Trang 181# 2
Chương 358: Chẳng lẽ muốn đánh phụ bản cấp Địa Ngục?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Dưới sự khuyên bảo của tất cả mọi người, Huyết Sắc Oanh Tạc dở khóc dở cười nhận lấy cây pháp trượng không mạnh hơn cây gậy nhóm lửa do Minh Đô tặng.
Trông thấy dáng vẻ vui sướng của Minh Đô, cảm giác quỷ dị kia, lập tức khiến tất cả người chơi của Liên Minh Huyết Sắc nhớ đến đủ loại truyền thuyết liên quan đến đám người Toàn Chân Giáo. Trong chốc lát, cảnh vật xung quanh đều cảm thấy lành lạnh.
Đúng lúc này, một một nhóm người đẩy cửa đi vào quán rượu, nhìn một vòng xung quanh, rồi đi về phía bên này của Vương Vũ.
Người đến chính mà mười tên người chơi của chiến đội Số Đếm kia, người dẫn đầu chính là đội trưởng Tiểu Nhất.
"Ngưu thần..." Tiểu Nhất giơ tay chào hỏi Vương Vũ.
Vương Vũ vừa cười với vẻ xấu hổ vừa hỏi: "Ngươi tên gì thế?" Vương Vũ chỉ nhớ rõ nghề nghiệp của mấy tên này, nhưng không nhớ rõ tên của bọn họ là gì.
"Tiểu Nhất!" Tiểu Nhất trả lời.
"Ồ! Ta nhớ ra rồi." Vương Vũ gật đầu với đám người Vô Kỵ rồi giới thiệu mấy người này cho bọn họ: "Đây là Tiểu Nhất, đội trưởng của chiến đội Số Đếm."
"Ừ..." Vô Kỵ gật đầu rồi hỏi Tiểu Nhất: "Chiến đội hạng ba?"
"Ặc..." Sắc mặt của Tiểu Nhất và các vị huynh đệ khác đều trở nên khó coi.
Năm người Liên Minh Huyết Sắc ngồi ở bên cạnh, nghe thấy câu nói của Vô Kỵ cũng chảy ra mồ hôi ở trên trán.
"Mẹ kiếp! Tên khốn này vẫn cứ ăn nói trực tiếp như vậy... Tinh thần của đám người Toàn Chân Giáo quả nhiên không bình thường..."
Có câu nói: Trước mặt người thấp không được nói chữ lùn, dù thực lực của chiến đội Số Đếm không ra sao, nhưng không thể nói ngay trước mặt người ta như thế chứ, nói như thế giống như đâm vào vết thương của người ta đấy.
"Vị huynh đệ này là? Ngưu thần giới thiệu giúp chúng tôi với?" Tiểu Nhất hỏi Vương Vũ với vẻ bất thiện.
"Hắn là Vô Kỵ! Là lão đại của công hội bọn ta." Vương Vũ trả lời.
Nghe được câu trả lời của Vương Vũ, sắc mặt của Tiểu Nhất lại thay đổi, chỉ thẳng vào Vô Kỵ rồi kêu lên: "Hắn ta là Vô Kỵ của Toàn Chân Giáo?"
"Ừ! Ngươi cũng rất nổi danh đấy Vô Kỵ..." Vương Vũ vừa cười vừa nói với Vô Kỵ.
Vô Kỵ nói với giọng không biết xấu hổ:" Đương nhiên! Thời anh đây còn nổi tiếng, ngươi còn chưa chơi biết chơi game đấy chứ."
Vương Vũ im lặng, quả thật hắn chơi game chưa được một tháng, Vô Kỵ nói mình không biết chơi game thì lời này cũng đâu có sai.
"..." Người của chiến đội Số Đếm nhìn thấy Vô Kỵ châm biếm Vương Vũ như vậy, khó chịu trong lòng cũng tan thành mây khói.
Cao thủ như Vương Vũ còn bị châm biếm không thể phản bác lại, chẳng lẽ mình không nhịn được hay sao.
"Ngưu ca! Lạc Nhật Thần Điện là phụ bản mười người đúng không? Nhưng ở đây chúng ta có nhiều người như vậy, chẳng lẽ định chia thành hai đội đánh phụ bản?" Tiểu Nhất thấy bàn bên cạnh ngồi nhiều người như vậy, bèn hỏi.
Vương Vũ chưa kịp lên tiếng trả lời, Minh Đô đã đoạt trước: "Tại sao muốn chia làm hai đội, đánh phụ bản cấp Địa Ngục không phải cần ít nhất là 25 người ư?"
"Phụ bản cấp Địa Ngục? Ngưu huynh! Huynh không nói đùa chứ?"
Nghe kiểu nói này của Minh Đô, người của chiến đội Số Đếm hơi giật mình, rồi nhìn về phía Vương Vũ với ánh mắt hỏi thăm.
Mặc dù trang bị và thực lực của các người chơi càng ngày càng mạnh, kỹ năng càng ngày càng phong phú, nhưng ở trong mắt người chơi bình thường thì phụ bản cấp Địa Ngục vẫn là thứ xa vời. Khi mới đến, Tiểu Nhất còn đang nghĩ có phải đánh phụ bản cấp Tinh Anh hay cấp Vực Sâu hay không, ai biết người ta lại có quyết định kinh người như vậy, muốn đánh phụ bản cấp Địa Ngục.
Vương Vũ nói với giọng thản nhiên: "Nói đùa? Không không, chính là đánh phụ bản cấp Địa Ngục, nếu không thì bọn ta cũng không tốn sức để góp đủ 25 người.”
"Cái này…" Đám người Tiểu Nhất nghe thấy câu trả lời đó, bèn trở nên do dự.
Bọn họ tự nhiên biết những phụ bản không phải cấp Địa Ngục, quái vật chỉ là hình chiếu của sinh vật hắc ám mà thôi, cho dù bị diệt sạch ở trong phụ bản, cũng không có tổn thất gì, nhưng ở phụ bản cấp Địa Ngục là bản thể của sinh vật hắc ám, nếu đi phụ bản thất bại, sẽ tổn thất nhiều hơn so với tử vong bình thường... Hơn nữa, luyện cấp cũng không dễ dàng gì.
Vương Vũ khoát tay rồi nói: "Ngươi yên tâm đi! Đội ngũ của bọn ta rất mạnh."
"Ầy..." Tiểu Nhất đang muốn nói, Minh Đô bèn nhếch miệng, rồi cười nói với Ký Ngạo đang ngồi ở bên cạnh: "Cái này cũng sợ thì chơi chiến đội làm gì..."
"Con mẹ nó!" Ngọn lửa trong lòng Tiểu Nhất vừa giảm đi lại cháy bùng lên, nhìn chằm chằm Minh Đô với ánh mắt lạnh như băng rồi hỏi Vương Vũ: "Vị huynh đệ này là?"
Bị Vô Kỵ khinh bỉ thì cũng thôi đi, một người nhìn xấu như ma mà cũng dám chế giễu mình, Tiểu Nhất không đánh hắn ta, cũng đã nhịn lắm rồi, Nê Bồ Tát cũng nóng ba phần đấy.
"Đó là Minh Đô..."
"..." Tiểu Nhất cứng mặt lại, âm thầm may mắn, may mà mình chưa ra tay, hóa ra tên quái dị này là sát thần Minh Đô của Toàn Chân Giáo.
"Đây đều là người của Toàn Chân Giáo hả?" Tiểu Nhất lại hỏi.
"Ừ!" Vương Vũ gật đầu, sau đó bắt đầu giới thiệu hết mọi người, tên tuổi các vị cao thủ của Toàn Chân Giáo không kém game thủ chuyên nghiệp nổi tiếng là bao. Đương nhiên, người ta nói đến chính là tên tuổi của cao thủ... Còn cái tên Toàn Chân Giáo thì không người biết đến.
Chiến đội Số Đếm nghe đến những cái tên như sấm bên tai này, đều trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng giới thiệu đến năm người của Liên Minh Huyết Sắc, đám người của chiến đội Số Đếm mới thở dài một hơi, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người không nổi tiếng. Nhưng Vương Vũ vừa nói ra tên của năm cao thủ Liên Minh Huyết Sắc, đám người của chiến đội Số Đếm lại thán phục.
"Trời ơi! Ngưu thần quả nhiêu trâu nhất, ngay cả cao thủ của Liên Minh Huyết Sắc cũng mời đến được, chẳng trách dám đánh phụ bản cấp Địa Ngục..." Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ bắt đầu nịnh Vương Vũ.
Ở trong mắt những người chơi của chiến đội bọn họ, chiến đội hàng đầu của Liên Minh Huyết Sắc mạnh hơn nhiều so với đám gia súc Toàn Chân Giáo.
Hai người thật tình không biết hai người nịnh sai người, vỗ mông ngựa lại đập trúng móng trâu... Điều này khiến cho đám người Toàn Chân Giáo khá khó chịu.
Năm người của Liên Minh Huyết Sắc thấy thế bèn vội lau mồ hôi, rồi nói: "Đâu có đâu có, may mà chúng ta được Vô Kỵ lão đại cất nhắc... Mang theo bọn ta để góp đủ số."
Đám người của chiến đội Số Đếm nghe thấy thế, bèn chậc chậc rồi thở dài: "Chậc chậc! Quả nhiên là người của công hội lớn không giống người bình thường." Bọn họ còn tưởng rắng năm người của Liên Minh Huyết Sắc đang khiêm tốn đấy chứ.
Bây giờ, Vô Kỵ không nhìn nổi nữa, bèn ho nhỏ một tiếng: "Đừng nói nhảm nữa, nhanh lập đội đi." Nói xong, Vô Kỵ gửi lời mời cho tất cả mọi người.
"Còn cần bổ sung gì nữa không?" Vô Kỵ nhìn thấy mọi người đã vào đội hết, bèn hỏi lại.
Mọi người nhao nhao trả lời: "Không cần gì nữa..."
"Vậy thì đi thôi!" Nói xong, Vô Kỵ bèn dẫn đầu đi ra quán rượu, một đoàn người trùng trùng điệp điệp ra khỏi thành.
Ngày đầu tiên khi trò chơi phát hành chính thức, người chơi nhiều hơn hẳn, vừa ra khỏi thành đã thấy muôn hình muôn vẻ người chơi ở khắp núi đồi.
Hùng vĩ hơn cả khi trò chơi vừa mới mở cửa.
Đám người Vương Vũ ai cũng quần áo ngăn nắp, vừa nhìn đã biết là người chơi cấp cao, trên đường bị người chơi mới quấy rối liên tục.
Xin trang bị này, muốn luyện cấp cùng này, thậm chí còn muốn sinh em bé nữa... Những chuyện này khiến mọi người bó tay toàn tập, tính tình cổ quái như Minh Đô, dưới đủ kiểu ngăn cản của người chơi mới, đã định dùng lửa đốt rừng.
Trong chuyện xưa của trận doanh Quang Minh ở trong trò chơi Trọng Sinh, giáo hội Mộ Quang là tông giáo bản thổ của thành Dư Huy và tất cả mọi người của thành Dư Huy đều tín ngưỡng thần Mộ Quang Cole Phelps.
Sách sử của thành Dư Huy có ghi:
Trước hỗn loạn, thần mang theo người hầu của ngài rời khỏi chúng ta, hắc ám giáng lâm đại lục, nhưng thần vẫn không xuất hiện, chúng ta biết, thần đã bỏ rơi chúng ta.
Về phần thần Mộ Quang Cole Phelps có bỏ rơi con dân của hắn hay không, điều này không thể nào khảo cứu, chẳng qua sau khi đánh lui lần tấn công thứ hai của trận doanh Hắc Ám, mọi người đã phát hiện một thần điện khổng lồ ở trong dãy núi Lạc Nhật.