Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 419 - Chương 418: Vô Kỵ Âm Hiểm

Trang 210# 2

 

 

 

Chương 418: Vô Kỵ âm hiểm
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Nghe được giọng nói của Vô Kỵ, trong nháy mắt vẻ mặt của Mỹ Nhân Như Ngọc cứng lại, thực lực của Võ sư này quá mạnh mẽ, quên hắn còn có đồng đội.

Thời gian cầm tù của Quỷ Vũ Khô Đằng chỉ có một phút, thời gian một phút đối với người chơi mà nói, nói ngắn không ngắn, nhưng nói dài cũng không dài, khi Vương Vũ và Mỹ Nhân Như Ngọc giao chiến, thời gian một phút đã trôi qua.

Vô Kỵ nhìn Mỹ Nhân Như Ngọc, cười hỏi: "Bây giờ BOSS đã chết, chúng ta còn đánh tiếp không?"

Mỹ Nhân Như Ngọc nhìn Vô Kỵ với vẻ hung tợn, sau đó quay đầu lại nói với đồng đội của cô ta: "Hừ! Chúng ta đi."

Mỹ Nhân Như Ngọc là một cao thủ nổi tiếng, từ khi trò chơi phát hành đến nay, chưa bao giờ gặp phải tình cảnh lúng túng như vậy, lấy thực lực và danh vọng của cô ta, đối thủ là ai cũng bị giải quyết một cách dễ dàng, nhưng hôm nay cô ta phải nhận thua.

Hết cách rồi, chỉ một Võ sư của đối phương đã giày vò khiến tiểu đội của mình phải ứng phó toàn lực, hơn nữa mấy người khác cũng không phải ăn chay, nhất là người chơi nữ trong đội ngũ đối phương, đang nhìn mình với ánh mắt khiêu khích, giống như không đặt cao thủ như mình ở trong mắt, có thể thấy được, nhóm người chơi này không phải là người chơi bình thường.

"Mọi người có ai quen bọn họ không?" Sau khi rời khỏi chiến trường, Mỹ Nhân Như Ngọc bèn hỏi thuộc hạ.

"Không biết! Hình như vừa rồi Mục sư kia gọi Võ sư là Thần Quyền.”

"Thần Quyền?" Mỹ Nhân Như Ngọc nghe thấy thế, nghĩ một lát rồi hỏi: "Cao thủ Võ sư, tên có chữ Thần Quyền thì có những ai?"

"Chẳng lẽ là Ngự Long Thần Quyền." Lúc này, một tiểu đệ khác bên cạnh Mỹ Nhân Như Ngọc nói.

Tiểu đệ này có rất nhiều bằng hữu ở thành Tề Vân, đã nghe nói Quyền Ngự Thiên Hạ có một cao thủ Võ sư hết sức lợi lại, tên là Ngự Long Thần Quyền.

"Ngự Long Thần Quyền? Quyền Ngự Thiên Hạ? Hình như có một người như thế." Mỹ Nhân Như Ngọc hơi sững sờ, sau đó lập tức nhớ ra, hình như nghe nói Quyền Ngự Thiên Hạ có một Võ sư rất lợi hại.

Nghe Mỹ Nhân Như Ngọc nói như vậy, những người chơi khác càng tức giận: "Mẹ kiếp! Hóa ra là đám vô sỉ Quyền Ngự Thiên Hạ, chẳng trách không dám báo tên, dám quấy rối nhiệm vụ của công hội chúng ta. Ngọc tỷ! Chúng ta nhất định phải báo chuyện này cho lão đại."

"Ừ!" Mỹ Nhân Như Ngọc gật đầu, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ giận dữ.

Nhiệm vụ này là nhiệm vụ thăng cấp của công hộ Burning Legion, nhiệm vụ thăng cấp khá khó khăn, ban đầu Burning Legion có vài trăm người làm nhiệm vụ, dưới sự chỉ huy của cao thủ như Mỹ Nhân Như Ngọc, đến điểm cuối cùng cũng chỉ còn mười người, lại bị người ta cướp BOSS, lãng phí bao nhiêu thời gian.

Đừng nhìn Mỹ Nhân Như Ngọc là một cô bé, nhưng tính tình còn nóng hơn đàn ông. bị thua thiệt lớn như vậy sao có thể không giận? Bây giờ, cô ta kéo ra khung Bạn Tốt, rồi báo cáo chuyện này cho quân đoàn trưởng Công Tử Vô Song của Burning Legion.

Công Tử Vô Song nghe đến việc này, khá ngạc nhiên: "Thật sao? Trò chơi phát hành chưa đến một tháng, mà Quyền Ngự Thiên Hạ lại dám gây sự trắng trợn như vậy hay sao?"

"Không trắng trợn, bọn họ không dám báo tên, chỉ nghe thấy tên của một người trong đó là Thần Quyền mà thôi, còn là một Võ sư rất lợi hại. Ta đoán hắn chính là Ngự Long Thần Quyền." Mỹ Nhân Như Ngọc nói lại một cách chi tiết.

"Võ sư rất lợi hại? Lại tên là Thần Quyền? Thế thì đúng rồi, nhất định là đám tạp chủng Quyền Ngự Thiên Hạ kia." Huyết Sắc Chiến Kỳ nói với vẻ phẫn nộ.

Cao thủ nghề nghiệp Võ sư này chỉ có thể đếm ở trên đầu ngón tay, tên là Thần Quyền thì chỉ có một, nên rất dễ tìm.

"Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Muốn báo thù hay không?" Mỹ Nhân Như Ngọc hỏi.

"Đương nhiên là phải báo thù."

"Nhưng bây giờ mới là giai đoạn đầu của trò chơi."

Công Tử Vô Song cười gằn rồi nói: "Hừ! Đương nhiên ta biết, bọn họ không lộ tên ra, chúng ta cũng thế, cô bảo Tiểu Đao mang vài ngươi đi quấy rối bọn họ, phá bọn họ mười ngày nửa tháng. Ta không tin bọn họ sẽ không đau đầu."

Thành Tề Vân, trong văn phòng của Quyền Ngự Thiên Hạ, Quyền Ngự Thiên Hạ đang nói chuyện với Ngự Long Tiêu Dao, đột nhiên Ngự Long Trảm đẩy cửa đi vào với vẻ hốt hoảng.

"Ngươi nữa! Sao nôn nóng thế, chuyện ta bảo ngươi làm đến đâu rồi?" Quyền Ngự Thiên Hạ khiển trách Ngự Long Trảm một câu. Chẳng qua tâm tình của Quyền Ngự Thiên Hạ cũng không tệ. Bởi vì Ngự Long Trảm trở về, chứng minh Vương Vũ ít nhất đã bị làm thịt mấy chục lần.

"Chuyện xử lý sao rồi?" Quyền Ngự Thiên Hạ cười híp mắt rồi hỏi.

"Cái này?" Ngự Long Trảm nhìn Ngự Long Tiêu Dao với vẻ khó xử.

Tin tức ở trong trò chơi truyền bá nhanh hơn ở trong hiện thực, Ngự Long Trảm sao không biết hai người Quyền Ngự Thiên Hạ và Ngự Long Tiêu Dao vì chuyện của Vương Vũ mà ồn ào với nhau.

Quyền Ngự Thiên Hạ nhìn Ngự Long Tiêu Dao một chút, rồi nói với vẻ hào khí vượt mây xanh: "Không sao! Cứ việc nói là được. Ta sẽ làm chủ cho ngươi, không ai làm gì ngươi cả."

Sở dĩ Quyền Ngự Thiên Hạ muốn Ngự Long Trảm nói chuyện đó ra bây giờ, là muốn nói cho Ngự Long Tiêu Dao, đừng lấy chiến đội rác rưởi của ngươi ra làm oai, ông đây không có ngươi cũng đối phó được.

Ngự Long Tiêu Dao bị ánh mắt của Quyền Ngự Thiên Hạ nhìn ngơ ngác, hai người các ngươi làm chuyện gì mờ ám, liên quan gì đến ông mày, tuy nghĩ thế nhưng Ngự Long Tiêu Dao cũng nói nhỏ một câu: "Có việc gì thì nói đi, chẳng lẽ muốn giấu ta hay sao?"

Ngự Long Trảm bị buộc bất đắc dĩ, đành phải rụt cổ lại rồi nói: "Bị! Bị diệt sạch cả đoàn."

"Ồ?” Quyền Ngự Thiên Hạ nghe thấy thế, nụ cười ở trên mặt đã cứng lại.

"..." Ngự Long Tiêu Dao nhìn thấy biểu lộ của Quyền Ngự Thiên Hạ cũng khá ngạc nhiên.

"Hai người các ngươi đã làm gì thế?" Ngự Long Tiêu Dao tò mò nên hỏi.

Sau một khắc, Quyền Ngự Thiên Hạ nhảy dựng lên, chỉ thẳng ngón tay vào mặt Ngự Long Trảm, rồi nói với vẻ tức giận: "Mấy trăm người đi giết một người, ngươi lại nói với ta là bị diệt cả đoàn là sao?"

"Hắn… Hắn có người trợ giúp." Ngự Long Trảm nói với giọng thận trọng.

Quyền Ngự Thiên Hạ là quản lý trung tâm của công ty, công hội Quyền Ngự Thiên Hạ khác với các công hội lấy chơi làm chủ khác, người của công hội đều là nhân viên của Quyền Ngự Thiên Hạ, Ngự Long Trảm bị người chỉ thẳng mặt rồi mắng, nhưng gã không dám phản kháng, mấy thứ như tôn nghiêm nào quan trọng bằng bát cơm.

"Người trợ giúp?" Quyền Ngự Thiên Hạ nghe thấy Vương Vũ có người giúp đỡ, giọng nói mới hòa hoãn lại: "Chẳng lẽ là Liên Minh Huyết Sắc đang giúp hắn? Các ngươi đã xung đột với quy mô lớn?"

"Cái này!" Ngự Long Trảm không biết nên nói thế nào.

Vốn lấy đức hạnh của Ngự Long Trảm, nhất định sẽ nói Vương Vũ bên kia có rất nhiều người giúp, cho nên gã mới bị diệt sạch, nhưng nghe thấy Quyền Ngự Thiên Hạ nói mấy từ xung đột với quy mô lớn, Ngự Long Trảm không dám nói tiếp.

Một khi hai công hội có xung đột với quy mô lớn, nhất định sẽ khai chiến, dù đối phương có phải là người của Liên Minh Huyết Sắc hay không, sau khi đánh nhau sẽ rất náo nhiệt, đến lúc đó Ngự Long Trảm chắc chắn bị lộ tẩy.

Cuộc chiến giữa vài trăm người nhất định là xung đột với quy mô lớn, nên Ngự Long Trảm không dám nói bậy.

"Không! Không có! Bọn họ chỉ có mười người." Càng nghĩ, Ngự Long Trảm vẫn kiên trì nói ra sự thật.

"Mười người! Ta..."

Quyền Ngự Thiên Hạ tức giận khiến toàn thân phát run, không biết nên mắng Ngự Long Trảm thế nào. Ngự Long Tiêu Dao ở bên cạnh nghe thấy đối thoại của hai người, đã biết chuyện gì xảy ra, bèn cau mày rồi hỏi: "Ngươi dẫn người đi gây chuyện với Toàn Chân Giáo hả?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment