Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 412 - Chương 411: Nhiệm Vụ Ẩn

Trang 207# 1

 

 

 

Chương 411: Nhiệm vụ ẩn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Sau trận chiến đấu, chiến trường rất hỗn loạn, dọn dẹp một hồi lâu mới nhặt hết được đống vật phẩm trên mặt đất.

"Ta nói nè lão Ngưu! Trang bị thì không lấy, sao ngươi nhặt nhiều lương thực như vậy làm gì?" Danh Kiếm Đạo Tuyết nhìn thấy Vương Vũ nhặt hết mớ lương thực rơi trên mặt đất, không hiểu nên hỏi.

Trang bị có thể bán lấy tiền, còn lương thực thì bán cho ai.

Vương Vũ lắc đầu rồi nói: "Không quan trọng! Ta thấy chúng là vật phẩm nhiệm vụ nên nhặt thôi."

Phàm là đồ vật có bốn chữ vật phẩm nhiệm vụ, Vương Vũ rất để bụng, bởi vì hệ thống nhiệm vụ của trò chơi này như vua bẫy người, không chừng đến lúc nào đó sẽ cần dùng đến. Dù sao túi của Vương Vũ cũng tương đối lớn, không sợ bị choán hết các ô chứa đồ.

Danh Kiếm Đạo Tuyết cười nói: "Thói quen này của ngươi thật đặc biệt, nhiệm vụ giống như thu thập lương thực này hẳn là nhiệm vụ nhập môn mà thôi, khen thưởng rất thấp, coi như đụng phải cũng chả có lợi lộc gì."

Đây cũng là kinh nghiệm của Danh Kiếm Đạo Tuyết, bởi vì trong thôn tân thủ cũng có rất nhiều nhiệm vụ thu thập cái này cái kia, nhiệm vụ thì rườm ra, mà khen thưởng thì ít.

"Con ruồi nhỏ thì cũng có thịt mà..."

Vương Vũ cười cười, rồi ném một túi lương thực cuối cùng vào ba lô.

"Kẹt kẹt!"

Ngay lúc này, ngôi nhà ở bên cạnh Vương Vũ bỗng nhiên mở cửa, một ông lão tóc trắng đi ra, cảm ơn Vương Vũ rối rít: "Dũng sĩ đại nhân, cảm ơn ngài đã tiêu diệt tai họa của thôn chúng tôi."

Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhận được thông báo của hệ thống.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn phát động nhiệm vụ ẩn: Sinh tồn. Nhiệm vụ đầu tiên: Tai ương giặc cỏ. Giới thiệu của nhiệm vụ: Tiêu diệt tất cả kẻ xâm lấn thôn Tịch Dương.]

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Tai ương giặc cỏ, nhận được hai triệu điểm kinh nghiệm.]

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn phát động nhiệm vụ ẩn: Sinh tồn. Nhiệm vụ hiện tại: Lương thực của thôn Tịch Dương, có nhận hay không?]

"Mẹ kiếp!" Nghe thấy thông báo của hệ thống, Danh Kiếm Đạo Tuyết vừa mới chế giễu Vương Vũ đã ngây người tại chỗ: "Thế cũng được?"

Còn tưởng lương thực không có tác dụng gì chứ, không ngờ chúng là vật phẩm phát động nhiệm vụ, chẳng lẽ cứ nhìn thấy vật phẩm nhiệm vụ là nhặt, mới là chơi game đúng cách?

Những người khác cũng hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Là chuỗi nhiệm vụ liên hoàn, lão Ngưu thật may mắn, chẳng lẽ ngươi biết nơi này có nhiệm vụ, mau nói xem, có phải là chị dâu nói cho ngươi hay không?"

Mục Tử Tiên là nhân viên chăm sóc khách hàng của công ty game, đây cũng không phải là bí mật gì ở Toàn Chân Giáo.

Vương Vũ giang tay ra với vẻ bất đắc dĩ, biểu thị mình cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Xuân Tường nghĩ một lát rồi nói: "Có vẻ như phát động nhiệm vụ liên hoàn không phải là lương thực, mà là tiêu diệt tất cả quái vật ở đây, nhưng đội trưởng của chúng ta là Vô Kỵ, còn quái vật là do người của Quyền Ngự Thiên Hạ tiêu diệt, sao lão Ngưu lại phát động nhiệm vụ này nhỉ?"

Vô Kỵ đáp: "Ngươi quên rồi sao, con quái màu lam kia là do Thiết Ngưu đánh..."

"Ồ! Chẳng trách..." Xuân Tường bỗng hiểu ra, điều kiện phát động của nhiệm vụ này căn cứ vào người đầu tiên tấn công quái vật.

Quyền Ngự Thiên Hạ đáng thương không biết đám người mình tiêt diệt quái vật và hoàn thành nhiệm vụ giúp người khác, cuối cùng còn bị giết không chừa mảnh giáp... Chưa tính đến chuyện không nhận được phần thưởng của nhiệm vụ, trang bị ở trên người còn bị rơi xuống nhiều như vậy, quả thật là mất cả chì lẫn chài.

Khi hai người nói chuyện, Vương Vũ đã nhận nhiệm vụ.

Đám người Toàn Chân Giáo nhận được thông báo của hệ thống: Bạn đã nhận nhiệm vụ ẩn: Lương thực của thôn Tịch Dương. Lương thực của thôn Tịch Dương đã bị lưu dân của nơi trú quân ở trong dãy núi Lạc Nhật cướp hết. Hỗ trợ thu thập lương thực 200/1000. Gợi ý nhiệm vụ: Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, tốt nhất là tìm thêm người trợ giúp.

Sau khi thấy giới thiệu của nhiệm vụ, mọi người không thể không do dự một chút. Nhiệm vụ này rất quái lạ, không ghi cấp bậc bao nhiêu, chỉ có nhắc nhở nguy hiểm, hoàn toàn khác với các nhiệm vụ trước kia. Chẳng lẽ đây là âm mưu của hệ thống?

Minh Đô đi hai ba bước đến trước mặt ông lão, rồi hỏi ông lão: "Này ông! Phần thưởng của nhiệm vụ này là gì?"

Theo thói quen thì NPC ra nhiệm vụ là NPC có trí thông minh. Người chơi có thể hỏi một vài thứ, ví dụ như về phần thưởng hay là nhược điểm của quái vật.

"Mong ngài giúp chúng tôi một tay..." NPC trả lời một cách máy móc.

Minh Đô trợn mắt. Ông lão NPC này lại là NPC không có trí năng, chỉ nói một loạt gì gì đó.

"Kỹ xảo đặt câu hỏi của ngươi quá kém." Vương Vũ rất tự tin móc ra năm đồng bạc, tung lên trước mặt ông lão, rồi hỏi: "Chúng ta làm nhiệm vụ này có gì cần chú ý không?"

Hỏi xong, Vương Vũ quay đầu nói với Minh Đô: "NPC ở trong trò chơi đều là đám tham tiền, chỉ cần chịu chi, không có gì là bọn họ không nói."

Sau một lát, ông lão đưa tay ra nhận lấy năm đồng bạc của Vương Vũ, rồi cúi đầu khom lưng nói: "Cảm ơn dũng sĩ đại nhân, xin ngài hãy giúp chúng tôi..."

"... Mẹ kiếp!" Lần này, Vương Vũ cũng lúng túng.

"Ha ha! Lão Ngưu, ngươi cho tiền hơi ít rồi không?" Minh Đô cười nói.

"Chắc là như thế..." Vương Vũ lẩm bẩm một câu, rồi móc ra một túi tiền.

Đột nhiên, Vô Kỵ bước lên phía trước, cầm pháp trượng rồi đập vào đầu ông lão, khiến ông ta ngã xuống đất.

"Mau nói! Nhiệm vụ này làm thế nào..." Vô Kỵ giơ lên pháp trượng, làm bộ muốn đánh tiếp.

Đối mặt với ngược đãi của Vô Kỵ, rốt cuộc ông lão cũng sửa lại lời kịch: "Ngươi là ác ôn, hung bạo giống như tên tửu quỷ Carl ở trong doanh địa lưu dân. Một này nào đó, những người xấu như các ngươi sẽ chết ở trong thùng rượu..."

"Rượu!" Nghe thấy lời kịch của ông lão, con mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.

"Mẹ kiếp! Không đánh thì lão không nói, hóa ra lão già này thích bị dằn vặt thế này..." Minh Đô hung hăng nhổ nước miếng lên đầu lão NPC, rồi mắng.

Hóa ra điều quan trọng nhất của nhiệm vụ này chính là rượu.

NPC không có trí thông minh khác hẳn với NPC có trí năng. NPC có trí thông minh có sướng có vui, có buồn và có giận. Bọn họ rất giống với người thật, chỉ cần khiến bọn họ vui vẻ thì bọn họ sẽ nhắc nhở.

NPC không có trí thông minh không phải không có tình cảm, muốn tìm chỗ đột phá của tình cảm thì phải quan sát cẩn thận. Nhược điểm duy nhất của lão NPC này chính là bị lưu dân dọa sợ, cho nên chỗ đột phá tình cảm của lão chính là sợ hãi

"Sao ngươi biết lão già này sợ bị đánh?" Vương Vũ thỉnh giáo Vô Kỵ với vẻ khiêm tốn.

"Bởi vì khi những quái vật này vào thôn, những người dân trong thôn này sợ đến mức chui vào nhà đóng chặt cửa lại."

"Quá trâu!"

Vương Vũ thán phục từ tận đáy lòng, không hổ là học thần, có tư duy nhanh hơn người bình thường.

"Bây giờ về thành mua rượu hả?" Dương Na hỏi Vô Kỵ.

Là nghề nghiệp chạy nhanh nhất nên cô ta am hiểu nhất chính là công việc chân chạy.

"Không cần! Ta có rượu." Vương Vũ nói, rồi móc là một đống rượu, khoe khoang trước mắt mọi người.

Mọi người nói với vẻ ngạc nhiên: "Không phải ngươi nói là mình không thể uống rượu hay sao? Sao lại mang rượu trong người?"

Vương Vũ cười nói: "Kỹ năng cần đó mà." Vương Vũ vừa nhận được kỹ năng Tiên Tửu, thế nên mang khá nhiều rượu ở trong ba lô.

"Túy Quyền hả?" Mọi người trợn mắt, mọi người có ấn tượng đặc biệt với Túy Quyền của Vương Vũ.

"Giống như thế."

Mọi người chậc chậc thán phục: "Chậc chậc...Đây là biến tướng của thuốc kích thích đó mà."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment