Trang 185# 2
Chương 366: Một đám biến thái
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ở trong phụ bản của game online thì cơ quan là thứ không hiếm thấy cho lắm, nhưng trong game bàn phím, góc nhìn của người chơi đều là từ trên cao hoặc thị giác 3D, trước khi cơ quan phát động là sẽ có dấu hiệu, nên chỉ cần đoán được tần suất khởi động của cơ quan thì việc né tránh được nó không phải là quá khó.
Nhưng trong loại hình game online thực tế ảo mô phỏng này, tất cả mọi người chơi đều có góc nhìn thứ nhất, tầm nhìn trong hang núi này là rất thấp, cơ quan này lại phát động một cách lặng lẽ không chút tiếng động, nên chẳng thể phát hiện nổi. Nếu không được Vương Vũ nhắc nhở, chỉ sợ vừa rồi đã bị đập chết ít nhất một nửa số người rồi.
Hơn nữa giả lập mô phỏng toàn diện này chính là hoàn toàn bước vào kỳ cảnh, trong nháy mắt khi quả cầu sắt ban nãy đập tới, nó đã để lại bóng ma lên tâm lý của mọi người.
"Móa, làm bố sợ tới mức sắp tè ra quần rồi!" Chờ khi quả cầu sắt bay xa, mọi người nằm bò dưới đất một hồi lâu, Minh Đô lẩm bẩm bò dậy.
"Ngươi muốn chết à!" Đúng lúc này Vương Vũ đột nhiên thò tay ấn Minh Đô xuống đất.
"Vù..."
Lại một tiếng gió rít gào kéo tới, quả cầu sắt to đùng kia lại bay trở lại... Cùng lúc đó mấy mũi tên bắn tới, lướt sát qua da đầu Minh Đô.
"..."
Minh Đô sợ hãi tới mức toát mồ hôi lạnh khắp người.
Vô Kỵ thấy thế, móc kính mắt bảo bối của mình ra, giơ tay chắn ánh sáng chói rồi nhìn tới phía trước.
Ánh sáng trong hang núi này rất yếu, cho nên Ưng Nhãn của Cung thủ chẳng có tác dụng gì với nơi này, mà cặp kính mắt này của Vô Kỵ không những gia tăng tầm nhìn, lại còn có chức năng nhìn trong bóng tối, có thể nhìn thấy rõ nét mọi thứ phía trước.
"Móa nó, dọc con đường này phải có ít nhất mười mấy cơ quan." Vô Kỵ lấy kính xuống, căm giận mắng.
Con đường này kéo xuống dưới dài cùng lắm là trăm mét, thế nhưng lại có hẳn mười mấy cơ quan, đây là còn chưa tính quả cầu sắt bay tới bay lui kia, hệ thống thật đúng là chơi người ta mà không sợ gây ra chết người.
Nghe Vô Kỵ nói vậy, những người còn lại đều sợ hãi hiện rõ trên mặt.
Còn chưa đánh được một nửa phụ bản mà đã chết mất tám người... Đoạn đường này lại có nhiều cơ quan trí mạng như vậy, phỏng chừng bọn họ còn chưa xuống được phía dưới thì đã bị tiêu diệt cả đoàn đội rồi.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta không thể cứ nằm úp sấp ở đây mãi được..." Huyết Sắc Trường Thành hỏi.
Minh Đô suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta có thể bò tới phía trước..." Dứt lời, Minh Đô bắt đầu bò lổm ngổm tới phía trước.
Dù sao không phải người chuyên nghiệp nên động tác mà Minh Đô làm trông rất đáng khinh.
Mọi người toát mồ hôi hột, không hổ là tiện nhân, biện pháp mà hắn ta nghĩ ra cũng tiện như chính hắn vậy...
Dương Na nhìn dáng vẻ đó của Minh Đô, hung tợn nói: "Bảo ta làm động tác này, ta thà chết còn hơn!"
"Vậy cô có biện pháp nào không?" Minh Đô quay đầu hỏi Dương Na.
"Không có..." Dương Na lắc đầu.
"Vậy không phải là được rồi sao!" Minh Đô nhún vai nói.
Mọi người cạn lời, tuy ý tưởng của Minh Đô rất tiện, nhưng đây là một biện pháp hữu hiệu để không mất thêm ai nữa.
Vô Kỵ cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng cơ quan đều ở trên không hết à? Cơ quan thứ ba ở phía trước chính là từ dưới lên, đến lúc đó nó sẽ đâm cho ngươi thủng trăm lỗ luôn!"
"Mọe, vậy ngươi nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?" Minh Đô cũng coi như là bó tay rồi.
Lúc này Xuân Tường chìa tay với Vô Kỵ: "Đưa kính mắt đây cho lão phu mượn."
Vô Kỵ nhướng mày, hỏi với vẻ có chút kinh ngạc: "Ồ? Cơ quan nhiều như thế, lại cách nhau rất xa, ngươi làm được hả?"
"Có thể! Không tin ta thì cứ cá cược xem." Xuân Tường cười nói.
"Cược cái đầu ngươi ấy!" Vô Kỵ trợn mắt, lấy kính ra đưa cho Xuân Tường, vả lại còn dặn dò liên hồi: "Mẹ nó chứ ngươi nhanh lên, thứ đồ này cứ đeo một phút là lại giảm độ bền... Không có chỗ sửa đâu."
"Biết rồi." Xuân Tường cầm lấy kính mắt từ tay Vô Kỵ, đeo vào rồi nhìn tới phía trước, đồng thời miệng còn lẩm bẩm: Khoảng cách di chuyển của quả cầu sắt là... Dựa theo thời gian vừa nãy, tốc độ hẳn là... Thời gian giãn cách giữa các giáo và nỏ là..."
Xuân Tường cứ thế nhìn trong thời gian gần một phút, rồi mới tháo kính xuống trả cho Vô Kỵ, sau đó quay sang nói với mọi người: "Chờ lát nữa đi theo lão phu, lão phu bảo các người làm thế nào thì các người phải làm thế đó, không thì chết là khỏi chôn nhé."
"Biết rồi, đừng nói thừa lắm thế, mau đi nhanh!" Người bên Toàn Chân Giáo nghe vậy đều giục giã.
Mặc dù mấy người bên Liên Minh Huyết Sắc và chiến đội Số Đếm cảm thấy rất mờ mịt về hành vi của Xuân Tường, nhưng thấy dáng vẻ kia của đám người Toàn Chân Giáo, bọn họ đương nhiên không dám nói lời phản đối rồi.
Xuân Tường mắng: "Vội cái gì mà vội, quả cầu sắt đang bay trở lại rồi, chờ nó bay qua, chúng ta hẵng đi."
Xuân Tường vừa dứt lời, đúng lúc đó quả cầu sắt to đùng kia bay vụt qua bên trên bọn họ.
"Tất cả đừng cử động vội đã!" Xuân Tường kêu một tiếng rồi đột nhiên đứng dậy, sau đó lại đột nhiên nằm rạp xuống. Sau khi mấy mũi tên bay qua, Xuân Tường nói: "Có thể đi được rồi."
Dứt lời, Xuân Tường đi ở phía trước nhất dẫn đầu đoàn người, những người khác theo sát phía sau.
Đi được chừng năm giây, Xuân Tường đột nhiên nói: "Nép vào bên trái!"
Mọi người nghe vậy, vội vàng ép sát người vào vách hang bên trái. Sau đó, một chiếc rìu chặt đầu khổng lồ giáng xuống từ trên trời, bổ xuống phía bên phải bọn họ.
Bọn họ men theo vách hang bên trái đi được chừng ba giây, Xuân Tường lại nói: "Nép vào bên phải..."
Trải qua cảnh tượng vừa rồi, tất nhiên là chẳng ai dám làm trái lại mệnh lệnh của Xuân Tường, vì vậy cả lũ vội vàng dựa sang bên phải, đúng lúc này, một loạt những thanh trường thương sắc nhọn đột nhiên đâm ra từ vách hang bên trái...
Bọn họ tiếp tục bước đi. lại mười giây sau, Xuân Tường đột nhiên lên tiếng: "Dừng lại, phía trước có địa mâu, chờ khi cơ quan giải trừ thì nhanh chóng xông tới, sau đó nằm sấp xuống! Tất cả nghe lệnh của ta!"
Mọi người gật đầu lia lịa, lúc này, ngay phía trước Xuân Tường, một mảng trường mâu đột nhiên đâm lên từ dưới đất.
"Lên!"
Địa mâu vừa rụt xuống, Xuân Tường lập tức ra lệnh, đoàn người nhanh chóng xông qua khu vực địa mâu. Xuân Tường lại hét to một tiếng: "Gục xuống!"
Mọi người nhanh chóng nằm sấp xuống, lại nghe tiếng gió ù ù vang lên, quả cầu sắt to đùng kia đã quay lại.
Sau vài lần chỉ huy của Xuân Tường, mọi người phối hợp với nhau càng lúc càng ăn ý, dọc đường đi lúc thì né sang trái, khi thì áp sát bên phải, lúc thì nhảy, lúc lại bò, dưới sự chỉ huy vô cùng chính xác của Xuân Tường, mọi người rốt cuộc đã đi ra khỏi khu vực cơ quan kia.
Dọc con đường này, cơ quan nhiều trùng điệp, tuy không tạo ra sát thương gì đối với thân thể mọi người, nhưng bọn họ cũng chịu kích thích về tinh thần và tâm lý tới mức không dễ chịu chút nào.
Vô Kỵ nhìn thời gian, chỉ một đoạn đường ngắn thế này mà bọn họ mất tới năm phút đi qua...
Dĩ nhiên như thế đã là rất nhanh rồi, dù sao một đường đi tới, ngoài việc né cơ quan ra thì bọn họ không hề dừng lại một cách không cần thiết chút nào. Nếu là đội ngũ khác, không có sự chỉ huy chính xác của Xuân Tường, phỏng chừng 10 phút cũng chưa đi xong.
Trong đó người kinh ngạc nhất là những người không thuộc thuộc Toàn Chân Giáo, bọn họ đều là những người có kiến thức cả.
Trong phụ bản của game online, loại phụ bản mà có cơ quan thường khó đánh nhất. Một phụ bản như vậy, đoàn đội xông phụ bản chí ít cũng phải bị diệt cả đội tám mười lần mới có thể tính toán được chính xác tần suất phóng thích cơ quan và cách đi cụ thể như thế nào.
Nhưng Xuân Tường thì chỉ quan sát từ xa trong thời gian còn chưa tới một phút, thế mà lại thông thạo hệt như đã đi qua mấy trăm lần, đi một mạch từ đầu tới cuối con đường mà không hề dừng lại chút nào, cũng chẳng mắc bất cứ lỗi gì, đây gần như là bản lĩnh dị năng của hắn ta vậy, so với sự chấn động do thân thủ vô cùng kỳ diệu của Vương Vũ gây cho mọi người thì khả năng này của Xuân Tường không hề thua kém chút nào.
Điều càng khiến Tiểu Nhất và Tiểu Ngũ rung động là người của Toàn Chân Giáo lại không hề kinh ngạc về chuyện này, dường như đây là chuyện hiển nhiên vậy...
Nếu là tay mơ không nhận ra hàm lượng kỹ thuật trong đó thì thôi, chẳng lẽ những cao thủ này không nhìn ra sao?
Đáp án đương nhiên là không phải!
Bởi vậy có thể thấy được, ở trong mắt đám biến thái Toàn Chân Giáo này, bản lĩnh kia của Xuân Tường cũng chỉ là loại thường mà thôi...
Đây đúng là một đám người biến thái quá mà...