Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 391 - Chương 388: Bị Người Theo Dõi

Trang 196# 2

 

 

 

Chương 388: Bị người theo dõi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Lúc Vương Vũ đi vào Đấu Trường, trạng thái của Bảy Quả Việt Quất đang để là bận, xem ra là vừa mới bắt đầu trận đấu, vì thế Vương Vũ bèn đứng ở chỗ cũ mà bọn họ thường hay tổ đội, kiên nhẫn chờ Việt Quất đi ra.

Thời gian không đến mấy phút, ánh sáng trắng lóe lên, một người chơi Chiến sĩ bị truyền tống ra trước mặt Vương Vũ.

Sắc mặt Chiến sĩ kia trông khá là khó coi, miệng hùng hùng hổ hổ chửi: "Đệt mợ nó chứ, còn là chiến đội có tỷ số thắng xếp thứ nhất bảng xếp hạng, trình độ thế này mà còn bắt mình đích thân đi đánh nữa."

Đấu Trường có thể chỉ định đối thủ khiêu chiến, có một vài chiến đội vì tăng cao sự nổi tiếng sẽ lựa chọn người một nhà đấu với nhau, là một cách để nâng cao tỷ số thắng.

Đương nhiên, đừng tưởng rằng phương thức này cũng có thể cày điểm tích lũy, hệ thống không phải là thứ mặc người lợi dụng sơ hở. Trong quy định của Đấu Trường đã ghi rõ, một khi chỉ định khiêu chiến có tỷ số thắng đạt tới 50%, thì điểm tích lũy sẽ không tăng lên nữa.

Mà tỷ số thẳng đó chỉ là một thứ hư vô mịt mờ, còn điểm tích lũy mới là lợi ích chân chính, vì thế những chiến đội chỉ cày tỷ số thắng cuối cùng chả được gì.

Nhưng mà tỷ số thắng cao, cũng không phải là một chuyện tốt. Giống như khi chơi Liên Minh Huyền Thoại, một tên chỉ ở cấp bậc Đồng, tìm người luyện giùm đến Thách Đấu, đến khi tự mình chơi có lẽ sẽ không trụ nổi vài ngày, sẽ bị người đánh tới mức không dám chơi trò chơi nữa. Huống hồ trong Trọng Sinh còn có chỗ tốt là có điểm tích lũy, tỷ số thắng rất cao càng khiến các cao thủ ngứa mắt tới khiêu chiến lột sạch.

Có thể thấy dã tâm lớn hơn năng lực cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Chiến sĩ đi rồi, không lâu sau lại lục tục có mấy người bị truyền tống ra. Không có ngoại lệ, trên mặt ai nấy đều tràn ngập vẻ khinh bỉ, hùng hùng hổ hổ rời đi, giống như bị người ta lừa mấy trăm triệu vậy.

Lại qua thêm một lát, Bảy Quả Việt Quất và Phi Điểu Vũ Tàng cũng bị truyền tống ra, phía sau bọn họ còn có hai người chơi nữa, một Mục sư và một Chiến sĩ khiên thuẫn.

Mục sư Vương Vũ đã từng gặp chính là tên Mario Quay Cuồng kia, là một tên rất giải hoạt. Còn tên Chiến sĩ khiên thuẫn còn lại thì Vương Vũ không nhận ra.

Bốn người Bảy Quả Việt Quất đều mang vẻ mặt uể oải, nhưng Mario Quay Cuồng và Chiến sĩ khiên thuẫn lại không mang vẻ mặt khinh bỉ, hùng hùng hổ hổ phất tay áo rời đi như mấy người trước. Điều này khiến cho Vương Vũ có cái nhìn tốt hơn đối với hai người này.

"Ha ha ha, Việt Quất muội muội, đánh thua nữa à..." Vương Vũ vui tươi hớn hở đi tới chào hỏi với Bảy Quả Việt Quất.

"Tổ sư ngươi, còn cười nữa à!"

Chiến sĩ khiên thuẫn kia nghe được, lập tức nổi nóng, trận này đánh thua trong lòng ai cũng không chịu nổi, cho dù Vương Vũ không có ác ý gì, nhưng người trong cuộc nghe thấy lời này đều cảm thấy khó chịu.

"Ngưu huynh!" Phi Điểu Vũ Tàng nghe thấy tiếng Vương Vũ, lập tức vui mừng ngẩng đầu lên.

"Ngươi đã đến rồi sao!"

"Các ngươi quen biết à?" Chiến sĩ khiên thuẫn ngạc nhiên hỏi.

Phi Điểu Vũ Tàng vui sướng nói: "Ừ, đây chính là người bạn ta đã nói kia, rất lợi hại!"

Chiến sĩ khiên thuẫn liếc mắt đánh giá Vương Vũ từ đầu tới chân, có chút nghi ngờ hỏi: "Võ sư?"

"Ta tên là Thiết Ngưu!" Vương Vũ rất tốt bụng vươn tay ra.

"Thiết, Thiết Ngưu?" Mario Quay Cuồng nghe vậy lập tức sửng sốt, theo bản năng lui về sau hai bước.

Lần trước, Mario Quay Cuồng dẫn người bao vây Vương Vũ, Vương Vũ còn mang khăn che mặt, cho nên đây là lần đầu tiên Mario Quay Cuồng gặp được bộ dáng của Vương Vũ.

"Sao vậy? Ngươi cũng quen biết hắn sao?" Chiến sĩ khiên thuẫn và Phi Điểu Vũ Tàng cùng tò mò nhìn qua Mario Quay Cuồng.

"Nhảm nhí! Các ngươi chưa bao giờ lên dạo diễn đàn sao hả?" Mario Quay Cuồng hỏi.

"Làm gì có thời gian..." Hai người trả lời vô cùng hùng hồn, làm cho Mario Quay Cuồng trợn trắng mắt.

Đại thần chân chính đứng lù lù trước mặt mà cũng không nhận ra, sao mấy tên này còn chơi được tới cấp 20 nhỉ, hiện tại người chơi mới đều ngu ngơ như vậy sao.

"Đệ nhất cao thủ?" Phi Điểu Vũ Tàng nghe vậy sợ hãi than: "Bảo sao Ngưu huynh lại mạnh mẽ như vậy.... Chẳng trách chẳng trách..."

Than thở xong, Phi Điểu Vũ Tàng lập tức vọt tới trước mặt Vương Vũ, vẻ mặt sùng bái lôi kéo cánh tay Vương Vũ nói: "Vì sao Ngưu huynh lại không nói cho ta biết sớm..."

Vương Vũ đổ mồ hôi hột, tự nói mình là cao thủ đệ nhất thiên hạ? Quá kiêu ngạo rồi..

"Chỉ là danh hão, danh hão mà thôi." Vương Vũ khiêm tốn nói.

"Đệ nhất cao thủ? Thật hay giả vậy?" Chiến sĩ khiên thuẫn nhỏ giọng lầm bầm một câu, trong giọng nói vẫn tràn ngập hoài nghi...

Hiện tại cấp bậc mọi người thấp kém như vậy, nhưng cấp bậc kỳ thật không đại diện được bao nhiêu thực lực, thao tác và trang bị mới là thứ quan trọng nhất. Nếu Vương Vũ là một Thích khách, nói bản thân là một cao thủ đệ nhất... thì cũng không có gì phải bàn. Nhưng hắn lại là một Võ sư yếu ớt... chuyện này không phải hơi vô lý sao?

"Chắc chắn là cao thủ đệ nhất!" Mario Quay Cuồng thề thốt nói.

Lúc trước, gã cũng suy nghĩ giống hệt tên Chiến sĩ khiên thuẫn này, nhưng sau khi giao thủ với Vương Vũ, thì không dám có chút hoài nghi nào với chuyện này nữa.

Mẹ nó, một người có thể nhẹ nhàng rời khỏi vòng vây của nhiều người như vậy, nếu không phải là đệ nhất cao thủ, thì Mario Quay Cuồng cũng không tin.

"Rốt cuộc chuyện là sao vậy?" Lúc này Vương Vũ chạy tới bên cạnh Bảy Quả Việt Quất, tò mò hỏi.

Bảy Quả Việt Quất cũng không phải là loại người tham hư vinh muốn nổi tiếng, bình thường cô bé này vẫn kiệm lời như hũ nút, thân là đội trưởng mà chỉ huy chiến đấu cũng không dám lớn tiếng. Lúc này cô bé đột nhiên xệ mặt tìm Vương Vũ giúp đõ, chắc chắn có chuyện gì đó khó nói, Vương Vũ lại không phải người ngu, đương nhiên nhìn ra điểm khác thường.

"Ta... Ta...." Bảy Quả Việt Quất vốn đã nhát gan không thích nói chuyện, nghe cách hỏi tới tấp của Vương Vũ, sợ tới mức nói cũng không nói nên lời.

"Chúng ta bị người theo dõi!" Phi Điểu Vũ Tàng nói.

"Bị người theo dõi? Vậy là sao?" Vương Vũ cào cào đầu hỏi lại.

Đây là Đấu Trường, cũng không phải khu luyện cấp, vì sao còn bị người ta theo dõi được chứ?

Phi Điểu Vũ Tàng nói: "Ta cũng không biết vì sao chuyện lại thành vậy. Bắt đầu từ buổi sáng hôm nay, có rất nhiều đội ngũ chỉ định khiêu chiến chúng ta!"

"Tỷ số thắng cao như vậy, bị cao thủ khác khiêu chiến cũng rất bình thường mà..." Vương Vũ tràn đầy cảm xúc nói.

"Không biết những đội ngũ này xuất hiện như thế nào, thay phiên nhau chọn chúng ta. Chúng ta bị ngược đãi từ sáng sớm tới giờ..." Phi Điểu Vũ Tàng mang vẻ mặt khóc tang nói.

"Ầy..." Vương Vũ giật mình nói: "Quả thật rất thảm, các ngươi trực tiếp rời khỏi Đấu Trường là được mà?"

"Mấy đội ngũ đó dường như có chuẩn bị mà tới, bảng khiêu chiến đầy kín, từ chối không kịp..." Vương Vũ không nhắc tới chuyện rời khỏi thì thôi, vừa nhắc Phi Điểu Vũ Tàng càng thêm uất ức.

Trong Đấu Trường, thắng thua là chuyện thường tình, xui xẻo thua nguyên một ngày cũng có. Nếu gặp phải tình huống như vậy, người chơi đều sẽ chọn rời khỏi Đấu Trường, đi chơi chỗ khác tìm lại vận may.

Nhưng bị người chỉ định khiêu chiến thì khác, từ chối khiêu chiến bình thường thì chỉ bị trừ điểm tích lũy, nếu trong bảng khiêu chiến vẫn còn đội ngũ đang chờ... mà còn cố tình rời đi, không chỉ điểm tích lũy về 0, mà còn có thể bởi vì làm trái với tinh thần thi đấu thể thao, bị cấm vào Đấu Trường vài ngày.

Người bị chỉ định khiêu chiến nếu thắng thì không được thêm điểm tích lũy, nhưng nếu thua chắc chắn bị trừ điểm tích lũy... Mãi tới khi điểm tích lũy về 0 mới có thể rời khỏi Đấu Trường, cũng giống như một loại tẩy trắng.

Hai người Bảy Quả Việt Quất cùng Vương Vũ cày Đấu Trường lâu như vậy, điểm tích lũy cũng có không ít, chắc chắn không vui khi trơ mắt nhìn điểm tích lũy về 0 như vậy.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment