Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 421 - Chương 420: Vô Kỵ Tính Sai (1)

Trang 211# 2

 

 

 

Chương 420: Vô Kỵ tính sai (1)
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Quan quân nhu nhận lấy Thần Thụ Sinh Mệnh, nhìn thoáng qua rồi nói: "Đúng thế! Chính là cái này, thật cảm tạ ngài, không biết Thành Lũy Cứ Điểm đang ở đâu?"

"Ta cũng không rõ." Vương Vũ lắc đầu trái với lương tâm.

Quan quân nhu lẩm bẩm: "Luyện kim sư Fitch đã chết, chắc Thành Lũy Cứ Điểm không ở trận hoanh Hắc Ám, vì tỏ lòng cảm ơn và cũng vì không muốn bảo vật bị trộm tiếp, mong ngài hãy nhận lấy nó."

Nói xong, quan quân nhu trả lại Thần Thụ Sinh Mệnh cho Vương Vũ.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn sinh tồn, nhận được 2.000.000 điểm kinh nghiệm và bảo vật công hội Thần Thụ Sinh Mệnh.]

Trong kênh chat, mọi người nói với vẻ ngạc nhiên: "Mẹ kiếp! Làm thế này cũng chiếm được Thành Lũy Cứ Điểm."

Mọi người tưởng rằng hệ thống sẽ lấy đi Thần Thụ Sinh Mệnh, ai ngờ lại được trả lại.

Vô Kỵ cười nói: "Hai bảo vật công hội này vốn dùng để khen thưởng cho người chơi, chúng ta đã đuổi cổ đám người Burning Legion, chỉ cần chưa thấy một vật phẩm khác, NPC sẽ không cắt xén phần thưởng của chúng ta."

"Ngươi trâu bò!"

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, công năng truyền tống của mọi người đã được khôi phục, mọi người bèn ngồi lên truyền tống trận của trạm gác ở tiền tuyền trở lại thành Dư Huy, bỗng nhiên thông báo của hệ thống lại vang lên.

[Hệ thống: Người chơi Niệm Lưu Vân của thành Lôi Bạo đã lên cấp 30, là người thứ nhất hoàn thành thí luyện của người mới, tên của hắn vĩnh viễn được lưu truyền trong sử sách, hi vọng các người chơi học tập, cố gắng chạy càng xa trên con đường trở thành kẻ mạnh.]

Thông báo ba lần liên tục, vang vọng khắp đại lục Trọng Sinh, đồng thời kinh động đến tất cả mọi người.

Bây giờ, cấp bậc bình quân của người chơi là cấp 25, những cao thủ như đám người Toàn Chân Giáo là cấp 28, hiển nhiên thuộc top đầu của bảng xếp hạng, nhưng không ngờ có người lại lên cấp 30 nhanh như vậy.

Lúc này, người uất ức nhất chính là Dương Na, Dương Na còn thiếu chút kinh nghiệm nữa là lên cấp 30, nhưng lại bị người khác vượt mặt, cô bé này vốn hiếu thắng, bây giờ ưu thế yếu ớt này bị người khác vượt qua, nên khá khó chịu.

Cấp 30 tuy chỉ hơn cấp 29 một cấp, nhưng thực lực lại được tăng lên về chất.

Bởi vì ở trong game Trọng Sinh, trước cấp 30 thuộc về giai đoạn của người mới học, kỹ năng và thiên phú đều là cấp thấp nhất.

Khi người chơi đến cấp 30, sẽ đi vào giai đoạn của người mạo hiểm, kỹ năng sẽ có tính đại biểu của nghề nghiệp, thiên phú trung cấp cũng làm cho nghề nghiệp tăng lên, không phải những cấp dưới 30 có thể so sánh.

Ngoài cái đó ra, nghe nói người chơi đầu tiên lên cấp 30, hệ thống sẽ thưởng cho một trang bị chuyên dụng, đây mới là vật mà mọi người thèm thuồng.

"Ta tức giận rồi đấy, chỉ chênh lệch có ngần ấy?" Dương Na ngửa mặt lên trời rồi thét dài.

Vô Kỵ an ủi: "Đừng buồn! Cố gắng thăng cấp đi, cấp 30 không được có thể tranh thủ cấp 60."

Khi các vị cao thủ đang buồn bực, diễn đàn lại loạn cả lên.

Vương Vũ và Niệm Lưu Vân thường xuyên bị mọi người so sánh ở trên diễn đàn, fan hâm mộ của hai người cũng thường xuyên nói móc lẫn nhau.

Bây giờ, Niệm Lưu Vân lên cấp 30 trước Vương Vũ, fan hâm mộ của Niệm Lưu Vân diễu võ giương oai, khiến diễn đàn của thành Dư Huy tràn ngập bài post khiêu khích của người chơi thành Lôi Bạo.

"Thiết Ngưu có lợi hại hơn nữa, cũng không sánh bằng Niệm Lưu Vân của chúng ta."

"Sau này, Thiết Ngưu nên đổi tên thành kẻ khoác lác đi."

Người chơi của thành Dư Huy không chịu yếu thế: "Cấp bậc có thể đại biểu cho tất cả hay sao? Không phục thì solo."

Người chơi hai phe bên nào cũng không phục bên kia, số trang chửi nhau trong bài post đã lên đến con số mười nghìn, làm Admin xóa topic mỏi tay.

Đương nhiên, cũng có người thấy náo nhiệt nên viết bài, vị trí bắt mắt của trang đầu đã xuất hiện một bài post vô cùng bắt mắt, được vô số nick phụ spam lên trên cùng.

"Chuyện không thể nói của tiệm tạp hóa ở thành Dư Huy và thương nhân có lòng dạ hiểm độc Thiết Ngưu."

Bài post này là một bài nặc danh, đầu tiên bài này trình bài mối quan hệ của tiệm tạp hóa với Vương Vũ, sau đó lại thêm mắm thêm muối miêu tả tiệm tạp hóa đã dựa vào dược tề trung cấp để nâng giá hàng và lũng đoạn thị trường như thế nào.

Cuối cùng còn nói hươu nói vượn chỉ ra, tiệm tạp hóa của Vương Vũ thừa dịp trò chơi vận doanh chính thức, trắng trợn thu mua nguyên liệu dược tề, khiến thị trường hỗn loạn.

Người viết bài dường như nhìn thấy tận mắt, phân tích tất cả những chuyện này một cách rõ ràng rành mạch, cuối bài còn nhắc lại chuyện Vương Vũ dùng bạo lực xua đuổi người chơi gây chuyện ở tiệm tạp hóa.

Trong lúc nhất thời, độ hot của bài post được xếp vào vị trí thứ mười ở diễn đàn.

Đám người chơi già dặn kinh nghiệm của thành Dư Huy thường xuyên mua đồ ở tiệm tạp hóa, biết tiệm tạp hóa bán hàng có giá rất lương tâm, nên biết việc này nhất định có người đang giở trò.

Nhưng sau khi trò chơi vận doanh chính thức, hàng loạt người chơi mới tràn vào, những người chơi mới đó kỳ thật không biết Thiết Ngưu là ai, cũng hùa theo chửi bới, lỡ như có người đi ra nói chuyện cho Vương Vũ, cũng bị bao phủ bởi nước bọt.

"Ta đã vào tiệm tạp hóa đó. Mẹ kiếp! Một bình dược tề mà bán 50 vàng, chắc là nghèo đến phát điên rồi."

"Mẹ kiếp! 50 vàng, lòng dạ thật hiểm độc mà."

Sau khi trò chơi vận doanh chính thức, giá cả của vàng đã khôi phục bình thường, 50 vàng chính là 5000 Nhân Dân Tệ, 5000 Nhân Dân Tệ có thể mua được một món trang bị khá tốt, nếu tính như vậy thì tiệm tạp hóa này đâu chỉ hiểm độc, mà là một hố sâu không đáy.

Đại đa số người chơi không biết, bởi vì giá cả của nguyên liệu tăng vọt, giá vốn của dược tề đã là mấy chục vàng, cho dù có người biết giá nguyên liệu, nhưng trong bài post cũng đã vạch ra, giá cả này là do Vương Vũ nâng giá ác ý.

Trên Internet chưa bao giờ thiếu kẻ không có đạo đức, chuyện không liên quan đến mình nhưng cũng muốn chửi mấy ngày, hơn nữa giá cả này cũng ảnh hưởng đến lợi ích của tất cả người chơi.

Thế là không lâu lắm. vốn là cuộc giao tranh giữa hai cao thủ, đã nghiêng về một phía.

Vương Vũ là người trong cuộc, nhưng hắn không biết gì cả, vì lâu nay Vương Vũ không lên diễn đàn.

Nhưng sau khi thoát game, Vương Vũ nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Mục Tử Tiên.

"Quá vô sỉ! Quá vô sỉ!" Mục Tử Tiên gõ bàn, rồi nói một mình.

"Sao thế em? Chẳng lẽ quản lý của em không thanh toán tiền lương cho em." Vương Vũ hỏi với vẻ kỳ quái.

Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng, cũng là ngày cuối cùng Mục Tử Tiên đi làm, Vương Vũ còn tưởng vì chuyện công tác nên Mục Tử Tiên mới tức giận như vậy.

"Không phải thế! Anh nhìn diễn đàn xem." Mục Tử Tiên nói với vẻ tức giận, rồi quay máy tính về phía Vương Vũ.

"À!" Sau khi xem xong bài post, Vương Vũ vuốt cằm rồi nói với giọng bình tĩnh: "Em quan tâm đến bọn họ làm gì, bọn họ đang nói bậy mà."

Mục Tử Tiên nói với vẻ sốt ruột: "Bọn họ ngậm máu phun người đấy thôi, bây giờ có nhiều người spam như vậy, cửa hàng của chúng ta sắp sập tiệm rồi."

Vương Vũ nói với giọng không chút hoang mang: "Không đến mức như vậy chứ, giá cả của hàng hóa ở trong tiệm chúng ta đều có lương tâm, những người spam và mắng chửi dù vào trong tiệm cũng không mua hàng, lấy chất lượng hàng hóa của tiệm vợ chồng mình, không lo không bán được hàng."

Vương Vũ không có kinh nghiệm xã hội, nhưng không có nghĩa hắn là thằng ngốc, chuyện như vậy Vương Vũ cũng hiểu, biết lo lắng cũng vô dụng, hàng tốt không lo không bán được.

Nghe kiểu nói này của Vương Vũ, Mục Tử Tiên cũng bình tĩnh lại, nghĩ một lát rồi nói: "Vâng! Anh nói đúng."

Trước mắt, dược tề trung cấp ngoài phòng làm việc Hiểu Băng ra, cũng chỉ mình tiệm tạp hóa có bán, bây giờ hàng của phòng làm việc hiểu băng đã bị mua hết, nên chỉ còn mình nhà Vương Vũ bán.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment