Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 283 - Chương 280: Tuy Viễn Tất Tru

Trang 142# 2

 

 

 

Chương 280: Tuy viễn tất tru
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Giải quyết Niệm Lưu Vân xong, Cuồng Bạo Lôi Thần dẫn đám đàn em vội vàng xông ra khỏi quán rượu, ra tới bên ngoài lại chỉ thấy cảnh tượng yên bình, không hề có chiến đấu.

“Đám Đồng Tâm Minh đâu?” Cuồng Bạo Lôi Thần buồn bực hỏi.

Đám người ngoài quán rượu nói: “Chỉ có hai ba người thôi, đã bị bọn ta đuổi chạy rồi…”

“Móa!!”

Vừa nghe đám người nói thế, Cuồng Bạo Lôi Thần bỗng nhiên hiểu ra.

“Chúng ta bị chơi khăm rồi!!”

“Sao thế?” Đám người quay sang liếc nhau, không biết tại sao Cuồng Bạo Lôi thần lại nói vậy.

Cuồng Bạo Lôi Thần nói: “Ba kẻ cướp mất Sách Phong Ấn ở thành Thiết Nham chắc hẳn không là người của Đồng Tâm Minh…”

“Không phải chứ, chẳng lẽ chỗ này của chúng ta còn có cao thủ như Niệm Lưu Vân?” Đám người bán tin bán nghi nói.

Cái loại biến thái như Niệm Lưu Vân có một tên đã khiến đám người kêu khổ không ngừng rồi, nếu lại thêm tên nữa, mọi người không bằng xóa nick chơi Võ sư hết cho xong.

“Chỗ chúng ta không có, chỗ khác thì sao?”

“Chỗ khác? Có à?”

“Có!” Cuồng Lôi Chi Tâm bỗng nói: “Mọi người có biết khu 7 thành Dư Huy không?”

“Thành Dư Huy? Lẽ nào là Thiết Ngưu?” Đám người được nhắc nhở bỗng bừng tỉnh, là một cao thủ, hiển nhiên làm màu trong trò chơi không thể thỏa mãn được đám người này, bởi thế họ cũng thường lên diễn đàn show đồ, tất nhiên cũng thấy qua những bài post spam mỗi tháng một lần như thế.

Cuồng Bạo Lôi Thần nói: “Rất có thể! Thuật sĩ kia biết thuật Triệu hồihồi, theo ta biết, cả server chỉ có một người biết dùng thuật triệu hồi tiểu quỷ...Còn pháp thuật diện rộng nữa, cao thủ dùng phép trong phạm vi đã biết giai đoạn này, một người trong số đó có quan hệ với Thiết Ngưu.”

“Còn nữa, các ngươi biết tại sao đang yên đang lành Đồng Minh Tâm lại gây hấn với chúng ta không?” Cuồng Bạo Lôi Thần lại nói.

“Không phải do Cuồng Lôi giết người của Đồng Tâm Minh ư?” Có người chỉ vào Cuồng Lôi Chi Tâm nói.

Cuồng Bạo Lôi Thần nói: “Không, tuy Cuồng Lôi thích giết người, nhưng không thích gây chuyện cho công hội, lúc vừa bắt đầu hắn đã nói với ta, những người hắn giết chỉ là mấy kẻ vô dụng mà thôi.”

“Hả? Thế chẳng phải đang có kẻ phá rối ư?”

“Không sai, Pháp sư cướp Sách Phong Ấn kia hình như là Pháp sư hệ lôi! Có Pháp sư hệ lôi, có Võ sư, vừa hay người của cả hai công hội lại bị giết cùng một lúc… Không phải quá rõ rồi ư? Chúng ta bị người ta chơi một vố rồi!”

Cuồng Bạo Lôi Thần vốn chỉ vừa hiểu rõ mình bị chơi mà thôi, ai biết thăm dò từng bước một lại phát hiện từ lúc bắt đầu mình đã bị người ta dắt mũi vào cạm bẫy.

Từ lúc khơi mào mâu thuẫn để hai công hội phát sinh chiến tranh, sau đó ba kẻ kia nhân cơ hội chuồn vào trộm Sách Phong Ấn.

Tầng tầng lớp lớp, quả là không hề có kẽ hở, nếu không phải ba kẻ kia lúc sắp đi để lộ một chút dấu vết trong quán rượu, sợ rằng hai công hội có đánh nhau tới chết cũng không được chết rõ ràng.

Nghĩ tới đây, Cuồng Bạo Lôi Thần lạnh cả người.

Không ngờ trong trò chơi mà cũng gặp phải mưu kế dơ bẩn như vậy, việc này làm sao mà Cuồng Bạo Lôi Thần chịu nổi.

Cùng lúc đó, ba người Vương Vũ đã rời khỏi con phố có quán rượu kia.

Xuân Tường chỉ vào Minh Đô nói: “Lão Lý, cái câu vẽ rắn thêm chân vừa rồi của ngươi, ta cảm thấy không ổn chút nào!”

“Không phải ngươi nói bọn họ sẽ hoài nghi chúng ta ư? Thế nên ta dứt khoát cho bọn họ vặt chết Niệm Lưu Vân kích động mâu thuẫn luôn.” Minh Đô khó chịu nói

Xuân Tường thở dài nói: “Bọn họ không tìm thấy chúng ta, khẳng định sẽ không tin tường lời Niệm Lưu Vân nói, ngươi thì hay rồi, rống lên một câu, Niệm Lưu Vân chết cũng đã chết, sau khi bọn họ ra ngoài lại không tìm thấy người, chúng ta chắc chắn sẽ lòi đuôi…”

“Ôi trời, thế phải làm thế nào?” Minh Đô xấu hổ nói.

Vương Vũ cười nói: “Dù sao bọn họ cũng không biết chúng ta là ai, sợ gì chứ…”

“Ngươi chắc chúng không đoán ra ngươi là ai chứ?” Xuân Tường và Minh Đô nhìn Vương Vũ chằm chằm nói, Võ sư nổi bật như Vương Vũ có thể đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ người ta còn không đếm nổi.

Vương Vũ bình thản nói: “Huynh đệ, sở dĩ ta nói thế là bởi vì các ngươi sợ, chứ các ngươi nghĩ ta sợ hả?”

“Đệt! Chúng ta còn lâu mới sợ nhé!” Minh Đô và Xuân Tường cùng giơ ngón giữa về phía Vương Vũ, thằng nhãi này đúng là càng ngày càng đáng ghét.



Ở một phương diện khác, Niệm Lưu Vân hoàn toàn không phải là kẻ người nào thích thì chèn ép được, Bát Cực Quyền là một bộ quyền pháp ngoại gia mạnh bạo, một khi tu hành mà không có tâm pháp nội gia áp chế, sát khí sẽ vô cùng lớn.

Niệm Lưu Vân đang tuổi thanh niên bốc đồng, vô duyên vô cớ bị Cuồng Lôi Thiên Phạt giết một lần, tất nhiên là muốn trả thù lại, đám người Cuồng Lôi Thiên Phạt đành chịu một trận tao ương, chưa tới nửa tiếng đã bị Niệm Lưu Vân giết mất mấy chục người, làm người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt lần lượt trốn trong khu an toàn, ngay cả phố cũng không dám lên.

Đúng vào lúc Niệm Lưu Vân đang tàn sát người chơi của Cuồng Bạo Thiên Phạt khắp nơi, bỗng nhiên Thủy Hạ Khán Ngư gửi tin nhắn cho Niệm Lưu Vân.

“Lưu Vân, đang làm gì thế?”

“Báo thù…” Niệm Lưu Vân trả lời lại rất đơn giản.

“Tới quán rượu tí đi, ta có chuyện cần nói với ngươi!” Thủy Hạ Khán Ngư nói.

“Ừm!”

Dẫu sau Thủy Hạ Khán Ngư cũng là lão đại, Niệm Lưu Vân không thể không nể mặt hắn.

Tới quán rượu, lửa giận của Niệm Lưu Vân lại vọt lên tận đầu.

“Lão Ngư, ngươi có ý gì?” Niệm Lưu Vân chỉ vào Cuồng Bạo Lôi Thần đang ngồi đối diện Thủy Hạ Khán Ngư, chất vấn nói.

Thủy Hạ Khán Ngư vội vàng giải thích: “Niệm Vân, chuyện vừa nãy hội trưởng Lôi Thần đã nói với ta rồi, đó chỉ là hiểu lầm thôi…”

“Hừ, giết ta xong lại nói là hiểu lầm ư?” Niệm Lưu Vân không chấp nhận cách nói này, nhấc tay lên định giải quyết Cuồng Bạo Lôi Thần.

Cuồng Bạo Lôi Thần kinh hãi nói: “Đại thần Lưu Vân, thật sự là hiểu lầm, nếu ngài giết ta, chúng ta đều sẽ chết không được rõ ràng…”

Niệm Lưu Vân hạ nắm đấm xuống, nhìn Cuồng Bạo Lôi Thần hỏi: “Ồ? Thế ngươi nói xem, hiểu lầm thế nào?”

“Sở dĩ chúng ta đánh nhau, hoàn toàn là do người của Toàn Chân Giáo châm ngòi…” Cuồng Bạo Lôi Thần nói rành rọt kết quả suy đoán của mình cho Niệm Lưu Vân.

“Thật không?”

“Thật! Ta có thể làm chứng!” Thủy Hạ Khán Ngư bên cạnh nói thêm vào.

Thủy Hạ Khán Ngư với Toàn Chân Giáo có thể nói là thù mới thêm hận cũ, Thủy Hạ Khán Ngư còn đang buồn rầu mình có không năng lực giải quyết Toàn Chân Giáo kia kìa, nhìn thấy Toàn Chân Giáo chọc phải kẻ địch như Cuồng Bạo Thiên Phạt, đương nhiên là phải đổ dầu vào lửa, hơn nữa, Thủy Hạ Khán Ngư cũng không phải loại người tốt gì, cho dù chuyện này có không phải là do Toàn Chân Giáo làm, Thủy Hạ Khán Ngư cũng sẽ cố gắng đổ chuyện này lên đầu Toàn Chân Giáo.

“Đám cặn bã này!” Niệm Lưu Vân mắng một câu lại nói: “Nếu nói vậy, kẻ giả mạo ta khắp nơi làm việc xấu chính là Thiết Ngưu kia?”

“Đúng đúng đúng, chính là hắn!” Cuồng Bạo Lôi Thần nói.

Niệm Lưu Vân cắn chặt răng: “Hừ, ta vừa trông thấy hắn ở quán rượu lúc này, nếu không phải bên cạnh hắn có trợ thủ, ta chắc chắn sẽ bắt hắn nếm mùi lợi hại!”

“Thế hội trưởng Lôi Thần nghĩ thế nào? Lẽ nào định cho qua chuyện này?” Thủy Hạ Khán Ngư thấy Cuồng Bạo Lôi Thần đã nói rõ mọi chuyện xong mà không định làm gì, bởi vậy bèn xúi giục.

Cuồng Bạo Lôi Thần tức giận nói: “Toàn Chân Giáo chẳng qua chỉ là một công hội nhỏ mười mấy người mà thôi, cũng dám chọc vào Cuồng Bạo Thiên Phạt chúng ta, cho dù bọn chúng có trốn xa cỡ nào, chúng ta cũng phải tìm ra diệt sạch chúng!”

Thủy Hạ Khán Ngư giơ ngón cái tán thưởng: “Tuy xa tất tru, lão đại Cuồng Bạo quả nhiên bá khí, ta tán thưởng những người như vậy, muốn diệt Toàn Chân Giáo, tính thêm cả ta đi."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment