Trang 188# 2
Chương 372: Ngươi biết Thê Vân Tung (*) sao?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
(*) Bộ môn khinh công của phái Võ Đang do Trương Tam Phong sáng tạo ra.
"Hệ thống có quy định này sao?" Vô Kỵ khó hiểu hỏi lại.
"Không có..." Huyết Sắc Trường Thành lắc đầu đáp: "Đánh nhiều phụ bản như vậy, chiếu theo thông lệ cũ, không phải đều như vậy sao?"
"Ha ha!" Đám người Toàn Chân Giáo nghe vậy, tất cả đều cười vang, nhìn Huyết Sắc Trường Thành như đang nhìn một thằng ngốc.
Khó trách hắn ta tốt xấu gì cũng là cao thủ của loại công hội lớn Liên Minh Huyết Sắc, mà đến tận bây giờ vẫn còn ở cái trạng thái dở ông dở thằng này, chơi có cái trò chơi cũng bày đặt quy củ, vậy còn có cái tiền đồ gì chứ.
"Chơi theo thói thường với hệ thống là ngươi sẽ thua ngay!" Vô Kỵ vừa cười vừa nói.
"Có ý gì?" Không chỉ Huyết Sắc Trường Thành cảm thấy khó hiểu mà cả Tiểu Nhất cũng cảm thấy mịt mờ trước câu nói của Vô Kỵ.
Vô Kỵ còn chưa trả lời, một mũi tên không biết được bắn tới từ đâu, trực tiếp bắn vào đầu Huyết Sắc Thanh Nang, cô ta còn chưa kịp kêu lên một tiếng thì đã bị bắn thành một luồng ánh sáng trắng.
"Má nó, BOSS đang ở gần đây, còn là BOSS Tinh Anh!!" Chứng kiến cảnh đó, cả đám người không khỏi kêu lên.
Mục tiêu tấn công của BOSS bình thường là người đầu tiên bước vào khu vực thù hận, còn mục tiêu tấn công của BOSS Tinh Anh là Mục sư và Pháp sư, đều là nghề nghiệp giáp vải dễ bị giết chết. Khi vừa bước vào khu vực này, Doãn Lão Nhị và Huyết Sắc Trường Thành đã đi tuốt lên phía trước, bởi vậy BOSS ở nơi này dĩ nhiên không thể nào là BOSS thường được.
"Mũi tên đấy bắn tới từ đâu vậy?" Đám người Toàn Chân Giáo quay đầu hỏi Vương Vũ.
Mũi tên khi giết chết người xong là sẽ biến mất theo mục tiêu... Đâm ra lúc này mọi người cũng không thể dựa vào mũi tên để phán đoán hướng bay tới của nó, đành phải hỏi ý kiến Vương Vũ, người mang theo trang bị cảm ứng.
"Không rõ nữa..." Vương Vũ lắc đầu lia lịa: "Người BOSS nhắm tới không phải là ta, nên ta không cảm ứng được."
"Vô Kỵ, Minh Đô và Oanh Tạc phải cẩn thận! Mục tiêu tiếp theo rất có khả năng chính là chúng ta..." Xuân Tường nhắc nhở Vô Kỵ.
Nơi đây có tổng cộng năm người thuộc nghề nghiệp giáp vải, Huyết Sắc Thanh Nang đã chết, như vậy có xác suất 80% là BOSS sẽ dời đích ngắm sang bốn người còn lại.
"Biết rồi!" Trước khi Xuân Tường nhắc nhở, Vô Kỵ đã tiện tay lồng Kết Giới Huyết Sắc lên đầu mình rồi.
Còn Minh Đô thì chạy tới cạnh Vương Vũ, tên này chính là kiểu người khôn biết giữ mình, biết đứng cạnh ai thì sẽ an toàn nhất.
Xuân Tường chỉ huy sáu con ác ma vây quanh bản thân hắn ta và Huyết Sắc Oanh Tạc, sau đó ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hình ảnh này vô cùng phù hợp với bản chất đáng khinh của hắn ta.
Hiển nhiên là BOSS biết đến kỹ năng của Kết Giới Huyết Sắc này, lúc này Xuân Tường và Huyết Sắc Oanh Tạc đã thành mục tiêu bị ngăn trở, bởi vậy lần tấn công thứ hai con BOSS đó đã quyết định bắn vào Minh Đô.
"Lão Lý cẩn thận!"
Đúng lúc này, Vương Vũ đứng cạnh Minh Đô cũng cảm nhận được mùi của sự nguy hiểm, bèn hét lên một tiếng, kéo phắt Minh Đô sang một bên.
"Đù mệ!"
Minh Đô vừa được Vương Vũ kéo lại, một mũi tên đã bắn đến dưới chân hắn ta... Minh Đô hoảng sợ cực độ, mới nãy nếu như chậm đi một chút là hắn ta đã bị mũi tên của BOSS bắn nát đầu rồi.
Mà lúc này, mọi người đã trông thấy mũi tên, cũng tìm được vị trí của BOSS, chính là ở ngay phía trên cả nhóm!
"Chiến sĩ khiên thuẫn nâng khiên! Mọi người theo ta dựa sát vào bên này!" Vô Kỵ ra lệnh, Huyết Sắc Trường Thành và Doãn Lão Nhị nâng khiên lớn trên tay mình lên, Vô Kỵ ôm đầu lăn xuống bên dưới tấm khiên.
Đợi tất cả mọi người đến bên cạnh Vô Kỵ rồi, hắn ta ném Huyễn Xà ra.
Sau khi vật nhỏ dạo một vòng xung quanh tất cả, một ngôi sao sáu cánh mọc lên, bao trùm lấy đoàn người.
"Đây là gì thế?"
Tiểu Nhất chưa từng nhìn thấy huyễn trận bao giờ, khó hiểu hỏi.
Vô Kỵ đáp: "Là kỹ năng có thể ẩn thân! Ở trong này, BOSS tuyệt đối không nhìn thấy ngươi!"
Vương Vũ cau mày: "Món đồ chơi này, không phải là vượt quá cấp 5 là có thể bị thấy rõ hay sao?"
"Chỉ cần nó không tới gần phạm vi 5 mét thì cũng sẽ không bị thấy rõ..." Vô Kỵ trả lời.
"Ừm..." Vương Vũ gật đầu.
Cùng lúc đó, Vô Kỵ chat trên kênh công hội của Toàn Chân Giáo: "Ta cũng không dám khẳng định BOSS có cấp độ vượt trội nhiều vậy thì có thể nhìn rõ từ xa hay không, nên chúng ta đều đang trốn phía dưới tấm khiên..."
Các cao thủ của Toàn Chân nghe vậy lặng lẽ chat: "Ha ha, quả không hổ là Vô Kỵ, bán đồng đội vào cái lúc quan trọng... Ta thích..."
Vương Vũ: "..."
Xem ra BOSS trên cây cũng không có kỹ năng thấy rõ từ xa, qua khoảng hai ba phút mà nó không tấn công thêm lần nữa.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, BOSS còn chưa vội, người bên dưới đã bắt đầu sốt ruột.
"Ta bảo này, BOSS đây là đang chờ chúng ta chui đầu ra hay sao?" Ký Ngạo không nhịn được hỏi, tính tình cậu ta trẻ con, là kẻ thiếu kiên nhẫn nhất.
Tiểu Nhất nói: "Một thợ săn sinh tồn đạt chuẩn, cần nhất chính là tính nhẫn nại tuyệt đối... Đoán chừng chúng ta không bước ra, nó vẫn sẽ cứ ở đó chờ."
"..."
Vừa nghe Tiểu Nhất nói như thế, mọi người đều toát mồ hôi lạnh toàn thân.
BOSS chẳng qua chỉ là một chuỗi số liệu, không cần ăn cơm, không cần uống nước, cũng không cần mua thời gian chơi... Ngày nào cũng rảnh rỗi muốn chết, tuyệt đối là có rất nhiều thời gian để tiêu xài, nói không chừng người ta còn lấy trò xử đám người chơi ra làm trò giải khuây ấy chứ, ai chơi nổi với nó. Tất cả mọi người đều không khỏi suy nghĩ xem liệu đây có phải thủ đoạn để bán thời gian chơi game của nhà phát hành xấu tính không.
"Vậy phải xử lí sao bây giờ?" Mọi người quay lại hỏi Vô Kỵ.
Vô Kỵ suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ngồi đây chờ chết không phải là cách, chúng ta nên chủ động tấn công, đảo khách thành chủ!"
"Mọe! Chỉ toàn nói nhảm!" Cả đám đều khinh bỉ nói: "Chúng ta đã mất một người rồi mà vẫn còn chưa được thấy BOSS tròn méo ra sao, làm sao có thể đảo khách thành chủ?"
"BOSS ở phía trên, phải nghĩ cách lôi nó xuống!" Vô Kỵ nói.
"Lôi xuống?" Ánh mắt của tất cả đều dời sang chỗ Dương Na và Tiểu Nhất...
Tầm bắn của nghề nghiệp Cung thủ là xa nhất, có thể lôi được người từ trên cây xuống cũng chỉ có hai người này.
Tiểu Nhất vội vàng xua tay: "Đừng nhìn ta... Ta là Kẻ sinh tồn, hay chơi với cạm bẫy, chứ mấy thứ xạ kích gì đó ta đều không thạo."
"Xì!" Mọi người khinh bỉ một tiếng rồi nhìn Dương Na.
Dương Na ngẩng đầu tính toán qua khoảng cách từ mặt đất lên đến trên cây, sau đó lắc đầu nói: "Ta cũng không với tới..."
Cây này rất cao, ít nhất cũng phải tầm ba mươi mét, bản thân Dương Na là nghề nghiệp ẩn Kẻ săn ma, trong đó kỹ năng có tầm bắn xa nhất "Ưng Kích Trường Không" cũng chỉ bắn được đến hai mươi mét. Huống hồ, Dương Na căn bản không có mục tiêu, chỉ có thể nhắm mắt bắn bừa, kể cả coi như có thể bắn được thì địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, ai bị bắn chết trước cũng khó mà nói chính xác được.
"Mẹ nó..." Thấy Dương Na cũng không được, tên Vô Kỵ, vốn bụng đầy những quỷ kế đa đoan, quýnh lên cắn móng tay.
Minh Đô cũng đưa ra ý kiến: "Nếu không thì chúng ta tạo cầu thang người thì sao?"
"Vớ vẩn..." Cả nhóm nhất quyết gạt bỏ, mọe, trong tầm bắn của BOSS mà chơi trò xếp cầu thang người, chẳng lẽ trước khi chết còn định làm trò mua vui cho BOSS à? Thật không có tí tôn nghiêm nào...
Có điều, mấy lời của Minh Đô lại nhắc nhở Bắc Minh Hữu Ngư, người mà nãy giờ không nói không rằng, khiến hắn ta nảy ra một ý.
Bắc Minh Hữu Ngư hỏi Vương Vũ: "Ngưu huynh, không phải ngươi biết võ công sao? Vậy có biết Thế Vân Tung hay không?
Vương Vũ hơi nghệt ra: "Thế Vân Tung? Đó là cái quỷ gì vậy?"
"Chính là một loại khinh công, chính là cái loại chân trái giẫm lên chân phải bay lên chạm đến tầng khí quyển đấy..." Bắc Minh Hữu Ngư khoa chân múa tay giải thích lại.
Vương Vũ nhăn nhó: "Cái này ngươi học với ai thế không biết..."