Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 418 - Chương 417: Giành Giật Từng Giây

Trang 210# 1

 

 

 

Chương 417: Giành giật từng giây
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Pháp sư niệm phép thuật, chỉ cần đọc đúng chú ngữ do hệ thống đưa cho là được, chứ không phải càng lớn tiếng thì phép thuật càng mạnh, nếu được thế thì ca sĩ mà chơi Pháp sư là vô địch thiên hạ luôn rồi à.

Nói về Minh Đô đi, tên đê tiện này niệm phép thuật đều chỉ muốn lí nhí tới mức như muỗi kêu, nào ai giống như Mỹ Nhân Như Ngọc, không quan tâm đến hình tượng mỹ nhân, suýt chút nữa hô khàn cả giọng.

Kỹ năng Quỷ Vũ Khô Đằng này, mặc dù không có động tác trước khi sử dụng, cũng không cần đọc chiêu, nhưng từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, tựa như đường bay mũi tên của cung thủ, cũng có một quá trình khá dài.

Từ mấy cây dây leo chui ra mặt đất, đến khi quấn quanh thành một lồng giam, quá trình này cũng phải mất hai giây. Hai giây đối với đám cao thủ Toàn Chân Giáo thì tuyệt đối đủ để thoát than rồi, nếu như không phải lần đầu tiên nhìn thấy kỹ năng này và bị đánh khi không đề phòng, còn lâu mới nhốt được bọn họ.

Hơn nữa, Mỹ Nhân Như Ngọc lại hét lớn như vậy, trước khi phát động kỹ năng đã nhắc cho Vương Vũ. Chính thời điểm đó, Vương Vũ đã thuấn di đến sau lưng Mỹ Nhân Như Ngọc, nếu như cô ta không phải là con gái, Vương Vũ đã bóp chết cô ta mấy lần rồi.

"Hừ!” Mỹ Nhân Như Ngọc bị câu nói này của Vương Vũ, làm cho xấu hổ đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng, chỉ pháp trượng về phía Vương Vũ, rồi nói: " Rễ Quấn Quanh, Trói."

Sau khi Mỹ Nhân Như Ngọc niệm chiêu xong, trên mặt đất bỗng nhiên vang lên âm thanh bịch bịch bịch, rồi ba rễ cây như mãng xà chui ra, nhìn chằm chằm hai chân Vương Vũ rồi quấn tới.

Vương Vũ thong thả nhảy về phía sau một cái, đổi vũ khí thành đơn thủ kiếm ở trên không trung, sau đó đâm thẳng xuống dưới, chém đứt rễ cây gần mình nhất, sau đó bước lên phía trước rồi chém ngang, ánh kiếm lóe lên, hai rễ cây phía sau cũng đã bị chém đứt.

Đao đi nặng nề, kiếm đi nhẹ nhàng. Kiếm là vũ khí thuộc trường phái kỹ thuật, tạm thời không đề cập đến uy lực thế nào, nhưng lại rất có tính thưởng thức. Chiêu kiếm mà Vương Vũ dùng tên là Lưu Tinh Cản Nguyệt, quả nhiên có động tác phóng khoáng và ngầu vô cùng. Mọi người xung quanh nhìn thấy đều trợn mắt hốc mồm, trong lúc nhất thời đã quên tấn công.

"Điều này! Điều này không có khả năng." Trông thấy cảnh này, Mỹ Nhân Như Ngọc đều kinh ngạc tới mức ngây người.

Mỹ Nhân Như Ngọc không ngạc nhiên với tính thưởng thức của kiếm pháp của Vương Vũ, mà là bị phán định của hai kiếm này khiến cho ngây người.

Thiết lập của trò chơi Trọng Sinh giống với game online bình thường, nghề nghiệp có sức mạnh cao đã được phán định trời sinh là cao, trừ cái đó ra, nếu như hai người cùng một nghề nghiệp tấn công lẫn nhau, người công kích cao sẽ được nhận định là mạnh hơn.

Giống như thế, hai hệ phái cận chiến và tấn công từ xa công kích lẫn nhau, sẽ dựa theo sát thương để phán định công kích.

Pháp sư là nghề nghiệp có tiếng sát thương cao và bùng nổ cũng cao, cho dù Pháp sư hệ mộc không lấy sát thương làm chính, nhưng về sát thương kỹ năng của hệ phái này thì các nghề nghiệp khác không thể sánh bằng.

Nhưng vừa rồi, kỹ năng của Mỹ Nhân Như Ngọc lại bị hai kiếm của Vương Vũ chém đứt, nói cách khác phán định sát thương của Pháp sư như cô ta, lại không bằng một nghề nghiệp không xuất sắc như Võ sư, hơn nữa Võ sư này chỉ dùng hai kiếm. Điều này khiến Mỹ Nhân Như Ngọc không thể chấp nhận được.

"Không cần để ý hắn, nhanh tấn công BOSS." Mỹ Nhân Như Ngọc phản ứng kịp lập tức ra lệnh cho đồng đội ở sau lưng.

Chỉ sau hai hiệp, Mỹ Nhân Như Ngọc cảm thấy Võ sư ở đối diện rất mạnh, thế nên trong lòng cô ta cũng làm dự tính xấu nhất.

Thiết lập của trò chơi Trọng Sinh là tỉ lệ rơi đồ của vật phẩm ở trong túi rất thấp, nếu chiêu đầu tiên đánh vào BOSS là của người bên đoàn đội Mỹ Nhân Như Ngọc, chỉ cần giết được BOSS rồi lấy được vật phẩm, dù bọn họ bị diệt sạch cũng không sợ. Bây giờ, BOSS chỉ còn ít máu, cố gắng không để Vương Vũ đánh được đòn cuối cùng là được.

Hai nhóm người nghe thấy Mỹ Nhân Như Ngọc ra lệnh như vậy, tuy hơi chần chờ, nhưng không dám chống lại, bèn lập tức vội vàng vây quanh BOSS.

"Pháp Lực Bình Chướng! Lên!"

"Dây Leo Kịch Độc! Quấn!"

Mỹ Nhân Như Ngọc vung tay trái lên, Pháp Lực Bình Chướng ngăn ở trước người, đồng thời tay phải cũng khống chế một dây leo to lớn, giống như roi đâm về phía Vương Vũ.

Trên dây leo này mọc đầy gai nhọn, trên gai có kịch độc xanh mơn mởn, Vương Vũ không dám khinh thường, bèn giơ lên trường kiếm để ở trước ngực ngăn lại dây leo, ai ngờ lực bắn của dây leo này rất lớn, khiến Vương Vũ lùi về phía sau hai mét.

Vương Vũ ổn định lại thân hình, dây leo lại từ phía trên vụt xuống, Vương Vũ thấy thế vội vàng di chuyển, thân thể thực hiện một động tác quỷ dị tránh được đòn tấn công này của dây leo, đồng thời đâm trường kiếm trong tay về phía trước, trúng dây leo.

Mỹ Nhân Như Ngọc thấy thế, bỗng nhiên vung lên pháp trượng khống chế dây leo, dây leo quất mạnh từ trái sang phải, giống như muốn quất chết Vương Vũ, nhưng chuyện không diễn ra như Mỹ Nhân Như Ngọc mong muốn.

Vương Vũ không chỉ không bị quất chết, ngược lại giống như lá cây ở trong gió lớn, bị quất bay ra ngoài, rồi rơi xuống vị trí cách BOSS không xa.

Mỹ Nhân Như Ngọc thấy thế quá sợ hãi, vội vàng hô lên: "Ngăn lại hắn!"

Thù hận của BOSS đang ở trên người của đoàn đội Mỹ Nhân Như Ngọc, sau khi nhận được lệnh, Vu y kia của trận doanh Hắc Ám vội vàng chỉ huy đoàn đội của mình vây lại Vương Vũ.

Đoàn đội của Vu y có mười người, vừa rồi bị đám người Toàn Chân Giáo làm thịt mất bốn người, bây giờ chỉ còn lại sáu người là ba Cung thủ, một Chiến sĩ khiên thuẫn, một Vu y và một Pháp sư.

Chiến sĩ khiên thuẫn xông lên phía trước, nâng khiên va chạm Vương Vũ. Vương Vũ thấy thế bèn nhảy sang một bên, rồi nhảy đến sau lưng Chiến sĩ khiên thuẫn, xoay tay rồi dùng chiêu Lãng Tử Hồi Đầu, một kiếm đã đâm trúng gáy của Chiến sĩ khiên thuẫn, lượng máu của Chiến sĩ khiên thuẫn kia không còn nhiều, cộng thêm bị Vương Vũ tấn công ở sau lưng nên đã đánh trúng chố yếu, nên đã bị giết trong nháy mắt.

Lúc này, đòn tấn công của Pháp sư và Cung thủ cũng đã bay đến.

Vương Vũ dùng trường kiếm đập rơi mũi tên, sau đó chém thẳng, chém nát hai cái Băng Chùy. Tiếp theo, Vương Vũ đổi vũ khí trong tay thành Trường Khôn Đao lưỡi dài, sau đó Vương Vũ chống đao xuống đất mượn lực, bay về phía nhóm người trận doanh hắc ám.

Không có Chiến sĩ khiên thuẫn bảo vệ, đám người này rất yếu ớt, bọn họ vừa nhìn thấy Vương Vũ bay đến đã chạy tứ tán.

Vương Vũ rơi xuống đất, vung đao lên, lưỡi đao Càn Khôn Đao mang theo ánh đao xẹt qua xung quanh, đồng thời năm ánh sáng trắng hiện lên, tiểu đội của trận doanh Hắc Ám đã bị tiêu diệt.

Ngay lúc này, lượng máu của BOSS chỉ còn 1%.

"Ngươi rất mạnh." Mỹ Nhân Như Ngọc cười với Vương Vũ một chút, rồi nói: "Nhưng ngươi không có cơ hội."

"Thật sao?" Vương Vũ mỉm cười, rồi nhìn về phía sau lưng Mỹ Nhân Như Ngọc, ngay lúc này xung quanh BOSS bỗng nhiên xuất hiện một đám bụi gai, định than đám người đang bao vây BOSS.

"Ngọc tỷ, xảy ra chuyện gì thế?"

Trông thấy bụi gai này, mọi người đều nhìn về phía Mỹ Nhân Như Ngọc với vẻ kinh ngạc, sau đó sắc mặt lập tức đen sì.

"Không phải ta." Mỹ Nhân Như Ngọc nhìn thấy bụi gai kia cũng khá ngạc nhiên, chưa kịp giải thích, đã trông thấy một ánh chớp hiện lên, đồng thời một mũi tên đã bắn trúng cổ họng Fitch, khiến Fitch biến thành ánh sáng trắng trong sự không cam lòng.

Sau khi BOSS chết, đồ vật rơi xuống đất cũng bị hai người đột nhiên xuất hiện trong không khí ôm vào ngực.

"Ha ha! Người đẹp! Ngươi quên còn có bọn ta hay sao?" Đám người Vô Kỵ cười hì hì nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment