Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 284 - Chương 281: Chúng Ta Không Sợ Phiền Toái, Bởi Vì Chúng Ta Chính Là Phiền Toái

Trang 143# 1

 

 

 

Chương 281: Chúng ta không sợ phiền toái, bởi vì chúng ta chính là phiền toái
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Trong ba người Vương Vũ chỉ có nhiệm vụ của Minh Đô là trả ở thành Lôi Bạo, hai người còn lại đều ngồi phi thuyền trở về.

Lúc Vương Vũ trở lại thành Dư Huy thì trời cũng đã không còn sớm nữa, thế là hắn vội vàng thoát game mà chưa trả nhiệm vụ.

Vương Vũ tháo mũ trò chơi ra, vừa định vươn vai một cái thì lại phát hiện Mục Tử Tiên đang nằm cạnh mình ngủ rất ngon lành, trên chiếc bàn cạnh giường có để một tờ giấy nhắn: “Ông xã à, cơm tối em để trong nồi giữ nhiệt, anh nhớ ăn cơm nhé.”

Nét chữ tinh xảo, sự quan tâm thể hiện qua những chữ viết khiến Vương Vũ cảm thấy ấm lòng.

Vương Vũ mỉm cười vuốt tóc Mục Tử Tiên, hôn một cái lên mặt cô, sau đó túm lấy chiếc áo choàng tắm đi vào phòng tắm, Vương Vũ tắm rửa xong mới bưng cơm tối về phòng ngủ, có vẻ như tiếng mở cửa hơi to, Mục Tử Tiên giật mình tỉnh lại.

“Ông xã, anh xong việc rồi à?” Mục Tử Tiên còn buồn ngủ hỏi.

“Ừ.” Vương Vũ vén áo choàng tắm lên, đặt mông ngồi xuống trước bàn đọc sách, cầm đùa vừa ăn cơm vừa đáp lại: “Em mệt quá rồi đó, nghỉ ngơi sớm chút.”

“Không mệt…” Mục Tử Tiên ngồi dậy nói: “Cơm tối có nguội không? Có cần em đi hâm nóng lại cho anh không?”

“Không cần đâu, thế này là vừa rồi.” Vương Vũ cười nói: “Chuyện làm ăn hôm nay của em sao rồi?”

“Chuyện làm ăn à, tốt vô cùng luôn!” Chỉ cần nhắc đến chuyện làm ăn là Mục Tử Tiên lập tức lấy lại tinh thần, cô ngồi trên giường nói với Vương Vũ với vẻ vô cùng vui sướng: “Anh không biết đâu, hôm nay dược tề, hợp tềhợp tề và bột vôi trong tiệm tạp hóa đều đã bán sạch, số tiền kiếm được trong một chiều còn nhiều hơn em làm cả tháng nữa.”

Vương Vũ cười nói: “Ha ha, thế à, anh đã nói bà xã anh thông minh mà, nghĩ ra được cách mở cửa hàng này!”

Mục Tử Tiên bĩu môi nói: “Hừ, anh chỉ giỏi dùng lời nói lừa gạt người khác, em chỉ tùy tiện nói với anh một câu, anh đã mở cửa hàng thật...Chẳng lẽ anh tưởng là em không biết anh có ý định này từ lâu rồi à?”

“Có thì có, nhưng thiếu một người vợ quản gia mà…” Vương Vũ cười nói.

“Anh đó!” Mục Tử Tiên cười đẩy Vương Vũ một cái.

Từ khi kết hôn tới nay, đã lâu lắm rồi Vương Vũ mới thấy Mục Tử Tiên vui vẻ như vậy.

Hai người yêu nhau được sống bên nhau dĩ nhiên sẽ hạnh phúc, nhưng vợ chồng nhà nghèo lo trăm bề cũng là một chân lý bất biến từ thời xưa, một người phụ nữ tẻ phải bôn ba bên ngoài để kiếm ăn nuôi gia đình, chắc chắn sẽ gặp nhiều điều tủi thân và không như ý, vì không muốn làm Vương Vũ lo lắng mà Mục Tử Tiên luôn luôn yên lặng chịu đựng.

Đúng như người ta thường nói, tính cách có lạc quan đến đâu cũng sẽ bị gian khổ của cuộc sống đánh bại.

“Bà xã, vất vả cho em những ngày này.” Nghĩ tới cuộc sống gian khổ những ngày trước đó, mũi Vương Vũ không khỏi cay cay, anh vuốt ve bờ má Mục Tử Tiên.

Mục Tử Tiên cười xinh đẹp: “Chỉ cần được ở bên anh, khổ một chút cũng đâu có gì, em muốn để dành tiền lại, đợi khi nào đủ tiền sẽ mua một căn nhà lớn.”

“Một căn nhà lớn? Căn nhà bây giờ cũng rất ấm áp mà.”

Mục Tử Tiên lắc đầu nói: “Không giống nhau, em muốn sinh cho anh thật nhiều con, để các con cũng học võ… Không gian nhỏ thế này nhất định sẽ không tập luyện được gì.”

Vương Vũ cười nói: “Ha ha, một đứa là đủ rồi, còn thật nhiều nữa, chút tiền chúng ta kiếm được còn chưa đủ nộp phạt kìa.”

“Hừ hừ, anh không biết thôi, hôm nay em gặp được một khách sộp!” Mục Tử Tiên cười híp mắt nói.

“Khách sộp? Khách sộp gì?” Vương Vũ hỏi.

“Tên là cái gì mà Hiểu Sương Băng Cố ấy, hôm nay em quen anh ta trong trò chơi, anh ta mua hết dược tề và hợp tề của em, còn nói sau này có hàng anh ta sẽ mua tất…”

“Hiểu Sương Băng Cố? Tên này nghe quen quá…”

“Đương nhiên là nghe quen rồi, nghe nói họ là phòng làm việc Hiểu Băng gì đó, rất nổi tiếng trong giới này.” Mục Tử Tiên nói.

“Ồ, anh nhớ rồi, hôm nay anh đã gặp, Vô Kỵ nói họ thích lũng đoạn trong trò chơi…” Vừa nhắc tới phòng làm việc, Vương Vũ bỗng nhớ ra.

Mục Tử Tiên cười nói: “Lũng đoạn à, chẳng sao hết, loại dược tề này chỉ có Tiểu Tuyết mới biết làm, giờ em mới là người nắm độc quyền.”

“Cũng đúng.” Vương Vũ nghe xong cảm thấy rất có lý.

Hiện tại người có thể chế tạo ra dược tề trung cấp trong trò chơi chỉ có một mình Lý Tuyết, nếu nguồn hàng đã ở đây, còn sợ lũng đoạn cái gì.

Buổi sáng ngày hôm sau, Mục Tử Tuyết đang rửa bát trong phòng bếp, Vương Vũ vừa định tiến vào trò chơi thì cửa phòng ngủ bỗng vang lên tiếng gõ.

“Ai vậy?” Nghe tiếng gõ cửa, Vương Vũ giật cả mình.

Muốn chơi trò chơi cần phải thả lỏng toàn thân, đương nhiên Vương Vũ cũng giải phóng trạng thái cơ thể, lúc này Vương Vũ chỉ mặc đúng một chiếc quần lót hình chữ nhật.

“Anh Vũ, là em, Tiểu Tuyết!”

“Ờ!” Vương Vũ tiện tay vớ lấy quần áo tròng vào người, mở cửa phòng ngủ ra, Lý Tuyết ngó nghiêng nhìn vào phòng ngủ, thấy Mục Tử Tiên không có ở đây bèn bước vào.

“Em muốn làm gì?” Vương Vũ lùi lại một bước, cảnh giác nói.

Lý Tuyết do dự nói: “Anh Vũ, em có chuyện luôn muốn nói với anh…”

Vương Vũ chảy mồ hôi đầy đầu, nói: “Cứ phải nói vào lúc này ư?”

“Nếu chị dâu ở đây, chị ấy sẽ không vui…” Lý Tuyết nói.

Nghe Lý Tuyết nói thế, đầu Vương Vũ chợt “ong” lên một tiếng, lập tức nghiêm túc đoán chính nói: “Tiểu Lý, cô còn trẻ, đừng bao giờ chà đạp bản thân, anh nói cho cô biết, anh Vũ của cô là một người đứng đắn…”

“Hả?” Lý Tuyết kinh ngạc nhìn Vương Vũ, sau đó nói: “Anh đang nói gì thế? Em chẳng hiểu gì cả?”

“Hự...không phải là cái đó ư….Đúng rồi, định nói gì cơ?” Vương Vũ hoảng loạn hỏi.

“À thì…” Lý Tuyết ngừng một lát mới nói: “Hôm qua trong trò chơi có một người của công hội lớn thêm bạn tốt với em, muốn đào em qua công hội của họ…”

“À, thì ra là thế…” Vương Vũ thở phào một hơi, bị dọa tí sặc.

“Anh Vũ, chuyện anh vừa nói có ý gì thế?” Lý Tuyết buồn bực hỏi.

Vương Vũ vội nói: “Chính là ý em nói ấy, nếu đào em sang chỗ khác, người không vui phải là Vô Kỵ mới đúng chứ, liên quan gì tới chị dâu em?”

Lý Tuyết giải thích: “Thật ra công hội lớn kia là một phòng làm việc, họ nói muốn hợp tác làm dược tề với em…Họ trả giá rất cao, nếu em hợp tác với họ, em sẽ không được bán dược tề cho chị Tiên nữa.”

“Ồ? Là phòng làm việc Hiểu Băng à?” Vương Vũ hỏi Lý Tuyết.

“Ừm, chính là họ.” Lý Tuyết gật gật đầu.

“Thế ý em như nào?” Con người Vương Vũ tương đối dân chủ, không thích thao túng suy nghĩ của người khác.

Hơn nữa, lúc bốn người Lý Tuyết vào công hội, Vô Kỵ cũng đã nói rõ với họ rồi, chỉ để họ tạm thời nương thân ở đây, nếu bốn cô gái muốn đi, sẽ không ai ngăn cản họ.

Mấy cô này đều là dân cày tiền, nếu đã đi theo ngành này đương nhiên là đặt lợi ích lên trên hết, Vương Vũ cũng không thể ngăn cản mấy cô ấy phát triển sự nghiệp chỉ vì suy nghĩ của bản thân chứ?

Lý Tuyết nói: “Mọi thứ của chúng em hiện giờ đều là Toàn Chân Giáo đưa cho, em có ngày hôm nay cũng không thể thiếu đi sự giúp đỡ của anh Vũ, bốn chị em chúng em cũng không phải loại qua cầu rút ván, tuy phòng làm việc Hiểu Băng ra giá rất cao, nhưng chúng em vẫn quyết định ở lại Toàn Chân Giáo, có điều…”

“Có điều gì?” Vương Vũ nói.

“Thế lực của phòng làm việc Hiểu Băng rất lớn, em sợ họ sẽ gây phiền toái cho các anh…” Lý Tuyết lo lắng nói.

Vương Vũ cười nói: “Yên tâm đi, Toàn Chân Giáo chính là phiền toái rồi…”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment