Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 390 - Chương 387: Kỹ Năng Rượu Tiên

Trang 196# 1

 

 

 

Chương 387: Kỹ năng Rượu Tiên
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Cuối cùng Vương Vũ sờ ra một tấm giấy rách, là một phối phương.

Ủ Rượu: Phối phương sản xuất rượu ngon.

"Lại là thứ kỳ quái gì vậy.... Tay lão Ngưu quả nhiên thối danh bất hư truyền."

Sau khi nhìn thấy phối phương ủ rượu, mọi người liên tục cảm thán. Vương Vũ là một người ra tay không theo quy củ nào cả, sờ đồ BOSS rơi ra cũng chả theo cách thức nào.

Bình thường phối phương trong Trọng Sinh đều là phối phương của dược tề, loại phối phương này cũng là mặt hàng mà người chơi có nhu cầu lớn nhất, đặt trên thị trường cũng có thể bán được giá tốt. Còn phối phương ủ rượu này, lại là một thứ để giải trí, hoàn toàn không có giá trị thương mại gì. Ngay cả đồ chơi này mà Vương Vũ cũng có thể mò ra được, quả thực là đi con đường không giống ai.

"Mọi người có ai muốn nó không?" Vương Vũ giơ phối phương lên hỏi một vòng.

Mọi người khinh thường nói: "Cái thứ đó tự ngươi cầm lấy chơi đi."

"Ok, không ai muốn thì ta thu lại đấy, ha ha..." Vương Vũ thấy mọi người coi thường món đồ này, nên rất không khách sáo nhét vào túi mình.

Từ sau khi phối phương dược tề khôi phục trung cấp giúp cho Vương Vũ phát tài to, Vương Vũ cực kỳ coi trọng những thứ gọi là phối phương này. Người khác không dùng tới, bản thân mình cũng cảm thấy không cần thiết lắm, thì không phải vẫn còn cửa hàng đó sao, cho dù là mở tửu quán cũng rất kiếm lời mà.

Sau khi sờ trang bị xong, hệ thống phát ra gợi ý: [Hoàn thành Phụ bản Lạc Nhật Thần Điện độ khó Địa Ngục..] Một đống lớn dài dòng nhảm nhí.

Lạc Nhật Thần Điện không có điểm ẩn nào, sau khi đánh xong một BOSS cuối cùng thì độ hoàn thành trực tiếp đạt 100%.

Khi mọi người bị truyền tống ra khỏi phụ bản cũng đã nhận được lượng lớn kinh nghiệm và một bảo rương Ám Kim.

Tuy Lạc Nhật Thần Điện là phụ bản cấp 25, nhưng ở độ khó cấp Địa Ngục thì kinh nghiệm thưởng lại dựa theo phụ bản cấp 50, hơn nữa độ hoàn thành lại là 100%, vì thế mọi người nhận kinh nghiệm xong đều lên thêm một cấp. Vương Vũ vốn đã sắp tới cấp 28, ra khỏi phụ bản, thanh kinh nghiệm lập tức tăng mạnh lên thẳng cấp 28.

Thoát khỏi phụ bản, Vương Vũ vội vàng mở bảo rương ra, cũng giống như trước, vẫn là hai viên đá Dung Luyện.

Quả thật là một niềm vui bất ngờ, hắn vốn chỉ thiếu hai khối đá Dung Luyện nữa thôi, bây giờ có được rồi thì không cần tới Đấu Trường lăn lộn nữa. Người Toàn Chân Giáo đều tỏ vẻ không thể nào thích nổi cái Đấu Trường kia, cho nên mấy ngày nay Vương Vũ lăn lộn ở Đấu Trường, đều bị bọn họ khinh bỉ không ít lần.

Trở lại thành Dư Huy, Vương Vũ đi tới chỗ thầy hướng dẫn, giao nhiệm vụ.

"Thầy, ta đã dựa theo hướng dẫn của ngài điều tra xong rồi..." Vương Vũ dựa theo gợi ý của hệ thống, đưa ghi hình phụ bản cho Ẩn Giả.

"À? Thì ra là như vậy, bảo sao lại thành thế... Ta phải đi thương lượng chút đối sách với mấy lão già kia."

Sau khi giao nhiệm vụ xong, Ẩn Giả lẩm bẩm một câu rồi theo thứ tự ném cho Vương Vũ ít kinh nghiệm, còn đưa thêm một trang bị Thanh Đồng rác rưởi mà hệ thống thưởng cho.

"Còn chuyện gì nữa sao?" Giao nhiệm vụ xong, Ẩn Giả liếm bình rượu hỏi Vương Vũ còn chưa rời đi.

Vương Vũ nghĩ nghĩ, lấy phối phương nhặt được trong phụ bản ra, đưa cho Ẩn Giả hỏi: "Thầy, ta phát hiện thứ này trong phụ bản, không biết ngài có cần thứ này hay không?"

Dù sao cũng đã ăn dầm nằm dề trong trò chơi gần một tháng, Vương Vũ đã có thể coi là biết hình biết dạng. Hắn biết chỉ có nâng cao độ yêu thích của NPC, thì mới có thể nhận được nhiều lợi ích hơn, mà biện pháp trực tiếp nhất để nâng độ yêu thích chính là tặng quà.

Nhóm NPC trí năng trong Trọng Sinh đều có những sở thích không giống nhau, ngoại trừ một sở thích ai cũng có là thích vàng ra, thì Ẩn Giả còn đặc biệt yêu thích rượu.

Một bình rượu có thể bảo lão ta giúp đỡ gian lận, một bản phối phương ủ rượu không phải là có thể ép sạch lão ra sao.

"Này... Ồ? Là phối phương ủ rượu của Ác ma Lilith?" Sau khi lão già Ẩn Giả nhìn thấy phối phương trong tay Vương Vũ, ánh mắt sáng lên nhào thẳng tới trước mặt Vương Vũ, cướp lấy phối phương vào tay.

Lão già này quả nhiên là một người biết hàng.

"Ừ!" Vương Vũ gật đầu: "Thầy thích chứ?"

Ẩn Giả cười hớn ha hớn hở: "Tên nhóc ngươi, quả thật không tồi, còn nhớ tới lão già như ta... Quả thật không uổng công ta yêu thương ngươi. Không tồi hức... không tồi..."

Vương Vũ buồn bực, đừng con mẹ nó khen miệng không thế, đưa cho chút ngon ngọt gì đó đi chứ.

"Vậy sao, ta cũng biết là thứ tốt mà... Cho nên ta nghĩ thầy ngài trước tiên nên...." Vương Vũ sáp gần lại, nhìn chằm chằm Ẩn Giả, chỉ thiếu chuyện nói thẳng ra là hắn muốn cái gì.

"Không tệ không tệ...." Lão già Ẩn Giả vẫn làm bộ không nhìn thấy gì cả.

"Cho nên thầy ngài có phải cũng nên có gì đó qua lại không hả?" Vương Vũ thấy bộ dạng này của Ẩn Giả thì biết, lão già này lại giở trò da mặt dày, nên chủ động nói muốn được thưởng.

"Hửm, ừ, vậy tên nhóc ngươi muốn cái gì?" Ẩn Giả cười tủm tỉm hỏi Vương Vũ.

"Muốn gì cho đó sao?" Vương Vũ hỏi lại.

"Thiết Ngưu à, ngươi học xấu rồi đó biết không?" Ông lão Ẩn Giả thở dài một tiếng, móc ra một bản sách kỹ năng đưa cho Vương Vũ.

"Rượu tiên": Một loại võ kỹ mạnh mẽ lưu truyền thời thượng cổ, vận dụng sức lực lúc say rượu, đề cao các loại thuộc tính cho mình.

Vương Vũ lấy sách kỹ năng xong lập tức học ngay tại chỗ. Làm vậy không phải vì Vương Vũ rất cần kỹ năng này, mà Vương Vũ cực kỳ không tin tưởng Ẩn Giả.

Dựa vào tố chất của lão già này, không chừng sẽ cho thứ rác rưởi gì đó đấy, vẫn nên học để xem thế nào, nếu không được thì lát nữa lật mặt quỵt nợ.

Lần này, ông lão Ẩn Giả thật sự không lừa người, cái kỹ năng Rượu Tiên này thật đúng là không tồi.

Rượu Tiên:

Túy Đả Sơn Môn: Trong trạng thái say rượu tăng thêm 20% tốc độ di chuyển, tăng thêm 15% công kích và phòng ngự.

Thanh Sang Sinh Huyết: Uống rượu có thể giải trừ hiệu quả trúng độc và bệnh độc trên người.

Tuy rằng hai kỹ năng này đều là kỹ năng cộng thêm và phụ trợ, nhưng hiệu quả thì thực sự khá mạnh.

"Thế nào, không tồi chứ. Đây chính là tuyệt kỹ ta ẩn giấu, nếu không phải nhìn ngươi thông minh lanh lợi, ta còn không nỡ truyền cho ngươi đâu..." Ẩn Giả ôm bình rượu, mèo khen mèo dài đuôi.

"Cũng có thể coi được." Vương Vũ vừa lòng nói.

Lễ lần này thật đúng là không phí công đưa, phải biết rằng trong "Trọng Sinh" chỉ có hợp tề mới có thể tăng năng lực công kích phòng thủ và tốc độ di chuyển, còn giải độc thì chỉ có thuốc giải độc.

Nhưng giá của hợp tề và thuốc giải độc thì cao hơn dược tề rất nhiều, có cái kỹ năng này rồi, chỉ cần mang theo trong túi mấy bình rượu là được rồi....

Đương nhiên rượu cao cấp thì cũng không rẻ, nhưng chỉ là một kỹ năng phụ trợ mà thôi, rượu một đồng một ly hay rượu một vàng một ly cũng đều có hiệu quả giống nhau.

Học xong kỹ năng, Vương Vũ đang chuẩn bị tìm một chỗ luyện cấp, đột nhiên có thông báo tin nhắn chớp nháy.

Tin nhắn là do cô bé Việt Quất gửi tới.

"Ngưu huynh hôm nay còn chưa tới đánh Đấu Trường sao?"

"Không phải anh đây đã nói rồi sao? Luyện cấp mới là chuyện chính.... Đấu Trường là việc tào lao." Vương Vũ nói lời thấm thía giáo dục.

Đồng thời Vương Vũ còn rất khó hiểu, bình thường qua lại thì cô bé này vẫn rất kiệm lời, nếu cần thi Đấu Trường.... đều là do hắn tự tìm cô thêm đội. Không biết vì sao hiện giờ lại chủ động qua gọi hắn, chẳng lẽ là không tổ đội được với ai khác.

"À..." Việt Quất đáp lại một chữ à, không nói tiếp nữa.

Vương Vũ cảm thấy nếu từ chối một cô bé như vậy thì rất không phong độ, vì thế gãi đầu gãi tai tùy tiện đáp lại một câu: "Nếu thiếu người, ta cũng có thể tới."

"Thiếu." Cô nàng Việt Quất lời ít ý nhiều đáp.

"..." Vương Vũ hết nói nổi luôn, thẳng tay tự giáng mình một tát. Thật sự là miệng thối, tự tìm phiền toái cho mình.

"Chờ chút... Ta tới." Tự trách thì cứ tự trách, Vương Vũ chung quy vẫn là một người giữ chữ tín, sau khi trả lời cho Việt Quất một câu, thì chạy tới Đấu Trường.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment