Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 373: Bay Đi Bay Đi Sự Kiêu Ngạo Phóng Túng Của Ta

Trang 189# 1

 

 

 

Chương 373: Bay đi bay đi sự kiêu ngạo phóng túng của ta
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ta từng đọc một cuốn tiểu thuyết, trong đó có loại võ công này..." Bắc Minh Hữu Ngư đắc chí nói.

Vương Vũ đáp: "Viết thì quả thật là hay đấy, nhưng lại có chút vớ vẩn..."

Võ công là một loại kỹ thuật đánh nhau, mục đích là đánh trúng kẻ địch, chân trái giẫm chân phải bay lên thì có khác gì kéo tóc mình bay lên? Rõ ràng là không có chút khoa học nào hết...

"Hóa ra ngươi không biết sao..." Bắc Minh Hữu Ngư hơi thất vọng.

"Nói thừa, cơ bản là không ai làm được!" Vương Vũ tức giận đáp lại, sau đó nói: "Có điều thông qua mấy câu nói nhảm của các người, bản thân ta đã nghĩ ra một ý rất hay."

"Ý gì hay hả?" Mọi người nhao nhao hỏi.

"Ta nhảy lên cây đánh BOSS xuống là được đúng không?" Vương Vũ hỏi.

"Ặc..." Mọi người yên lặng, quay sang hỏi Minh Đô: "Vừa nãy ngươi nói cái gì? Làm cầu thang người có đúng không?"

"Cái đậu má! Xem thường ta sao?" Vương Vũ nổi giận.

Vô Kỵ nói: "Đại ca à, ngươi có biết cái cây này cao bao nhiêu không?"

Võ công Vượt Nóc Băng Tường của Vương Vũ, dĩ nhiên là Vô Kỵ đã từng chứng kiến, các cao thủ của Toàn Chân Giáo cũng không dám phủ nhận võ công của Vương Vũ, nhưng độ cao của cây này làm sao bức tường thành mười mấy mét sánh bằng được.

Khi độ cao vượt qua mười mét, trình bắn tầm xa nhất của Cung thủ cũng với không tới, Võ sư lại nói nhảy lên được, nhảy bằng niềm tin sao? Huống hồ, phía trên có BOSS nhìn chằm chằm, cho dù Vương Vũ có thuộc họ mèo, leo được cây, chẳng lẽ BOSS lại đứng trơ mắt để mặc hắn leo hay sao?

Đã như vậy, không bằng nghe theo ý tưởng bắc cầu thang người của Minh Đô còn hơn... Ít ra nó còn có vài phần hợp lí.

Vương Vũ bất mãn nói: “Ta nói có thể leo lên được thì là sẽ làm được, Đạo Tuyết, lão Ngư, hai người ở dưới mai phục sẵn, sau khi BOSS rơi xuống thì hãy giữ chặt thù hận, đừng để nó chạy mất."

Nói xong, Vương Vũ khom mình cúi người, hạ trọng tâm xuống, hai chân bất ngờ đạp đất, lấy tốc độ cực nhanh chạy đến chỗ cây đại thụ.

"Vù! Vù! Vù!"

Quả nhiên, BOSS trên cây đang chờ tất cả mọi người hiện thân, Vương Vũ vừa mới chạy ra khỏi phạm vi của mê trận, một hàng mũi tên đã bay sát qua người của Vương Vũ, bắn vào mặt đất phía sau lưng hắn.

Lúc chỉ còn cách cây đại thụ vài mét, Vương Vũ chuyển đổi vũ khí thành trường côn, đâm mạnh xuống đất, rồi giậm một cú bay lên.

Chiều dài trường côn trong tay Vương Vũ rơi vào khoảng hai mét rưỡi, cú nhảy này nhảy cao chừng bốn mét, nhờ có sức bật của trường côn, Vương Vũ đạp vào thân cây lại lao lên thêm được năm sáu mét.

Lúc nhảy đến điểm cao nhất, sức bật của côn cũng hết, toàn thân Vương Vũ vừa muốn rơi xuống, hắn bèn mở ra Băng Quyền, lại vươn người lên thêm ba mét, Vương Vũ lại mượn lực nhảy lên, trong nháy mắt, Vương Vũ đã trèo lên được hai phần ba cây đại thụ.

Đến lúc này, Vương Vũ tung Niệm Khí Ba đánh ra sau người, xoay người lại, cùng lúc đó, vũ khí trong tay đã chuyển đổi thành Càn Khôn Đao dưới dạng dao ngắn rồi đâm vào thân cây. Vương Vũ xoay người nhảy lên, đạp vào dao bật người nhảy lên một cái. Lúc này hắn lại bật Tịch Chi Dược Thiên, cả người Vương Vũ lại nhảy lên thêm năm mét, lúc này cành cây gần nhất chỉ còn cách Vương Vũ hai mét.

"Xong rồi, lão Ngưu dùng hết kỹ năng rồi..."

Lúc đầu thấy Vương Vũ lên như diều gặp gió, sắp nhảy lên cây đại thụ tới nơi, đám người Toàn Chân ngoài khiếp sợ ra thì cũng rất là hưng phấn, vậy nhưng lúc này, khi thấy cả Tịch Chi Dược Thiên cũng được Vương Vũ mang ra sử dụng, đám Vô Kỵ không khỏi tiếc nuối nắm chặt tay lại.

Tịch Chi Dược Thiên là kỹ năng bảo vệ tính mạng cuối cùng của Vương Vũ, ngay cả chiêu này cũng đã được sử dụng, xem ra Vương Vũ cũng đã đạt tới giới hạn rồi.

Tuy rằng nhảy cao như vậy cũng đủ khiến mọi người lác mắt, nhưng chỉ thiếu một chút nữa khiến cho trong lòng đám người Toàn Chân thấy tiếc nuối nhiều hơn, nếu như cấp độ cao hơn một chút, trang bị tốt thêm một tẹo thì Vương Vũ đã có thể leo lên rồi...

Ngay vào lúc đám người Vô Kỵ cho rằng Vương Vũ sẽ thất bại trong gang tấc, lại thấy Vương Vũ vươn tay phải ra vỗ một cái, một luồng khói trắng cuốn vào nhánh cây bên trên, Vương Vũ giống như đu dây kéo, được kéo lên. Cuối cùng, hai tay Vương Vũ bắt vào nhánh cây, dùng sức kéo một cái, bật người nhảy lên.

Cầm Vân Thủ!!!

Cầm Vân Thủ lại có thể dùng như vậy sao!! Tất cả đám người Toàn Chân Giáo đều trợn tròn hai mắt.

"Mẹ nó!!"

Thấy Vương Vũ thật sự nhảy lên cây, tâm trạng mấy người Tiểu Nhất và Huyết Sắc Trường Thành lúc này khó mà diễn tả bằng một từ kinh hãi.

Từ lúc Vương Vũ chạy ra cho đến khi nhảy được lên cây chưa tới tám giây. Trong tám giây này, Vương Vũ dùng côn bật người nhảy lên, dùng Bằng Quyền xông lên, sau đó cắm đao vào cây để bật lên... Cuối cùng là dùng Cầm Vân Thủ bắt lấy cành cây, quá trình lưu loát nhanh nhẹn, tất cả động tác đều liền mạch không hề có chút sơ hở, phát huy hoàn toàn uy lực mạnh nhất của từng kỹ năng.

Phát huy tối đa uy lực của kỹ năng không phải là ước mơ tha thiết về thao tác cực hạn của tất cả mọi người hay sao?

"Tên này, hắn đã không còn là người nữa rồi..."

So với mọi người, người kinh hãi nhất không phải ai khác mà chính là Dương Na, bởi cô ta và Vương Vũ đều là người cùng tập võ.

Người chơi bình thường chỉ nhìn thấy những kỹ năng được Vương Vũ vận dụng hoàn hảo không tì vết, còn dưới con mắt của người trong nghề như Dương Na, những kỹ năng đó chỉ cần phản ứng nhanh, biết nắm giữ nhịp độ, thì người bình thường cũng có thể làm được, còn kỹ thuật thực sự đỉnh cao phải là hai lần nhảy lên của Vương Vũ.

Vượt Nóc Băng Tường nhìn qua có tính thẩm mĩ rất cao hơn nữa còn là kỹ thuật khá đơn giản, nhưng trong võ thuật Trung Quốc, môn võ công này có thể khảo nghiệm chính xác nhất sức lực và sự vận dụng thành thạo của người học võ.

Có câu lực từ dưới đất truyền lên, thân cây là thẳng đứng, dĩ nhiên không thể mượn lực trên cây, người bình thường không biết dùng sức đạp vào cây, kết quả chắc chắn là bay ra hướng ngược lại.

Nếu như đổi lại là Dương Na, tối đa cũng chỉ có thể lấy khoảng cách chạy đà, sau đó mượn lực đạp vào thân cây leo lên được vài mét, lên cao hơn chút, với võ công của Dương Na thì cô cũng chẳng có gì khác biệt người bình thường.

Nhưng Vương Vũ là dùng gậy bật lên, sau đó mượn lực giữa không trung, hành động này đúng là khó tưởng tượng nổi, càng khó tin hơn là hắn còn có thể mượn lực hai lần... Căn bản là "mọc rễ" trên cây chứ sao...

Khó trách, tên nhóc này lại được người trong giới tôn xưng là thiên tài tuyệt thế lừng lẫy xưa nay, không hề nói quá chút nào, sau này còn ai như thế không thì Dương Na không biết, nhưng dựa vào việc này, từ xưa đến nay tuyệt đối không có ai có bản lĩnh như Vương Vũ.

"Mẹ nó chứ, xém chút là mất mặt rồi..." Sau khi Vương Vũ nhảy được lên cây, hắn lặng lẽ lau mồ hồi, thầm nghĩ cũng may vì cuối cùng Cầm Vân Thủ cuối cùng cũng thật sự phát huy tác dụng, nếu không sau này đảm bảo hắn sẽ bị cả đám đứng dưới kia cười nhạo cả đời.

Hóa ra Vương Vũ cũng không ngờ Cầm Vân Thủ ngoài chức năng cố định mục tiêu còn có hiệu quả này...

Cây đại thụ này khá sum xuê, lá cây che kín tầm mắt, không thoáng đãng như lúc nhìn từ dưới lên. Lúc này BOSS đang ở gần đó, Vương Vũ cũng không dám khinh thường, bèn tranh thủ điều chỉnh trạng thái tinh thần đến mức tối đa, cảm ứng không khí quanh bốn phương tám hướng.

"Phập!" Một mũi tên phóng tới từ góc chếch phía trên, Vương Vũ bật người nhảy một cái, nhảy đến cành cây trên đỉnh đầu, tránh khỏi mũi tên.

Vương Vũ vừa mới đứng vững, một mũi tên nữa lại bắn tới, có điều Vương Vũ đã xác định được vị trí của BOSS, sau khi phất tay hất mũi tên xuống, hắn lập tức tung người vọt tới nơi tỏa ra sát khí.

Vương Vũ chưa chạy được mấy bước, đã chỉ nghe tiếng "Ầm" một cái... Hắn bị giữ chặt lại một chỗ.

"Đệt, trên cây vậy mà lại có cạm bẫy, thật không có thiên lý rồi!" Vương Vũ nổi cáu.

Dưới tán cây mọi người nói: "Ngươi đường đường là một Võ sư, lại nhảy lên được cái cây ba mươi mét, đó mới là không có thiên lý đó!"

Vương Vũ không để ý đến lời của mọi người, bởi vì hắn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một "Người" đứng ngay phía trước.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment