Trang 207# 2
Chương 412: Vũ khí sinh hóa
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ở trong trò chơi Trọng Sinh này, lưu dân là một nhóm người rất đặt biệt. Họ không thuộc về trận doanh Quang Minh hay trận doanh Hắc Ám, thậm chí ngay cả trận doanh trung lập cũng không phải.
Đám người này không có chỗ ở cố định, bọn họ ở ngoài thành chính và sinh sống quần cư. Bình thường bọn họ sẽ do một thủ lĩnh dẫn đầu, thi thoảng lại đi cướp thôn trang ở ngoài thành, và bọn họ thuộc về loại NPC không ai muốn quản. Mặc dù bọn họ không chính quy như thổ phỉ, nhưng số người lại đông đảo nên rất khó đối phó.
Trại tập trung của lưu dân ở thành Dư Huy nằm ở trên một ngọn đồi nhỏ chỗ giao giới giữa bình nguyên Lạc Nhật và dãy núi Lạc Nhật.
Sau khi đám người Vương Vũ đi vào trại tập trungnơi này, bọn họ mới hiểu vì sao nhắc nhở của nhiệm vụ là cực kỳ nguy hiểm.
Nơi ở của đám lưu dân này rất đơn sơ, chỉ dùng những bao lương thực tạo nên một bức tường bao quanh, sau đó trong tường bao này rải rác những túp lều chỉ đủ che gió che mưa. Nơi đây giống như một thôn nhỏ, nhưng trại tập trung đơn giản như vậy lại tụ tập mấy nghìn lưu dân, lít nha lít nhít như đàn kiến.
Cấp bậc của những lưu dân này đều lớn hơn cấp 40, bọn họ đều di chuyển nhanh và công kích cao giống với đám quái vật Kẻ Phá Hoại Đồng Ruộng ở thôn Tịch Dương.
"Mẹ kiếp! May mà hỏi được manh mối của nhiệm vụ, nếu không thì mấy cái mạng cũng chết không đủ." Đám người Toàn Chân Giáo âm thầm chặc lưỡi.
Ngay cả Vương Vũ cũng sợ hãi, nhiều quái nhỏ nhanh nhẹn như vậy, nếu như bị bọn chúng bao vây thì mỗi một con chỉ cần chạm một cái thôi là đã có thể sờ chết hắn rồi, tuyệt đối không có cơ hội chạy thoát.
"Lần này thì khó rồi đây." Vương Vũ cau mày nói.
Đối diện chính là mấy nghìn con quái nhỏ, trong khi Toàn Chân Giáo chỉ có mười người, dù ai đi vào thì cũng chỉ có đường chết.
Vô Kỵ nói: "Đạo Tuyết! Độ cường hóa Tiềm Hành của ngươi rất cao, ngươi đi vào xem có phát động nhiệm vụ hay không."
"Được!" Danh Kiếm Đạo Tuyết lên tiếng, bóng người biến mất rồi đi vào trại tập trung lưu dân một cách lặng lẽ.
Độ cường hóa Tiềm Hành của Danh Kiếm Đạo Tuyết đã đạt mức cao nhất, chỉ cần quái vật không cao hơn hắn ba mươi cấp là sẽ không nhìn rõ thuật Tiềm Hành của hắn ta. Thế nên, Danh Kiếm Đạo Tuyết chạy vào trong trại tập trung rất dễ dàng.
Chưa được bao lâu, Danh Kiếm Đạo Tuyết đã nhắn tin: "Thủ lĩnh Carl của lưu dân nói lâu nay chưa được uống rượu và hỏi ta có phải là người đưa rượu cho gã hay không?"
"Không! Ngươi rút lui đi." Vô Kỵ vội vàng ngăn lại Danh Kiếm Đạo Tuyết.
"Sao không cho Đạo Tuyết đưa rượu cho Carl?" Minh Đô hỏi Vô Kỵ với vẻ kỳ quái.
Vô Kỵ chưa trả lời, Vương Vũ vừa vuốt cằm vừa nói: "Bởi vì nhiệm vụ này là một cái bẫy."
"Ồ? Ngươi nhìn ra? Nói xem nào?" Vô Kỵ nói với giọng khá ngạc nhiên.
Vương Vũ là nhân vật đại biểu cho dùng vũ lực giải quyết vấn đề ở Toàn Chân Giáo. Bây giờ, Vô Kỵ nghe Vương Vũ nói nhiệm vụ này là cái bẫy, không thể không cảm thấy ngoài ý muốn.
Vương Vũ nói: "Thiết lập của những lưu dân này chắc giống với thiết lập của quái vật ở thôn Tịch Dương đúng không?"
"Đúng thế! Chúng nó thuộc một nhiệm vụ, trên cơ bản thiết lập thù hận của quái vật sẽ giống nhau." Mọi người gật đầu liên tục.
"Vậy những túi lương thực này nhất định là vật tư nhân của bọn họ, nếu chúng ta chuốc say thủ lĩnh của bọn họ, chắn chắn sẽ không bị truy sát hay cừu hận, nhưng nếu di chuyển những túi lương thực này, nhất định sẽ phát động thù hận của quái nhỏ." Vương Vũ nói.
"Ồ! Được lắm! Ngươi phân tích rất chuẩn, đây là cạm bẫy lớn nhất." Vô Kỵ gật đầu liên tục.
"Mẹ kiếp! Hệ thống quá âm hiểm." Những người khác nghe thấy thế thì sợ hãi.
Ở thôn Tịch Dương, đám người Toàn Chân Giáo nhìn thấy cảnh tượng vô số quái nhỏ vây công. Bây giờ, môt khi gây ra thù hận của một con quái nhỏ thì mấy nghìn con quái nhỏ sẽ xông lên. Hậu quả đó quả thật không thể tưởng tượng.
"Lão Ngưu! Ngươi như thế thì chúng ta biết sống thế nào." Minh Đô nói vói giọng đau khổ. Mẹ kiếp! Công phu vô địch thiên hạ còn chưa tính, nay trí thông minh bỗng nhiên được tăng cao, khiến Minh Đô cảm nhận được áp lực rất lớn.
Vương Vũ thở dài rồi nói: "Hazz! Ta bị NPC lừa quá nhiều nên không thể không cẩn thận."
"Thế chúng ta làm gì bây giờ? Chẳng lẽ đợi trời tối, bọn họ ngủ say rồi mới đi vào?" Minh Đô lại hỏi.
"Ngươi cảm thấy ở đây trời sẽ tối hay sao?" Vô Kỵ nhìn thoáng qua trời chiều rồi hỏi.
"Ặc!" Minh Đô im lặng. Mặt trời của thành Dư Huy không di chuyển nên trời không tối, có lẽ các lưu dân cũng không biết đi ngủ.
Vô Kỵ chỉ vào trại tập trung rồi nói: "Chúng ta chuốc say hết lưu dân là được."
"Cái này thì hơi khó đó." Vương Vũ nói: "Trong ba lô của ta không có nhiều rượu như vậy."
Trong ba lô của Vương Vũ chỉ có mười thùng rượu ngon, mỗi thùng có mười bình, dùng một trăm bình rượu chuốc say trăm người thì được, nhưng ở nơi này là mấy nghìn người. Chẳng lẽ phải về thành Dư Huy mua rượu hay sao? Chưa nói đến phí bao nhiêu thời gian và tiền tài, chỉ nói đến tải trọng thôi, tải trọng của lượng rượu có thể chuốc say hơn nghìn người cũng rất lớn, tuyệt đối không phải mười người có thể vận chuyển.
Vô Kỵ nhìn xung quanh một cái, rồi chỉ vào giếng nước cách đó không xa: "Có thể dùng nước."
"Mẹ kiếp! Lại nói nhảm nữa? Rượu pha với nước có thể uống say hay sao?" Vương Vũ nói với vẻ khinh thường.
"Xem ra ngươi không hiểu về rượu. Ở trong hiện thực, rượu được pha chế không chỉ có thể uống say, mà còn có thể gây chết người, ngươi có biết hay không?"
"Ngươi nghĩ trong trò chơi cũng giống như thế?"
Vô Kỵ gãi đầu một cái rồi nói: "Ta không chắc lắm, nhưng ta có thể bảo Xuân huynh bỏ độc vào nước. Tác dụng lớn nhất của độc chính là giảm tốc độ, một khi những quái nhỏ này di chuyển chậm chạp, ai còn sợ bọn chúng."
"..."
Vương Vũ bó tay rồi nói: "Lỡ như không ăn thua thì sao?"
"Ha ha! Ngươi sợ gì chứ, người đưa rượu cũng không phải là chúng ta, cùng lắm thì khiến Đạo Tuyết chết một lần mà thôi." Vô Kỵ cười nói với vẻ âm hiểm.
Danh Kiếm Đạo Tuyết sầm mặt lại: "Mẹ kiếp! Khi ngươi tính kế ta đừng để ta nghe thấy có được không?"
Nếu điểm đột phá của nhiệm vụ này chính là rượu, hệ thống đại thần tất nhiên sẽ nhắc nhở một chút, giống như ở cửa trại tập trung sẽ chất thùng rượu thành đống.
Một nhóm người Toàn Chân Giáo chuyển thùng rượu đến bên giếng nước, mười người luống cuống tay chân làm theo chỉ đạo của Vô Kỵ, pha chế chín thùng rượu thành hai mươi thùng rượu lớn.
Vương Vũ nếm thử, chỉ thấy rượu nhạt phèo, đây nhất định không phải đổ nước vào rượu, mà là đổ rượu vào nước.
"Đạo Tuyết! Ngươi chuẩn bị tâm lý hi sinh đi." Vương Vũ âm thầm mặc niệm cho Danh Kiếm Đạo Tuyết một chút.
Sau khi pha chế xong, Xuân Tường bèn móc ra một bao độc dược màu lam, đổ vào từng thùng rượu.
Vô Kỵ ở bên cạnh thúc giục: "Đổ hết vào đi, thêm bao nữa, cố gắng độc chết bọn chúng."
Xuân Tường nói với giọng tức giận: "Đừng nói nhảm nữa. Nếu ta có thuốc độc chết người thì ta sẽ bỏ vào miệng ngươi trước. Ngươi có biết độc dược trung cấp này là bao nhiêu tiền không?"
Độc dược là đồ dùng hàng ngày của Thuật sĩ, tiêu hao còn lớn hơn cả mũi tên của Cung thủ, dù những độc dược này là do Xuân Tường phối chế, nhưng giá cả cũng rất đắt.
Sau khi bỏ độc vào, rượu trong hai mươi thùng rượu pha chế đã biến thành màu xanh và tỏa ra một mùi hương lạ mê người.
"Đạo Tuyết! Đi đi! Chúng ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ."
Danh Kiếm Đạo Tuyết khóc không ra nước mắt dùng Tiềm Hành đi vào trại tập trung. Những người khác thì nhao nhao tìm chỗ trốn, đồng thời nhìn chằm chằm vào hai mươi thùng rượu bên giếng. Bọn họ chắc chưa bao giờ nghĩ đến, bọn họ đã sử dụng vũ khí sinh hóa tàn ác một lần ở trong thế giới của kiếm và ma pháp này.