Trang 185# 1
Chương 365: Cơ quan
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sau khi phân xong tấm khiên, Vô Kỵ cúi đầu tiếp tục sờ trang bị. Hắn ta lại nhanh chóng móc ra được một quyển sách.
Liệt Địa Trọng Kích: Kỹ năng hiếm, nhảy lên thật cao, sử dụng vũ khí mạnh mẽ đánh trọng kích xuống đất, tấn công tất cả kẻ địch trong phạm vi 500 mã, đồng thời cũng sinh ra hiệu quả lơ lửng. Nghề nghiệp yêu cầu: Chiến sĩ, Kỵ sĩ.
Đây là một kỹ năng gây sát thương và khống chế diện rộng, tương đương với bản Băng Sơn Kích nhược hóa, chẳng qua so với Băng Sơn Kích thì Liệt Địa Trọng Kích thiếu một hiệu quả di chuyển vị trí. Nhưng Băng Sơn Kích thuộc về kỹ năng cấp 40, cho nên trong giai đoạn hiện nay thì Liệt Địa Trọng Kích khá là quý giá.
"Chiến sĩ với Kỵ sĩ tung xúc xắc đi!" Vô Kỵ bày cuốn sách kỹ năng này ra, sau đó nói.
Trong trận chiến đấu vừa rồi, ngoài Vương Vũ và hai Chiến sĩ khiên thuẫn kiềm chế BOSS có cống hiến cao hơn hẳn ra, thì những người khác về cơ bản là có điểm cống hiến sàn sàn nhau, nên lúc này chỉ có thể dùng xúc xắc.
Sau một lượt tung xúc xắc, Huyết Sắc Kiếm Phong may mắn nhất, tung được 90 điểm, hơn xa những người khác, bỏ Liệt Địa Trọng Kích vào trong túi.
Tuy phụ bản này là cấp Địa Ngục, nhưng đẳng cấp của Mộ Quang Thánh Giáp không cao, lại chẳng phải BOSS ở chế độ tự do gì, cho nên ngoài tấm khiên và sách kỹ năng ban đầu ra, những thứ lấy được phía sau rất bình thường, chỉ là vài món trang bị Bạch Ngân. Đám người Vương Vũ chướng mắt, vì thế chúng được mấy người ngoài Toàn Chân Giáo chia nhau hết.
Đoàn người Vương Vũ xuyên qua đại sảnh của Lạc Nhật Thần Điện đi lên tầng thứ hai.
Tầng thứ hai không còn là cung điện nữa, mà như đang đặt mình trong dãy núi Lạc Nhật. Sau khi ra khỏi đại sảnh, đập vào mắt bọn họ là một vách đá dựng đứng rộng chừng mấy mét, ở vách đá phía đối diện chính là đường đi.
Vô Kỵ đi ở đằng trước nhất, thò đầu nhìn xuống dưới vách đá, phải nói là sâu không thấy đáy, nếu rơi xuống, chắc chắn sẽ rơi thẳng ra khỏi phụ bản luôn.
"Cái này... Hẳn là gần đây có cầu chứ nhỉ..." Vô Kỵ liếc nhìn bốn phía, lẩm bẩm.
Vương Vũ cười nói: "Có chút khoảng cách xíu xiu này, nhảy phát là qua ngay, cần gì phải có cơ quan."
Vô Kỵ cả giận nói: "Ngươi nhảy thử trước xem!"
Người chơi hiện tại, cho dù là cày cấp hay đánh phụ bản thì đúng là có nhảy cao thật, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy người nào nhảy xa bao giờ, cho nên ngay chính bản thân người chơi cũng không biết rõ rốt cuộc mình có thể nhảy bao xa, phụ bản Địa Ngục này mà chết là sẽ bị tổn thất, cho nên không ai dám lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.
"Ha ha, nhảy thì nhảy."
Vương Vũ cười ha ha rồi chạy lấy đà hai bước, cũng chẳng thèm sử dụng kỹ năng mà cứ thế tung người nhảy vọt qua khe nứt kia, hắn lộn một vòng trên không trung, rồi nhẹ nhàng đáp xuống phía đối diện...
"Mau tới đi, gần lắm, có thể nhảy qua được." Vương Vũ vẫy tay hô lên.
"..." Vô Kỵ ngơ ra một lát, hô to: "Mẹ nó, ngươi thì không tính!"
Vương Vũ nhảy mười mấy mét cũng dễ như bỡn, trong mắt hắn vốn không có cái gọi là khoảng cách, rất có khả năng lừa chết người ta.
Vô Kỵ vừa dứt lời, Ký Ngạo đã tung người nhảy theo. Tuy đều là Võ sư, nhưng Ký Ngạo cũng không dám cam đoan mình có thể nhảy qua, vì vậy cậu ta dùng kỹ năng Băng Quyền, thoải mái nhảy sang.
"Ngươi xem kìa, Ký Ngạo cũng nhảy sang rồi..." Vương Vũ tiếp tục nói.
"Ặc..." Vô Kỵ vẫn đứng im như trước: "Gà Con là Võ sư, còn ta là Mục sư, giống nhau sao?"
Võ sư là nghề nghiệp có sức nhảy bật cao nhất trong bảy nghề nghiệp chính, còn Mục sư thuộc loại nghề nghiệp không siêng tứ chi, lực nhảy không mạnh hơn Kỵ sĩ thủ hộ là bao, Vô Kỵ làm gì dám so với Ký Ngạo.
Doãn Lão Nhị thấy Ký Ngạo dùng kỹ năng nhảy sang, vì thế cũng lấy đà chạy vài bước tới bên vách núi rồi bật kỹ năng Va Chạm.
Địa thế của vách núi phía đối diện thấp hơn nơi bọn họ đứng không ít, tuy kỹ năng Va Chạm không thể khiến Doãn Lão Nhị nhảy sang một cách vững vàng như Băng Quyền, nhưng khoảng cách của kỹ năng là do hệ thống thiết đặt, trong lúc rơi xuống Doãn Lão Nhị quét một đường lệch, đáp xuống phía đối diện.
Đám người Bao Tam, Huyết Sắc Trường Thành thấy thế, cũng bật kỹ năng lao sang theo.
Vô Kỵ nhìn đống người đứng ở phía đối diện, lại nhìn Cung thủ và Đạo tặc phía sau, nói: "Các ngươi có di chuyển vị trí..."
Vô Kỵ còn chưa nói hết lời, Dương Na đã tung người nhảy sang... Những nghề nghiệp nhanh nhẹn như Danh Kiếm Đạo Tuyết, Bắc Minh Hữu Ngư thấy Dương Na nhảy sang rồi thì đều tin tưởng đầy mình, rào rào thi nhau nhảy sang vách đá đối diện. Lúc này bên người Vô Kỵ chỉ còn lại Minh Đô, Xuân Tường và Huyết Sắc Oanh Tạc.
Mặt Vô Kỵ đen sì lại: "Ôi, chỉ còn lại ba tên tàn phế chúng ta nương tựa lẫn nhau mà thôi."
"Ha ha!" Minh Đô cười lạnh một tiếng rồi Thuấn Di tới phía đối diện.
"Xuân huynh..." Vô Kỵ quay sang nhìn Xuân Tường, lại thấy Xuân Tường hóa thành một đám khói đen từ từ lướt sang bên kia.
Huyết Sắc Oanh Tạc bất đắc dĩ, cất vũ khí đi, kiên trì nhảy tới phía trước. Không biết là không tính toán sẵn khoảng cách nhảy hay như nào, khi cách vách núi bên kia chừng mười phân, Huyết Sắc Oanh Tạc đã rớt xuống...
May là Vương Vũ đứng ngay bên cạnh vách núi, sử dụng Cầm Vân Thủ túm được, rồi lôi hắn ta lên, nhưng Huyết Sắc Oanh Tạc vẫn sợ tới mức mặt mày tái nhợt cả đi.
Mà bây giờ chỉ còn một mình Vô Kỵ là không nhảy sang.
"Ngươi mau nhảy đi xem nào!" Bao Tam thấy Vô Kỵ vẫn do dự không nhảy, liền nổi giận, đập mạnh thanh kiếm trong tay xuống đất một cái, sốt ruột kêu to.
"Ta..." Vô Kỵ lắc đầu: "Sẽ rơi đấy."
"Có ta đón rồi, ngươi sợ gì chứ?" Vương Vũ nói.
Vô Kỵ vẫn lắc đầu quầy quậy: "Ngộ nhỡ ngươi không đón được thì sao?"
"Bố khỉ!" Vương Vũ giận dữ: "Ông đây mà sẽ bắt hụt hả... Ồ, không phải là ngươi sợ hãi chứ..."
"Ặc..." Vô Kỵ giật mình một cái, vội vàng nói: "Ông chưa từng sợ ai đâu nhé."
"Thế thì ngươi nhảy đi xem nào?"
"Sẽ ngã đấy..." Rồi, lại vòng lại câu nói ban đầu.
Đúng lúc này, Minh Đô không nhịn được nữa, bèn đi tới phía trước, giơ pháp trượng ra chỉ một cái, lập tức đổi vị trí với Vô Kỵ.
Sau đó Minh Đô lại dùng Thuấn Di lướt sang.
Vô Kỵ giật mình kêu lên: "Ô? Ta sang rồi này?"
"Đồ nhát cáy!" Người bên Toàn Chân Giáo đều giơ ngón tay thối với Vô Kỵ, đều nói là không biết sợ không biết xấu hổ, nhưng không ngờ được tên mặt dày này lại có lúc sợ hãi.
Với trình độ mặt dày của mình, đương nhiên Vô Kỵ không thèm để ý tới lời mỉa mai của những người khác, mà bình thản ung dung nói: "Đi thôi đi thôi! Đừng lề mề nữa..." Cũng không biết ban nãy là ai lề mề.
Đi tới vách núi đối diện, bọn họ mới nhìn rõ hóa ra tầng thứ hai của Lạc Nhật Thần Điện là một hang núi cực lớn, con đường này xoay tròn xuống dưới, bên dưới đó là một mảng đỏ rực, hẳn là chỗ của BOSS thứ hai.
Mọi người men theo con đường này bước đi, vừa đi chưa được vài bước, Vương Vũ đột nhiên hô to: "Mau nằm xuống!"
Người Toàn Chân Giáo đã quen với sự cảnh giác của Vương Vũ, cho nên khi Vương Vũ hô nằm xuống là bọn họ nằm lăn xuống đất một cách rất tự nhiên.
Mấy người bên Liên Minh Huyết Sắc tuy có phản ứng không đủ nhanh, nhưng bọn họ biết cứ làm theo người của Toàn Chân Giáo là đúng. Thấy đám người Toàn Chân Giáo đều nằm rạp xuống, vì thế người bên Liên Minh Huyết Sắc cũng nằm úp sấp xuống đất. Chỉ có người của chiến đội Số Đếm là không rõ vì sao lại vậy, nên cả đám vẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, một quả cầu to đùng với những chiếc gai sắc nhọn lao tới, lướt qua bên lưng đám người Toàn Chân Giáo và Liên Minh Huyết Sắc.
Ngay sau đó ánh sáng trắng thi nhau bay lên, ngoại trừ Đạo tặc Tiểu Ngũ và Cung thủ Tiểu Nhất ra, bốn người còn lại của chiến đội Số Đếm đều hy sinh, văng ra khỏi phụ bản.
"Ôi đệt, lại còn có cơ quan!" Mọi người giật mình thốt lên.