Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 360 - Chương 357: Lại Đi Kiếm Người

Trang 181# 1

 

 

 

Chương 357: Lại đi kiếm người
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Hình như Lạc Nhật Thần Điện là phụ bản mười người hả mọi người?" Vương Vũ hỏi, Toàn Chân Giáo kiếm mười người thì vẫn kiếm được.

Xuân Tường ngồi ở bên cạnh vừa cười vừa nói: "Thận phận của Toàn Chân Giáo chúng ta là gì, sao có thể đánh phụ bản cấp Bình Thường được?"

Phụ bản Bình Thường cấp 25, cho dù là người đầu tiên giết được BOSS hay qua được phụ bản, cao nhất cũng chỉ rơi ra vài trang bị cấp Bạch Ngân mà thôi, hơn nữa điểm kinh nghiệm cũng không nhiều lắm. Các vị cao thủ của Toàn Chân Giáo ai cũng mắt cao hơn đầu, hiển nhiên không hứng thú với mấy trang bị rách này.

"Thế chúng ta đi đánh phụ bản cấp Địa Ngục đi?" Vương Vũ lại hỏi.

Xuân Tường nghe thế bèn khen ngay: "Lão phu thưởng thức bản tính phóng khoáng này của hiền đệ Thiết Ngưu. Chuẩn rồi! Đã đánh là phải đánh phụ bản cấp Địa Ngục."

Vương Vũ lại buồn bực: "Bỏ đi! Thế kiếm đâu ra hai lăm người đây?"

Mỗi khi độ khó của phụ bản tăng một cấp, số lượng người chơi sẽ tăng thêm năm người. Trước kia, đánh Nhà Thờ Huyết Sắc cần hai mươi người mới đánh được, Vương Vũ đã phải chắp vá lung tung, thậm chí kéo cả cô vợ trẻ vào, mới góp đủ hai mươi người. Hai mươi lăm người đấy, mẹ kiếp, đào ở đâu ra.

"Đúng vậy! Thế nên bọn ta mới nhớ đến ngươi đấy... Ai lại không biết đại thần Thiết Ngưu giao hữu khắp thiên hạ?" Những người khác nhao nhao phụ họa theo.

"Ông nội các ngươi!" Vương Phủ mắng một câu với giọng khinh bỉ, đột nhiên nói tiếp: "Chúng ta không phải là công hội hữu nghị của Liên Minh Huyết Sắc đấy sao? Tìm Huyết Sắc Chiến Kỳ chắc chắn xong ngay?"

Liên Minh Huyết Sắc nhà lớn nghiệp lớn, đừng nói là hai lăm người, mà hai trăm năm mươi người cũng có thể góp đủ.

Vô Kỵ nói tiếp: "Nếu tìm hắn ta là giải quyết được thì bọn ta đã không cần làm phiền ngươi."

"Sao vậy? Hắn ta không giúp chúng ta ư?"

Vô Kỵ vừa lắc đầu vừa nói: "Không phải thế! Hắn ta không làm việc đàng hoàng giống như ngươi, hắn ta đã kéo mấy cao thủ của công hội bọn họ đi cày điểm tích lũy ở Đấu Trường rồi. Hơn nữa, chúng ta cũng không quen những người khác của Liên Minh Huyết Sắc, chẳng lẽ ngươi cho rằng cao thủ cấp 25 trở lên dễ kiếm như vậy hay sao?

Vương Vũ: "..."

Bây giờ, cấp bậc trung bình của người chơi là trên dưới cấp 20, còn cao thủ cấp 25 vẫn hiếm như lá mùa thu.

"Vậy để ta thử xem sao..." Vương Vũ mở khung bạn tốt ra, rồi nhắn một tin vào nhóm.

"Phụ bản Địa Ngục của kịch bản cấp 25, có muốn cày chung không?"

Chưa được bao lâu, Con Hổ Nghịch Tập đã trả lời: "Ta đã gia nhập trận doanh Hắc Ám..."

"Ngươi là phản đồ của nhân loại! Pằng!" Vương Vũ trả lời một câu với vẻ khinh bỉ.

Con Hổ Nghịch Tập không đến được, Vương Vũ vẫn rất thất vọng, bởi vì tên này còn có một vị huynh đệ là cao thủ, một lần có thể đến hai người. Bây giờ, hai người bọn họ không đến, độ khó góp đủ số người lại khó hơn một chút.

Người thứ hai trả lời Vương Vũ chính là bà xã Mục Tử Tiên: "Chồng ơi! Cấp bậc của em không đủ!" Trong mấy cô nương của Toàn Chân Giáo thì cấp bậc của Mục Tử Tiên là cao nhất, nhưng cũng chỉ là cấp 18... Ngay cả tham gia vào để góp đủ số người cũng không được.

Người thứ ba trả lời chính là Bảy Quả Việt Quất: "Thiết Ngưu đại ca! Hôm nay, huynh không cày ở Đấu Trường hả?"

Vương Vũ trả lời với giọng điệu của bậc cha chú: "Cày điểm tích lũy ở Đấu Trường là hành vi làm việc không đàng hoàng, thời gian của cao thủ là dùng vào việc luyện cấp."

"Ồ..." Bảy Quả Việt Quất lên tiếng, sau đó nói với vẻ rất nghe lời: "Vậy hôm nay, muội đi luyện cấp đây."

"7878!" Vương Vũ tiện tay trả lời một dãy số. Cô em này thật dễ lừa.

"Thế nào rồi?" Qua một hồi lầu, đám người Vô Kỵ bèn hỏi Vương Vũ với giọng vội vàng.

"Không có ai..." Vương Vũ giang hai tay ra, rồi kể lại tình hình cho mọi người nghe.

Nghe xong tường thuật của Vương Vũ, Vô Kỵ phải nói là lòng như lửa đốt, khi cần thì mới thấy thời gian quá ít. Mẹ kiếp! Xem ra đội ngũ nhỏ là không ăn thua, chỉ cày cái phụ bản thôi mà cũng không kiếm đủ người.

"Ồ? Có tin mới, có tin mới!" Đúng lúc này, Vương Vũ đột nhiên reo lên.

"Thế nào? Có người rồi hả?" Những người khác thấy thế cũng hỏi với vẻ mừng rỡ.

"Có rồi! Mười người! Là một chiến đội... Gã nói bọn họ ở thành Kinh Cức, cũng cách nơi này không xa, sẽ sang đây ngay." Vương Vũ nói.

"Chiến đội sao? Cũng được đấy." Vô Kỵ nghe thế thì hơi sững sờ: "Ta không ngờ ngươi lại kiếm được một chiến đội cố định cơ đấy."

"Không phải thế! Đó là chiến đội đối địch... Sau đó, bọn họ kết bạn với ta." Vương Vũ đáp.

"Chiến đội đối địch..." Mọi người nghe thế, thì ngạc nhiên hơn.

"Chú Ngưu! Phương thức kết bạn của chú đúng là không dựa theo một khuôn mẫu nào..." Ký Ngạo nói với giọng thán phục.

Có thể đánh đối thủ đến khâm phục khẩu phục, rồi kết bạn với mình, chỉ sợ ngoài Vương Vũ ra thì không thể tìm được người thứ hai.

"Còn thiếu năm người nữa... Các ngươi cũng ra chút sức đi." Vương Vũ nói.

"Dễ thôi!" Vô Kỵ vừa cười vừa nói: "Ta bảo Huyết Sắc Chiến Kỳ tìm năm người ở công hội bọn họ qua đây.”

Vương Vũ: "Không phải ngươi đã nói..."

"Ngươi ngay cả người của chiến đội đối địch cũng mời đến được, chẳng lẽ ta không tìm được người của công hội hay sao?" Vô Kỵ hỏi ngược lại.

"Không có gì..."

Huyết Sắc Chiến Kỳ vẫn rất phóng khoáng với đám người Toàn Chân Giáo, gã nghe nói Vô Kỵ mượn người, bèn vung tay lên rồi phái năm cao thủ sang.

Kỳ thật chuyện cày phụ bản đều có lợi cho cả đôi bên, kiếm kinh nghiệm và nhặt trang bị chỉ là lợi ích bề nổi, còn điều quan trọng nhất chính là cách đánh phụ bản.

Mặc dù Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng biết, có biến số như Vương Hạo, dù có lấy được hướng dẫn cách đánh phụ bản, cũng không thể rập khuôn, nhưng tối thiểu nhất cũng có thể biết được được kỹ năng của BOSS và quái vật.

Năm người mà Liên Minh Huyết Sắc phái đến, mấy người của Toàn Chân Giáo nói quen cũng không quen, nhưng coi như đã từng gặp.

Người dẫn đầu chính là Chiến sĩ khiên thuẫn Huyết Sắc Trường Thành, Vương Vũ và Vô Kỵ đã cày phụ bản Hang Động Gió Lốc với gã.

Về phần Chiến sĩ Huyết Sắc Kiếm Phong, Pháp sư Huyết Sắc Oanh Tạc, Cung thủ Huyết Sắc Liệp Vương và Mục sư Huyết Sắc Thanh Nang đều đã kề vai chiến đấu khi bảo vệ trụ sở công hội.

Năm người này đều biết các cao thủ của Toàn Chân Giáo mạnh thế nào, nên năm người rất kích động khi lại có thể chiến đấu cùng một chỗ với đám người Toàn Chân Giáo.

Nhất là Huyết Sắc Oanh Tạc, vừa kích động đi đến trước mặt Minh Đô vừa nói với giọng hưng phấn: "Minh Đô lão đại! Sau khi đánh xong phụ bản xong, mong lão đại ký tên giúp đệ..."

Đầu tiên, Minh Đô hơi ngạc nhiên, sau đó không che giấu vẻ hưng phấn của mình chút nào và nói với giọng vui vẻ: "Ha ha...Ký tên gì mà ký tên, sau này chúng ta là huynh đệ."

"Thật sao?" Huyết Sắc Oanh Tạc cảm thấy ngoài ý muốn, phải biết rằng thanh danh của đám người Toàn Chân Giáo có phần hơi ác, mà Minh Đô lại là người hung hãn nhất, hôm nay gặp mặt, không ngờ kẻ hung ác ở trong truyền thuyết kia lại hiền hòa như vậy.

"Đương nhiên rồi!" Minh Đô móc ra một cây pháp trượng rồi nhét vào tay Huyết Sắc Oanh Tạc: "Cầm đi đừng có ngại..."

"Cái này..." Huyết Sắc Oanh Tạc vừa mừng vừa lo, cuống quýt đẩy trả lại, nhưng đám người Toàn Chân Giáo lại vội vàng khuyên nhủ: "Ngươi cứ cầm lấy đi! Nếu không thì hắn ta sẽ phiền ngươi đến chết..."

Đừng nhìn hành vi quái đản của Minh Đô ở ngày bình thường. Kỳ thật, thằng nhóc này là người rất xem trọng tình hữu nghị.

Đám người Toàn Chân Giáo đã từng nghiên cứu và thảo luận về tính cách vặn vẹo này của Minh Đô. Thần côn Xuân Tường nói: “Minh Đô là điển hình của những người không được yêu thương, thiếu hụt sự tán đồng, thế nên hắn ta mới có thiện cảm với những người tán đồng mình và coi thường những kẻ xa lạ.”

Trông thấy dáng vẻ này của Minh Đô, mọi người lại không thể không cảm thán: "Thần côn Xuân Tường quả nhiên danh bất hư truyền."

Ký Ngạo không hiểu tại sao loại người như Minh Đô lại có người thích, bèn hỏi Vô Kỵ với giọng buồn bực: "Có phải ta đã chọn sai nghề nghiệp rồi không?"

"Không phải là do nghề nghiệp, mà là do ngươi." Vô Kỵ nói một câu thấm thía.

"Thôi đi! Nếu Võ sư có một nửa của Pháp sư, chắc ta cũng có fan hâm mộ." Ký Ngạo đáp lại với giọng điệu không phục.

Vô Kỵ nghe thế, bèn nói với giọng lạnh lùng: "Thiết Ngưu cũng là Võ sư."

Ký Ngạo nói: "Ông đây không muốn nói chuyện với ngươi nữa."

Chú thích:

7878: Đi thôi đi thôi


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment