Trang 206# 2
Chương 410: Sợ ư?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ký Ngạo là Võ sư, vừa rơi xuống đất đã dùng Băng Quyền, dán sát mặt đất mà bay một đoạn, rồi bình tĩnh đáp đất. Bao Tam càng trâu hơn, đã khóa chặt người chơi Quyền Ngự Thiên Hạ ở trên không trung, sau đó dùng Tam Đoạn Trảm.
Xoẹt xoẹt xoẹt! Di chuyển ba lần liên tục, cộng thêm một lần Va Chạm, Bao Tam đã ở bên cạnh Doãn Lão Nhị chỉ trong nháy mắt.
Doãn Lão Nhị dùng Trào Phúng, người chơi Quyền Ngự Thiên Hạ ở xung quanh bị hút đến không thể tự chủ, kiếm lớn của Bao Tam phát ra Toàn Phong Trảm.
Sáu người chơi của Quyền Ngự Thiên Hạ lập tức biến thành ánh sáng trắng về thành.
Ký Ngạo xông lên trước, chuyên tìm những nghề nghiệp máu giấy và chân ngắn như Mục sư và Thuật sĩ, túm lấy, kéo người, hất tung, trước tiên khống chế người đó lại.
Hai Thích khách Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư theo sát phía sau, chỉ giây lát đã biến những người bị Ký Ngạo không chế thành ánh sáng trắng,
Năm người như hổ vào bầy dê, sau một đợt phục kích, bọn họ đã đánh cho Ngự Long Trảm ngơ ngác. Khi Ngự Long Trảm phản ứng lại, người chơi của Quyền Ngự Thiên Hạ đã không còn đến năm mươi người.
"Tanker bảo vệ, Pháp sư và Cung thủ lui lại tấn công."
Ngự Long Trảm vừa lui vừa chỉ huy thuộc hạ phản kích. Năm mươi người chỉ cần ra khỏi phạm vi tấn công của Pháp sư ở phía trên, đối phó với năm người sẽ dễ như ăn cháo.
Ai ngờ, Pháp sư và Cung thủ của Quyền Ngự Thiên Hạ vừa mới thò đầu ra tấm khiên, mấy mũi tên đã xuất hiện ngay mặt bọn họ.
"Bịch bịch bịch." Ba nghề nghiệp tấn công tầm xa đã bị xử trong nháy mắt.
"Mẹ kiếp! Sao bắn xa như vậy?"
Các Pháp sư và Cung thủ khác hoảng sợ, vội vàng tránh sau tấm khiên.
"Đừng núp nữa! Nhanh thò đầu ra đi." Ký Ngạo giơ lên ngón tay thối rồi nói với đám người Ngự Long Trảm ở phía đối diện, bộ dáng kia còn kiểu thèm đòn hơn Doãn Lão Nhị bật chiêu Trào Phúng.
"Nghề nghiệp cận chiến đúng là không có kỹ thuật gì." Vô Kỵ tỏ vẻ khinh thường với bộ dáng càn rỡ của Ký Ngạo.
Vương Vũ thì cười gằn: "Ngươi có tin ông đây chỉ cần vài phút là ném ngươi xuống đất hay không.”
Vô Kỵ nhìn xuống, sau đó trợn mắt nhìn Vương Vũ, nhưng lại không hó hé câu nào nữa.
Khuôn mặt của Ngự Long Trảm đã đỏ bừng, gã không ngờ, có một ngày gã bị năm người khiêu khích mà không dám tiến lên dù chỉ một bước.
Đừng nhìn Quyền Ngự Thiên Hạ bên này có bốn mươi người, nhưng vô luận là khí thế hay sĩ khí, rõ ràng đã bị mấy người Toàn Chân Giáo ở đối diện ép xuống. Nhất là khi nhìn thấy ở trên guồng nước còn có mấy người, người của Quyền Ngự Thiên Hạ không muốn chống cự nữa.
Lúc này, người hối hận nhất chính là Ngự Long Trảm, từ khi gã thấy được bản lĩnh của Vương Vũ, Ngự Long Trảm cảm thấy một công hội nhỏ chỉ có mười mấy người mạnh thế nào được. Loại công hội nhỏ này, sở dĩ có chút thanh danh ở trên diễn đàn, hoàn toàn là nhờ vào Vương Vũ.
Sở dĩ Ngự Long Trảm dẫn theo ba trăm người đến bao vây đám người này, đa số cũng cho rằng Vương Vũ có trâu bò đến thế nào đi nữa, cũng không thể đánh thắng được vài trăm người. Thế nên, Ngự Long Trảm cho rằng hành động này sẽ dễ như trở bàn tay.
Ai ngờ, đám gia súc Toàn Chân Giáo này như lang như hổ, những người khác thì không nói đến, ngay cả một thằng nhóc Võ sư cũng hung tàn như vậy, kỹ thuật và thao tác kia khiến người ta nhìn phát khiếp. Ngự Long Trảm thậm chí cho rằng: Dù Ngự Long Thần Quyền ở trước mặt thằng nhóc này, cũng không chiếm được ưu thế gì.
"Móa nó! Điều này sao có thể... Quyền huynh là cao thủ của chiến đội Tiêu Dao, không kém hơn đại thần hạng nhất là bao. Một thằng nhóc sao có thể lợi hại như vậy?" Ngự Long Trảm lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ hoang đường này, rồi nhìn về phía năm người đối diện.
Trông thấy năm người của Toàn Chân Giáo, Ngự Long Trảm lại đau răng, mặc dù đám người này kém hơn cao thủ hạng nhất, nhưng đánh với đám người mình thì không có vấn đề.
Khi song phương đang giằng co, Vương Vũ nhảy xuống guồng nước, sau đó bật công tắc thả những người phía trên xuống, rồi đi về phía năm người Toàn Chân Giáo.
"Người của Quyền Ngự Thiên Hạ hả?"
Vô Kỵ bước lên phía trước, rồi hỏi Ngự Long Trảm.
"Đúng thế!" Bị người đánh thành thế này, Ngự Long Trảm trả lời không cần suy nghĩ.
"Ta chưa đi gây sự với ông ta, sao tên ngu đó dám phái người đến?" Vô Kỵ nói với giọng lạnh lùng.
"Ặc..." Bây giờ, Ngự Long Trảm mới phản ứng kịp, hóa là Quyền Ngự Thiên Hạ mà Vô Kỵ nói chính là lãnh đạo của mình.
"Ngươi là ai?" Ngự Long Trảm trông thấy con hàng này còn hung hăng càn quấy hơn thằng nhóc lúc nãy, bèn hỏi.
Vô Kỵ nói với vẻ không biết xấu hổ: "Ta là Vô Kỵ, là lão đại của đám vô dụng này."
"..."
Người của Toàn Chân Giáo nghe thấy thế, trên mặt đều hiện vẻ khó chịu, nếu không phải người ngoài đang ở chỗ này, có lẽ Vô Kỵ đã bị người một nhà đánh chết.
"..." Ngự Long Trảm nghe thấy thế, bèn hít sâu vào một hơi. Đám thuộc hạ đã mạnh như vậy, không biết lão đại sẽ mạnh thế nào?
"Chào! Chào ngươi..." Ngự Long Trảm trả lời một câu với giọng nơm nớp lo sợ.
"Chào hay không không quan trọng, ngươi đi về nói cho tên ngốc Quyền Ngự Thiên Hạ kia. Mấy ngày sau, Toàn Chân Giáo bọn ta sẽ đi đến thành Tề Vân chiếu cố ông ta. Bố đây muốn cho ông ta biết, công hội rác rưởi này của các ngươi không nên tồn tại."
"..."
Nghe thấy lời này của Vô Kỵ, tất cả người của Quyền Ngự Thiên Hạ đều sợ ngây người.
Tên khốn này đâu chỉ hung hăng càn quấy, mà còn cuồng vọng và không coi ai ra gì.
Quyền Ngự Thiên Hạ là một trong những công hội lâu năm ở trong giới trò chơi, tổng số nhân viên hơn năm nghìn người. Gần đây, trò chơi đã phát hành chính thức, nên số lượng hội viên đang tăng lên từng ngày.
Quyền Ngự Thiên Hạ có vô số cao thủ và còn có chiến đội chuyên nghiệp xếp số một số hai ở giải thi đấu trong nước. Vô Kỵ chỉ là hội trưởng của một công hội nhỏ mười mấy người, lại dám tuyên bố đi tiêu diệt Quyền Ngự Thiên Hạ. Mẹ kiếp! Đây không phải cuồng vọng là có thể hình dung, đây chính là không biết lượng sức, kiến càng lay cây, châu chấu đá xe.
"Sao thế? Sợ rồi hả?" Vô Kỵ nhìn mọi người với vẻ khiêu khích.
"Sợ con bà mày... Đúng là không biết xấu hổ." Người chơi của Quyền Ngự Thiên Hạ im lặng, trong lòng mắng mỏ.
Vô Kỵ lại nói: "Ha ha! Ta biết các ngươi chưa thấy thì chưa sợ, sau khi các ngươi đưa tin này về, chắc Quyền Ngự Thiên Hạ sẽ sợ run người.”
"Cút mẹ mày đi."
Tượng đất còn tức giận, huống chi là người của Quyền Ngự Thiên Hạ không phải là tượng đất, nghe thấy câu nói phách lối của Vô Kỵ, đã có người không chịu nổi, bắn một mũi tên qua đây.
Dương Na đứng bên cạnh Vô Kỵ thấy thế, bèn dùng tay trái kéo Vô Kỵ sang một bên, còn tay phải thì giơ nỏ, bắn một mũi tên biến ngay người chơi đó thành ánh sáng trắng.
Vô Kỵ phất tay rồi chỉ vào đám người Quyền Ngự Thiên Hạ, rồi nói với giọng thản nhiên: "Làm thịt chúng nó."
Người của Toàn Chân Giáo thờ ơ, ai cũng không muốn thừa nhận mình là tiểu đệ của Vô Kỵ.
"Năm mươi vàng!" Vô Kỵ cắn răng rồi nói một câu.
"Cẩu tặc! Nạp mạng đi." Đám người Toàn Chân Giáo xông vào trận hình của kẻ địch dưới sự yểm hộ của Dương Na và Minh Đô.
Khống chế, hỏa lực bao trùm, tiêu diệt kẻ sống sót...
Sau một hiệp, người của Quyền Ngự Thiên Hạ đã bị tàn sát sạch sẽ.
Bây giờ, thôn Tịch Dương đã biến thành một đống hỗn độn, trên mặt đất đâu đâu cũng có vật phẩm.
Mọi người vừa nhặt đồ vừa nói: "Bọn họ có chặn chúng ta ở trong thành hay không?"
"Không biết nữa!" Vô Kỵ nói: “Lão đại của bọn họ đã bị dọa sợ rồi.”
"Chúng ta muốn đi thành Tề Vân tiêu diệt công hội của bọn họ hay không?" Người hỏi chính là Vương Vũ.
"Ngươi nói đùa gì vậy, Quyền Ngự Thiên Hạ có mấy nghìn người đó... Ta dọa bọn họ một chút mà thôi." Vô Kỵ không ngờ Vương Vũ lại đơn thuần đến như vậy, dĩ nhiên tin vào lời chém gió của mình.
"Ồ! Cũng có lý đấy chứ?"
"Tối thiếu nhất cũng phải khiến Quyền Ngự Thiên Hạ ngủ mấy ngày không ngon chứ."
"Ngươi thật đê tiện..." Vương Vũ cảm thán.