Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 307 - Chương 304: Không Nên Bỏ Hết Trứng Gà Vào Một Giỏ

Trang 154# 2

 

 

 

Chương 304: Không nên bỏ hết trứng gà vào một giỏ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Thế ngươi có kế hoạch gì?" Mọi người nghe thế thì nhao nhao hứng thú.

Phàm là có biện pháp, thì không ai muốn tài sản của mình giảm xuống.

Tên Vô Kỵ mưu ma chước quỷ này rất thông minh, nếu hắn ta đã nói có cách, thì mọi người cũng hơi có hi vọng, ai nấy đều nghĩ xem có muốn làm cùng hắn ta hay không.

"Tích trữ hàng hóa!" Vô Kỵ nói ra bốn chữ.

"Thôi đi! Ngươi đang nói nhảm hả." Mọi người nghe thế, thì nhao nhao tỏ vẻ khinh thường.

Ở đây, ai cũng biết sức mua của đồng vàng đang giảm xuống, nên tích trữ hàng hóa là cách tốt nhất cam đoan tài sản không bị giảm xuống.

Nhưng trang bị và nguyên liệu trong trò chơi luôn thay đổi. Ai biết sau khi hoạt động chính thức thì cái nào sẽ tăng lên và cái nào sẽ giảm xuống. Vạn nhất mua sai hàng, thì giống như gió thổi vỏ trứng gà.

Hơn nữa, mọi người đều biết, hàng hóa kiếm tiền chỉ là số ít. Thế nên, tỉ lệ phá sản sẽ lớn hơn tỉ lệ phát tài rất nhiều.

Một chim nơi tay hơn trăm chim trong rừng. Đều như thế, còn không bằng nắm đồng vàng trong tay mình. Cuối cùng, tốt hay xấu gì thì còn chút vốn ban đầu.

"Ha ha! Ta biết mấy món hàng sau khi trò chơi hoạt động chính thức sẽ bán chạy." Vô Kỵ vừa nói vừa ra vẻ uyên thâm.

"Hàng gì thế?" Vương Vũ tò mò nên hỏi. Tài sản giảm đến đâu, thì Vương Vũ tổn thất đến đó. Lúc này, hắn cần phương pháp cứu chữa. Không nghi ngờ gì, Vô Kỵ đã trở thành hi vọng của Vương Vũ.

Vô Kỵ nói: "Kỳ thật, trước đây ta đã nói rồi, đồng thời còn bảo Đạo Tuyết đi mua."

"Ồ? Ngươi nói là nước suối sinh mệnh và cỏ Nam Tinh?" Danh Kiếm Đạo Tuyết hỏi.

"Đúng thế! Chính là hai loại nguyên liệu đó." Vô Kỵ nói như đã tính trước: "Sau khi trò chơi hoạt động chính thức nhất định sẽ kiếm được tiền! Sở dĩ bây giờ ta dùng tài chính của công hội đi mua, là bởi vì sợ sau này các ngươi phải uống gió Tây Bắc."

"Ồ! Thế hả..." Mọi người vừa sờ cằm vừa đăm chiêu suy nghĩ.

"Thế nào? Có nhập cổ phần hay không? Đến lúc đó, chúng ta sẽ chia lời theo số cổ phần..."

"Điều này... Hai nguyên liệu này sẽ tăng giá là đúng, nhưng chúng cũng không phải là vật hi hữu gì." Trong lòng mọi người vẫn không chắc lắm.

Nước suối sinh mệnh và cỏ Nam Tinh là nguyên liêu cơ sở để chế dược tề. Dù là dược tề cao cấp hay dược tề sơ cấp, đều phải dùng hai nguyên liệu này để điều chế. Quả thật, hai nguyên liệu này có thể sẽ tăng giá. Nhưng chúng không phải là vật hi hữu gì. Trừ phi những game thủ chuyên nghiệp cố ý nâng giá thị trường. Nếu không thì sẽ tăng lên rất ít.

"Ha ha! Nhất định sẽ tăng lên rất cao, các ngươi phải tin ta..." Vô Kỵ chớp mắt, hiện ra bộ mặt gian trá.

"..." Mọi người cảm thấy buồn nôn. Ký Ngạo nói với vẻ lo lắng: "Ta nói nè Vô Kỵ. Chẳng lẽ ngươi định thừa cơ góp vốn với bọn này, rồi kiếm lấy một khoản, và chạy trốn ngay sau đó..."

"Ta là loại người đó sao?" Vô Kỵ nói với vẻ giận giữ.

"Ha ha!" Tất cả mọi người nhìn Vô Kỵ, rồi chỉ cười không nói.

Vô Kỵ nói với giọng bất đắc dĩ: "Ta chưa từng lừa bạn bè bao giờ... Nếu các ngươi không tin, thì ta sẽ đưa tiền cho các ngươi. Đến lúc đó thì đừng hỏi tại sao ta phát tài lại không mang theo các ngươi."

Vô Kỵ vừa nói vừa móc ra mấy túi tiền.

Bầu không khí trong phòng nghị sự lập tức lúng túng... Ai cũng nhíu chặt lông mày, không biết nên lựa chọn thế nào.

"Ta tin ngươi!" Khi những người khác đang cân nhắc, thì đột nhiên có một giọng nói thanh thúy phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Mọi người không cần ngẩng đầu lên cũng biết giọng nói đó là Dương Na. Bởi vì trong mười người chỉ có mình Dương Na là phụ nữ.

"Thấy chưa! Các ngươi không quyết đoán bằng một cô bé." Vô Kỵ nhìn Dương Na với vẻ thưởng thức và nói nói với mọi người với giọng khinh bỉ.

Dương Na nói: "Bởi vì chị đây không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, nên ngươi đừng suy nghĩ nhiều..." Nói thế nào thì Vô Kỵ cũng có ý tốt. Hơn nữa, Dương Na cũng là một tiểu thư nhà giàu, nên trong tay không thiếu vài đồng bạc lẻ này.

Vô Kỵ: "..."

"Ta cũng tin ngươi!" Dương Na vừa nói xong thì Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng đứng dậy.

"Ồ? Đạo Tuyết! Ngươi cũng cảm thấy hai nguyên liệu đó sẽ tăng giá?" Vương Vũ thấy thế bèn hỏi Danh Kiếm Đạo Tuyết.

Danh Kiếm Đạo Tuyết là thương nhân, nên chỉ cần hắn ta cảm thấy hàng hóa đó sẽ tăng giá, thì tất nhiên sẽ tăng giá. Thế nên, hắn ta chuyên nghiệp hơn Vô Kỵ rất nhiều.

Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: "Tăng hay không thì ta cũng tính không ra. Nhưng khi ta đi mua hai nguyên liệu đó, thì trông thấy nick ảo của phòng làm việc Hiểu Băng đang thu mua chúng..."

"Ồ! Thì ra thế, Vô Kỵ, ta nhập cổ phần hai nghìn đồng vàng." Xuân Tường nghe thế, bèn đứng dậy, móc ra túi tiền lớn rồi ném cho Vô Kỵ.

"Ặc! Xuân huynh! Ngươi cược nhiều tiền vậy?" Ký Ngạo ngạc nhiên nên kêu lên.

"Cược một lần cũng chả sao, có muốn cược cùng không?" Xuân Tường vừa cười tủm tỉm vừa nói.

"Đương nhiên cược cùng rồi! Vô Kỵ! Đây là một nghìn đồng vàng của ta...” Ký Ngạo tiện tay ném cho Vô Kỵ một túi tiền lớn.

Ký Ngạo cũng không kiếm được nhiều tiền trong Toàn Chân Giáo, nên một nghìn đồng vàng là cực hạn. Sở dĩ tên nhóc này dám cược cùng, là vì hắn ta tin vào trực giác của Xuân Tường. Tên Xuân Tường này luôn tùy thời mà động và ra tay vừa chuẩn lại vừa ác. Ký Ngạo chưa thấy hắn cược thua bao giờ.

Trông thấy Ký Ngạo ném hết tài sản của mình cho Vô Kỵ, thì những người khác cũng động lòng. Dù sao, bọn họ cũng kiếm được khá nhiều tiền khi đi theo Vô Kỵ. Hơn nữa, dù lần này không kiếm được tiền, thì những nguyên liệu này cũng rất quan trọng. Tối thiểu sẽ không bị lỗ quá nhiều.

"Bọn ta cũng theo!" Doãn Lão Nhị và Bắc Minh Hữu Ngư cũng nhao nhao móc tiền ra rồi ném cho Vô Kỵ.

Dù sao, tài sản cũng sẽ giảm xuống, không bằng đánh cược một lần.

Cuối cùng chỉ còn mình Vương Vũ chưa biểu thị gì.

"Lão Ngưu! Ngươi không tin ta hả?"

"Không phải là ta không tin ngươi, mà ta đã gửi bán mười nghìn đồng vàng... Ngươi nói xem ta có nên gửi bán hay không?" Vương Vũ hỏi.

Vô Kỵ nói: "Không nên gửi bán, lấy tiền ra rồi đưa một nửa cho Đạo Tuyết đi mua nguyên liệu. Số còn lại thì đưa cho vợ ngươi làm tiền quay vòng cho tiệm tạp hóa. Nếu như thừa tiền thì ngươi cũng có thể bảo vợ ngươi đi mua hai nguyên liệu đó."

"Vì sao không mua luôn một thể?" Vương Vũ thấy lạ nên hỏi.

"Bởi vì trứng gà không nên đặt vào một giỏ." Vô Kỵ trả lời.

...

Sau khi mọi người thương lượng xong kế hoạch làm giàu trong phòng nghị sự và đánh xong phụ bản của ngày hôm này. Vương Vũ bèn thoát game.

Sau khi cởi mũ chơi game ra. Vương Vũ trông thấy Mục Tử Tiên đang ngồi bên bàn đọc sách, ôm máy tính xem diễn đàn và sắc mặt không đẹp đẽ gì.

"Sao thế cô vợ trẻ?" Vương Vũ hỏi han ân cần.

Mục Tử Tiên nói với giọng tức giận: "Anh không xem diễn đàn à? Có người đang bôi xấu anh đấy. Em đoán nhất định là phòng làm việc Hiểu Băng.”

"Anh biết!" Vương Vũ vừa cười vừa nói.

"Thế sao anh không tức giận gì vậy. Bọn họ dám giở trò với vợ chồng mình, bắt đầu từ này mai, chúng ta sẽ không bán hàng cho bọn họ nữa." Mục Tử Tiên vừa thở hồng hộc vừa nói.

Vương Vũ bèn vỗ vai Mục Tử Tiên, rồi nói: "Em đừng quên, bọn họ là phòng làm việc, nên có rất nhiều nick ảo. Bọn họ ẩn giấu thân phận đi mua hàng, thì em cũng không nhận ra."

"Vậy phải làm thế nào hả anh?" Mục Tử Tiên hỏi với giọng vô cùng khó chịu.

"Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là dược tề. Thế nên, vợ chồng mình có thể trữ hàng phần lớn dược tề và chỉ bán một phần nhỏ. Sau đó nâng giá lên một chút..." Vương Vũ nói lại cách của Vô Kỵ bày cho mình cho Mục Tử Tiên nghe.

"Ừ! Cách đó cũng được, sau đó thì sao?" Tiệm tạp hóa của vợ chồng mình không có nhiều vốn quay vòng như vậy." Mục Tử Tiên nói với vẻ lo lắng.

Giá của dược tề trung cấp cũng không rẻ, tích trữ dược tề quý như vậy trong tiệm tạp hóa, cuối cũng sẽ không có vốn quay vòng.

"Tiền không phải là vấn đề. Chờ trò chơi được đưa vào hoạt động chính thức là được..." Vương Vũ trả lời.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment