Trang 208# 1
Chương 413: Nhiệm vụ liên hoàn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Danh Kiếm Đạo Tuyết tiềm hành đến bên người thủ lĩnh Carl. Thủ lĩnh Carl đang ưỡn bụng bia lẩm bẩm muốn uống rượu, tên của con hàng này là màu vàng, là NPC giao nhiệm vụ. Thế nên, gã không phản ứng gì khi Danh Kiếm Đạo Tuyết đột nhiên xuất hiện.
"Lão đại! Rượu đến đây." Danh Kiếm Đạo Tuyết đi đến bên cạnh thủ lĩnh Carl rồi với với vẻ thận trọng, đồng thời còn móc ra một thùng rượu.
Carl là một tên nghiện rượu. Gã vừa nhìn thấy rượu ở trong tay Danh Kiếm Đạo Tuyết, mắt đã sáng lên, chảy ra nước bọt, rồi nói: "Tốt lắm! Ngươi làm rất tốt… Nên thưởng..."
Danh Kiếm Đạo Tuyết cười nói: "Vâng! Ngoài thùng rượu này, ta còn tìm thấy không ít rượu ở trong thôn làng dưới chân núi. Lão đại! Ngài phái mấy người đi lấy cốc, rồi chia cho mọi người uống đi."
"Ý kiến hay! Ý kiến hay… Các huynh đệ lâu rồi chưa uống rượu. Ta không thể hưởng một mình như vậy được. Bây đâu, đi theo tên này mang rượu đến đây…" Carl hét lên rồi hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Ngự Long Trảm!" Danh Kiếm Đạo Tuyết cười rất thuần khiết,
"Tên này kỳ quái thật, thôi mau đi đi." Carl gãi đầu, rồi phất tay đuổi đi Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Những người khác của Toàn Chân Giáo đang mai phục ở gần đó, nhìn thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết mang theo một đám người khiêng hai mươi thùng rượu vào trại tập trung, bèn cười nói ở trong kênh chat: "Đạo Tuyết giả làm cháu trai có vẻ giống phết nhờ...”
"Hắn quen rồi!" Minh Đô miệng tiện nói, ở trong hiện thực, Danh Kiếm Đạo Tuyết là một ông chủ nhỏ, ra vẻ đáng thương là chuyện thường ngày. Bây giờ, hắn đã ngựa quen đường cũ rồi.
Sau khi mang rượu vào căn cứ, Carl hưng phấn gọi tất cả mọi người đến uống rượu, nhưng sau khi nhìn vào rượu, lại thấy rượu này là màu lam, Carl bèn hỏi Danh Kiếm Đạo Tuyết với vẻ nghi ngờ: "Sao rượu này lại là màu lam?"
Danh Kiếm Đạo Tuyết toát ra mồ hôi lạnh, nói với giọng hốt hoảng: "Đây là rượu Việt Quất."
"Ồ! Để ta nếm thử." Carl nuốt nước bọt rồi đi đến múc rượu.
Danh Kiếm Đạo Tuyết cuống quýt ngăn cản: "Lão đại! Rượu mà ta tặng ngài là rượu ngon ở trong hầm, còn rượu này là rượu trái cây giá trẻ. Loại rượu thế này sao có thể xứng với thân phận của ngài?"
Nói đùa, Carl chắc chắn không thể bị tổn thương, nếu không thì đám lưu dân này sẽ điên cuồng truy sát, đến lúc đó thì chỉ một con đường chết như trước.
"Vậy hả?" Carl nhìn Danh Kiếm Đạo Tuyết với vẻ thưởng thức, rồi lẩm bẩm: "Được lắm nhóc! Làm rất tốt."
"Đều nhờ vào dạy bảo của lão đại." Danh Kiếm Đạo Tuyết nịnh hót cứ gọi là quá ổn.
Con hàng Carl này thích rượu như mạng, nhưng tửu lượng chẳng ra sao, mới uống có một bình mà đã lăn quay ra ngủ.
Hai mươi thùng rượu khác nặng chừng mấy ngàn cân, các lưu dân trong trại tập trung mỗi người một bát, chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Không hổ là rượu pha chế bỏ thêm độc dược trung cấp, chỉ mới uống mấy bát, các lưu dân đã tê liệt rồi lần lượt ngã xuống đất, trên người bọn họ xuất hiện trạng thái hôn mê.
"Nhanh lên! Trạng thái này chỉ có 30 giây." Xuân Tường nhìn thấy các lưu dân nhao nhao ngã xuống đất, bèn hét lên. Sau đó, mười người lao vào trại tập trung lưu dân.
Trong trò chơi mọi thứ rất thuận tiện, lương thực là vật phẩm nhiệm vụ nên có thể chồng lên nhau, mọi người chỉ tốn mười mấy giây để bỏ tám trăm túi lương thực vào trong túi.
Sau khi đám lưu dân tỉnh lại, tường bao lương thực của bọn chúng đã biến mất sạch sẽ... Đám người Toàn Chân Giáo đã chạy mất tăm như một làn khói. Những quái nhỏ này không có trí thông minh, không nhìn thấy người chơi trộm lương thực nên chẳng làm gì được.
"Mẹ kiếp! Thế là hoàn thành rồi." Mọi người vẫn cảm thấy không tin, nhiệm vụ gợi ý là vô cùng nguy hiểm, thế mà bọn họ lại hoàn thành nó một cách đơn giản như vậy.
Vô Kỵ nói: "Ừ! Chỉ đơn giản như vậy, nhiệm vụ này ngay cả cấp bậc cũng không có."
Nhiệm vụ không có cấp bậc đại biểu độ tự do cực cao, nếu tìm ra cách thì rất dễ hoàn thành, nếu tìm không ra thì vô cùng nguy hiểm.
May mà đám người Toàn Chân Giáo đã tìm ra cách.
Mọi người nghe thấy thế thì đã hiểu ra: "Thì ra là thế!"
Trở lại thôn Tịch Dương, Vương Vũ tìm ông lão kia, rồi nói: "Chúng ta đã mang lương thực về."
Ông lão trả lời một cách máy móc như cũ: "Cảm ơn ngài dũng sĩ đại nhân. Con trai của ta là quan quân nhu ở trạm gác phía trước. Đám lương thực này vốn là quân lương do thôn chúng ta quyên tặng, không ngờ lại bị đám ác ôn ghê tởm kia cướp mất. Ngài có thể đưa chúng cho con trai của ta hay không?”
Khi ông lão nói xong, nhiệm vụ của mấy người Vương Vũ đã thay đổi.
Nhiệm vụ từ cướp lại một nghìn túi lương thực, biến thành đưa lương thực đến trạm gác.
Nơi đây không xuất hiện xe ngựa hay các đồ vật có thể áp tải, nên đây không phải là nhiệm vụ áp tải, chẳng qua công năng truyền tống của đám người Toàn Chân Giáo đã bị phong tỏa, xem ra phải đi đến trạm canh gác ở tiền tuyến mới được.
Thành Dư Huy thuộc về khu vực trung lập, mà khu vực trung lập lại thuộc về khu vực nối liền giữa hai trận doanh lớn, thế nên cách chiến trường của trận doanh không xa.
Nếu nhìn từ bản đồ, xuyên qua hành lang Lạc Nhật, đi đến điểm cuối cùng của dãy núi Lạc Nhật và đi một đoạn đường nữa là đến.
Chỉ có điều, quái vật ở trong dãy núi Lạc Nhật có cấp bậc rất cao. Quái vật dã ngoại của mỗi thành chính cao nhất có thể đạt đến một trăm cấp, mà còn có BOSS thường lui tới. Chuyện này có tính khiêu chiến khá cao đối với người chơi ở cấp độ hiện tại.
Nếu đã nhận nhiệm vụ thì không thể hủy bỏ. Đám người Toàn Chân Giáo đều là những người thích đầu cơ trục lợi, tin vào cầu phú quý trong nguy hiểm, chỉ cần nắm chắc một chút, cũng dám xông lên.
Chỉnh sửa lại ở thôn Tịch Dương một chút, mười người lại theo dãy núi Lạc Nhật, đi đến địa điểm của nhiệm vụ.
Nửa đầu của quãng đường, Vương Vũ khá quen thuộc, ngày bình thường Vương Vũ đều luyện cấp ở bãi quái cấp 40 đến cấp 50, hiểu khá rõ về nơi này. Hắn mang theo mọi người đi xuyên qua bãi quãi cấp 40 đến cấp 50 một cách rất nhẹ nhàng.
Mặc dù cấp bậc của quái vật ở khu vực sau khá cao, nhưng đều là quái vật bình thường, hơn nữa còn phân bố rải rác. Mọi người có thể tránh thì tránh, không tránh thì giết, cả đoạn đường cũng coi như hữu kinh vô hiểm.
Điều làm cho mọi người cảm thấy may mắn nhất chính là cả đoạn đường không gặp phải BOSS.
Trong trò chơi Trọng Sinh, BOSS có cấp bậc 50 trở lên rất mạnh mẽ. Mỗi người 100 túi lương thức, tải trọng rất lớn, nếu gặp BOSS ở trên đường, không thể không có thương vong.
Đi vào điểm cuối cùng của hành lang Lạc Nhật là một cây cầu đá, sau khi đi qua cầu đá lại đi thẳng khoảng hai mươi phút, cuối cùng mọi người đã đi đến trạm gác ở tiền tuyến.
Vương Vũ mang theo mọi ngươi đi đến trước mặt quan quân nhu, rồi nói: "Ngươi là George hả? Lão George bảo ta đưa lương thảo cho ngươi, ngươi hãy kiểm tra lại số lượng đi."
Quan quân nhu nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng: " Đi xa như vậy để đưa lương thực đến, rất cảm ơn các ngươi."
Sau khi giao lương thực, đám người Toàn Chân Giáo mỗi người được nhận được mười triệu điểm kinh nghiệm. Thanh kinh nghiệm của Vương Vũ vốn đã được một nửa, nay đã tăng thêm một đoạn, chỉ thêm chút xíu nữa là lên cấp 29.
Đám người Toàn Chân Giáo khá khó chịu với phần thưởng bằng kinh nghiệm, nhiệm vụ ẩn con bà mày, vừa hạ độc lại đi đường, giày vò cả buổi chỉ cho chút kinh nghiệm này, quả thật không nói nên lời.
"Chỉ thưởng điểm kinh nghiệm thôi sao?" Minh Đô hỏi nhân viên hậu cầu với vẻ bất mãn.
Kinh nghiệm thuộc về đồ dễ kiếm nên không ai cảm thấy quý trọng, kém xa tít tắm một quyển sách kỹ năng hay một món trang bị có giá trị.
"Hazz!" Quan quân nhu thở dài một hơi, rồi nói: "Phần thưởng vốn không chỉ như thế, nhưng hôm qua có một tên Luyện kim sư của trận doanh Hắc Ám đánh lén trạm gác và cướp đi hai vật phẩm đặc biệt của nơi trú quân. Nếu như ngươi có thể tiêu diệt hắn thì ta sẽ lấy một món trong đó tặng cho ngươi.”