Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 357 - Chương 354: Chiến Đội Đột Nhiên Xuất Hiện

Trang 179# 2

 

 

 

Chương 354: Chiến đội đột nhiên xuất hiện
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Trong nháy mắt khi cạm bẫy khởi động, Vương Vũ đã tránh kịp, bởi vì cạm bẫy được bố trí ở trong bụi cỏ, trên cơ bản những người khác sẽ không nhìn thấy, nếu không thì Tiểu Nhất đã hoàn toàn bỏ đi ý định phân cao thấp với Vương Vũ.

Loại cạm bẫy này là kỹ năng dùng trong nháy mắt, tránh né khi cạm bẫy khởi động ở trong nháy mắt, cái này trời ạ còn là con người nữa sao, dù là BOSS cũng không tránh được đấy. Đương nhiên, loại cạm bẫy đơn sơ thế này, BOSS cũng chả cần tránh, chỉ cần dẫm cái là nát.

Có câu nói là ông nội của ngươi thì dù thế nào cũng là ông nội của ngươi, dù Vương Vũ đã bị câm lặng thì đã sao, đối phó mười người thì cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.

Lúc này, hiệu ứng câm lặng sáu giây đã trôi qua, Vương Vũ nhảy lên rồi dùng Băng Quyền vượt qua năm mét, sau đó dùng Lôi Đình Cước đạp xuống dưới, tiêu diệt ba tên Pháp sư ở trong nháy mắt. Tiếp theo, Vương Vũ vỗ tay trái, Cầm Vân Thủ bay ra, Tiểu Thất bị Vương Vũ túm vào trong lòng bàn tay và đã bị bóp thành ánh sáng trắng.

Thời gian chưa đến nửa phút, chiến đội Số Đếm đã bị diệt sạch...

Hai người Bảy Quả Việt Quất và Phi Điểu Vũ Tàng nhìn thông báo của hệ thống, cảm thấy giống như đang nằm mơ, cho đến khi hệ thống thông báo chiến thắng, hai người vẫn đang giữ dáng vẻ trợn mắt hốc mồm.

"Điều này..." Đây không phải là đang nằm mơ chứ..." Bảy Quả Việt Quất hỏi Phi Điểu Vũ Tàng với vẻ ngơ ngác.

"Ta không biết..." Phi Điểu Vũ Tàng cũng đau hết cả đầu, căn bản không ngờ được chiến thắng lại đến một cách đột nhiên như vậy.

Nên biết, thực lực và kỷ luật của chiến đội chuyên nghiệp đều rất mạnh, đội ngũ mới thành lập giống như bọn họ muốn thắng chiến đội chuyên nghiệp, thì chỉ có thể dựa vào vận may.

Đừng nói bọn họ chỉ có mấy người, dù lại thêm vài người, Phi Điểu Vũ Tàng cũng không có lòng tin đánh thắng được chiến đội Số Đếm, huống chi bên này của gã chỉ có ba người? Không! Là một người! Quả thật chỉ có mình Vương Vũ chiến đấu.

Song một người lại diệt sạch một chiến đội của đối phương.

Nếu ở trong hiện thực, thiên phú của con người không giống nhau, dẫn đến chiến đấu và thể năng có cao có thấp, dù một người đánh mười người rất hiếm thấy, nhưng không phải là không có.

Nhưng đây là ở trong trò chơi, thuộc tính sinh ra thì đã cố định... Mọi người ở cùng một cấp bậc, chênh lệch cấp bậc cũng không quá lớn, một người đánh bại mười người, đây quả thật là câu chuyện nghe rợn cả người. Đó là còn chưa nói đến người làm nên hành động vĩ đại này còn là một Võ sư? Bà mẹ nó...

Thế giới quan của hai người đã sụp đổ hoàn toàn.

Sau mười giây, hệ thống đã tự động đá ba người ra khỏi bản đồ, cảnh tượng thay đổi và ba người lại về lại nơi thành lập tổ đội.

"Ngưu huỳnh... Vừa rồi, một mình huynh tiêu diệt toàn bộ bọn họ hả?" Phi Điểu Vũ Tàng hỏi với giọng không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa gã còn thay đổi cách xưng hô với Vương Vũ. Trong trò chơi mà, tôn kính cao thủ là mỹ đức tối thiểu nhất.

"Ừ!" Vương Vũ cười tủm tỉm rồi trả lời một câu.

Vương Vũ lấy được danh hiệu người chơi xuất sắc nhất trận đấu như ước nguyện, đồng thời còn kiếm được 70 điểm tích lũy, cộng thêm 40 điểm tích lũy, bây giờ điểm tích lũy của Vương Vũ đã đạt đến con số 100. Nhiệm vụ đã hoàn thành được 0.5%, nên tâm tình của Vương Vũ cũng không tệ.

"Sao mà làm được vậy?" Phi Điểu Vũ Tàng tò mò nhất chính là vấn đề này.

Vương Vũ trả lời một câu hời hợt: "Thì đi ra rồi giết thôi."

"Cái gì?"

Phi Điểu Vũ Tàng cảm thấy đầu ong ong, đi ra rồi giết thôi, trả lời thật là đơn giản và thô bạo... Dù sao Phi Điểu Vũ Tàng cũng không tin về điều đó, nhưng Vương Vũ không muốn nói, nên gã không muốn hỏi nhiều.

Vương Vũ lại hỏi Bảy Quả Việt Quất ở bên cạnh: "Cô nhóc! Còn đánh nữa không..."

"A?" Bảy Quả Việt Quất sững sờ, rồi hỏi lại với giọng vừa mừng vừa lo: "Ngưu đại ca không sợ hai người muội cản trở hay sao?"

Vương Vũ nói với vẻ như không có vấn đề gì: "Không có việc gì! Không có việc gì! Đến lúc đó, các ngươi cứ đứng ở đó đừng có nhúc nhích là được, một mình ta là đủ rồi."

"Ặc... Được rồi! Để muội mời huynh vào đội..." Nói xong, Bảy Quả Việt Quất lại lập đội.

"Cày Đấu Trường... Nhanh chân thì có phần... Không giới hạn nghề nghiệp." Lần này, cô bé này còn cố ý tăng thêm năm chữ không giới hạn nghề nghiệp.

Quả thật, trong sân đấu có không ít người chơi bị người phân biệt đối xử vì nghề nghiệp Võ sư, bọn họ vừa nhìn thấy đội ngũ không giới hạn nghề nghiệp, chẳng mấy chốc đã vào đội, nhưng khi bọn họ nhìn thấy có nhiều Võ sư ở trong đội ngũ như vậy thì từng người một lại lặng lẽ thoát ra.

Điều này khiến Vương Vũ bi phẫn không thôi, ngay cả Võ sư mà cũng ghét Võ sư, nghề nghiệp này quả thật không dễ sống tí nào.

Đúng lúc này, Vương Vũ nhận được lời mời kết bạn của Tiểu Nhất.

"Ngưu thần! Van huynh, buông tha cho bọn đệ đi..." Tiểu Nhất nói với giọng phiền muộn.

Chiến đội Số Đếm vốn là một chiến đội nhỏ xếp hạng chưa đến top 100, vừa rồi mười người bọn họ không ngăn được Vương Ngũ, khiến sự tự tin tụt dốc không phanh và tinh thần của cả đội đã đứng trên bờ vực sụp đổ. Nếu bây giờ, bọn họ lại đụng phải Vương Vũ, đoán chừng chiến đội sẽ phải giải tán.

"Cái đó, nó là do hệ thống sắp xếp, ta cũng không còn cách nào khác..." Vương Vũ cũng cảm thấy hơi ngại, 110 điểm tích lũy của hôm nay thì 100 điểm là cướp từ chiến đội Số Đếm, rốt cuộc chỉ bắt nạt một nhóm người thì cũng dễ ngán.

"Như vậy đi, bọn đệ vào trận xong, các huynh mới bắt đầu vào trận có được hay không?" Tiểu Nhất cố thương lượng.

Vương Vũ nhìn đội ngũ chỉ có năm người ở bên cạnh, rồi nói: "Yên tâm đi! Các ngươi đánh xong trận, đội ngũ của ta chưa chắc đã đủ người..."

Tiểu Nhất: "..." Bị một người không có đội ngũ cố định diệt sạch, loại tâm tình này rất phức tạp đấy.

Cả ngày sau đó, Vương Vũ ngây người ở Đấu Trường, hắn đột nhiên phát hiện, PVP thú vị hơn PVE. Dù sao tư duy của BOSS là chết, hơn nữa trí tuệ nhân tạo có tốt đến mấy thì cũng không thể so với con người. Một ngày này, Vương Vũ được gặp rất nhiều người, chứng kiến không ít kỹ năng và chiến thuật vừa cổ quái vừa kỳ lạ làm cho hắn được mở rộng tầm mắt.

Tận đến khuya mới thoát, Vương Vũ đã đánh 30 trận, đồng thời góp đủ điểm tích lũy. Tỉ lệ thắng của chiến đội Việt Quất cũng tăng lên đến 100%, lập tức nhảy lên đứng đầu bảng. Điều này khiến rất nhiều chiến đội cấp cao đều chú ý đến chiến đội nhỏ này, đồng thời các cao thủ cũng nhao nhao thán phục: "Chiến đội Việt Quất ở đâu? Chẳng lẽ là chiến đội nước ngoài hay sao?"

Các cao thủ chuyên nghiệp không thấy, có một người trong chiến đội Việt Quất, nhiều lần dành được danh hiệu người chơi xuất sắc nhất trong ba mươi trận, chỉ khoảng ba mươi trận đã kiếm hơn hai nghìn điểm tích lũy, nhiều hơn cao thủ đệ nhất trên bảng xếp hạng một nghìn điểm tích lũy. Điểm tích lũy cao như vậy cũng không tồn tại được bao lâu, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn đã biến mất khỏi bảng xếp hạng ở trong nháy mắt.

Rời khỏi sảnh thi đấu, Vương Vũ vui vẻ hài lòng đi đến chỗ Thương Nhân Đấu Trường.

"Chào ngài! Võ học gia mạnh mẽ! Ngài có cần gì không?" Thương Nhân Đấu Trường sau khi nhìn thấy Vương Vũ bèn hỏi với vẻ kính trọng.

Vương Vũ ngạc nhiên khi thấy sự thay đổi thái độ của Thương Nhân Đấu Trường, lúc Vương Vũ vừa mới đến sân thi đấu, thằng nhóc này còn nói cái gì "nhìn xem thì được, chứ không được chạm lung tung."

Chỉ là Vương Vũ không biết, mỗi khi người chơi thắng một trận, ngoài điểm tích lũy ra còn thu được một thuộc tính ẩn là vinh dự Đấu Trường, có thể tăng lên độ thiện cảm của NPC ở Đấu Trường. Tỷ số thắng càng cao, điểm vinh dự của Đấu Trường càng cao.

"Ta muốn mua vài đạo cụ." Vương Vũ nói

Thương Nhân Đấu Trường vừa mở cửa hàng vừa nịnh nọt: "Đạo cụ ở nơi này của chúng ta chỉ có dũng sĩ như ngài mới xứng."

Bước vào cửa hàng của Đấu Trường, Vương Vũ vừa muốn cầm đá Dung Luyện, đột nhiên có một món trang thu hút lấy ánh mắt của Vương Vũ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment