắng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment