Trang 212# 1
Chương 421: Vô Kỵ tính sai (2)
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Lúc trước, phòng làm việc Hiểu Băng gửi bán giá cao như vậy cũng có người mua, bây giờ nhất định cũng có người mua.
Khi hai vợ chồng đang nói chuyện thì ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi! Cửa không khóa." Mục Tử Tiên hô lên, sau đó Lý Tuyết đẩy cửa đi vào.
"Anh Vũ! Chị dâu!"
"Tiểu Tuyết hả! Đã trễ thế thế này, có chuyện gì không em?" Mục Tử Tiên hỏi với vẻ kỳ quái.
Lý Tuyết trả lời: "Phòng làm việc Hiểu Băng cũng mở tiệm."
Mục Tử Tiên nghe thấy thế, lập tức cảnh giác: "Chuyện làm ăn của bọn họ thế nào?"
"Rất hot!" Lý Tuyết không miêu tả kỹ, nhưng từ trong giọng nói có thể nhìn ra được, chuyện làm ăn của phòng làm việc Hiểu Băng nhất định rất tốt.
"Không phải bọn họ đã bán hết dược tề hay sao?" Mục Tử Tiên giật mình kêu lên.
Vương Vũ nghe thấy thế cũng nhíu mày, bỗng cảm thấy bất an.
"Đã bán hết! Nhưng hình như bọn họ cũng có thể điều chế dược tề khôi phục trung cấp." Lý Tuyết nói.
Vương Vũ gật đầu nói: "Thế hả!"
Trò chơi đã phát hành một tháng, có người cày Dược tề sư lên cao cấp, điều này rất bình thường. Hơn nữa, cửa hàng điểm tích lũy của Đấu Trường cũng có bán phối phương dược tề phục hồi trung cấp, mặc dù giá cả rất đắt, nhưng lấy bản lĩnh của phòng làm việc Hiểu Băng thì không thành vấn đề, thế nên có người luyện chế được dược tề này cũng không ngoài ý muốn.
"Xem ra, chúng ta chỉ có thể bảo Vô Kỵ bán nguyên liệu, như thế chí ít chúng ta cũng không bị lỗ.” Vương Vũ nghĩ một lát rồi nói.
Nhưng sắc mặt của Lý Tuyết lại hiện lên vẻ bất an, rồi nói: "Chỉ sợ là không được, người của phòng làm việc Hiểu Băng đang mua nguyên liệu trắng trợn ở trên thị trường. Hơn nữa, giá cả chỉ bằng một nửa so với Beta.”
"Điều này!" Vương Vũ trợn mắt.
Nguyên liệu là chỗ dựa sau cùng của đám người Toàn Chân Giáo, dù đến một bước cuối cùng, chỉ cần nguyên liệu cũng là một tài sản lớn, nhưng bây giờ người của phòng làm việc Hiểu Băng lại thu mua nguyên liệu, mà giá cả chỉ bằng một nửa.
Chỉ bằng một nửa giá cả của thời kỳ thử nghiệm chính thức, tính đến bây giờ là thấp hơn hai mươi lần, nếu bán hết nguyên liệu, tài sản của tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo sẽ giảm đi hai mươi lần.
Mẹ kiếp! Không thể không nói, chiêu này của phòng làm việc Hiểu Băng còn ác hơn Vô Kỵ, tối thiểu phòng làm việc Hiểu Băng có thể bán ra nguyên liệu với giá gốc, nhưng Vương Vũ lại nghèo như trước.
"Anh Vũ! Làm gì bây giờ?" Lý Tuyết hỏi với vẻ lo lắng.
Kỳ thật người không cần lo lắng nhất trong Toàn Chân Giáo chính là Lý Tuyết, bởi vì nghề nghiệp của cô là kỹ thuật, đi đâu cũng có cơm ăn.
Vương Vũ nói với giọng thản nhiên: "Không có việc gì! Tiền kiếm không khó, mất đi cũng chẳng sao, em đừng lo lắng quá, đi về nghỉ ngơi đi."
Đại bộ phận tài chính của Vương Vũ đều là tiền cược hai mươi nghìn vàng của Huyết Sắc Chiến Kỳ, đối với Vương Vũ mà nói, số tiền này giống như từ trên trời rơi xuống.
"Vâng!" Lý Tuyết nhìn Vương Vũ và Mục Tử Tiên một chút, rồi đóng cửa đi về phòng ngủ.
"Cô vợ trẻ! Tiền của chúng ta sắp bay mất rồi đấy, sao em không mắng anh?" Vương Vũ hỏi với giọng uể oải.
Mục Tử Tiên cười nói: "Anh nói gì thế! Kỳ thật em muốn đánh anh cơ."
"Thế em đánh đi!"
Mục Tử Tiên trợn mắt nhìn Vương Vũ một chút, rồi nói: "Được rồi! Chưa đánh mà em đã đau lòng như vậy, đánh anh rồi em sẽ đau hơn."
"Ha ha! Kỳ thật anh cũng đau lòng."
Vương Vũ nghe vậy bèn cười ha ha, Vương Vũ biết Mục Tử Tiên không trách mình, lời tuy nói như vậy, nhưng khi biết mình sẽ mất nhiều tiền như vậy, không đau lòng mới là giả.
"Vậy làm gì bây giờ? Nếu không chúng ta bán dược tề với giá thấp hơn?" Mục Tử Tiên hỏi.
Nhiều tiền như vậy trôi theo dòng nước, có thể giữ được tí nào hay tí đó.
Vương Vũ đáp: "Được rồi! Đi đến đâu hay đến đó, ngày mai anh đi hỏi Vô Kỵ xem sao, tiền của hắn cũng đã ném vào đó, hắn không từ bỏ đâu."
Ngày hôm sau, sau khi lên mạng, trong kênh chat của Toàn Chân Giáo yên lặng như chết chóc. Ngày bình thường, Minh Đô nói nhảm hết bài này đến bài khác, lấy spam mà sống, hôm nay cũng không nói một lời.
Không ít người đã nhắn tin cho Vương Vũ: Cần giúp đỡ thì cứ nói, nhất là Huyết Sắc Chiến Kỳ, nói thẳng với Vương Vũ: "Dược tề trung cấp có bao nhiêu thì ta mua bấy nhiêu."
Hiển nhiên, không chỉ mình Vương Vũ biết chuyện này.
"Cảm ơn mọi người! Ta không có chuyện gì." Vương Vũ cảm ơn từng người.
Khoảng chín giờ, Vô Kỵ lên mạng.
Câu nói đầu tiên của Vô Kỵ sau khi lên mạng chính là: "Tất cả mọi người tập trung ở trụ sở công hội."
Vương Vũ đi vào phòng họp của trụ sở thì thấy những người khác đã đến đông đủ.
"Ta có lỗi với mọi người." Sau khi Vương Vũ ngồi xuống, Vô Kỵ đứng lên xin lỗi mọi người.
Hành động này của Vô Kỵ khiến mọi người hoảng sợ, thằng nhóc này xin lỗi mọi người, đây là lần thứ nhất.
Có thể thấy được, sắc mặt của Vô Kỵ cũng không tốt, tên này từ trước đến nay đều đi hại người khác, ai ngờ lại bị người khác giết ngược lại và bị đẩy đến đường cùng. Mọi người biết hắn không bị ảnh hưởng bởi chuyện tiền tài, nhưng tinh thần đã bị đả kích rất nặng.
Vương Vũ nở nụ cười rồi nói: "Chỉ một chuyện cỏn con mà thôi, đừng có để trong lòng."
Vương Vũ nói ra suy nghĩ của mọi người, đừng nhìn ngày bình thường Vô Kỵ đối với người ngoài thế nào, nhưng hắn lại không dám đối diện với bản thân, chỉ tổn thất vài đồng bạc lẻ mà thôi, nếu đổi ra tiền mặt mới đau lòng. Ở trong game, tiền trò chơi chính là tiền trò chơi, bởi vì chuyện cỏn con này mà trở mặt với bằng hữu, đó là chuyện của đám nhóc.
Vương Vũ là người tổn thất lớn nhất cũng cảm thấy chuyện này không lớn, những người khác cũng không cần phải nói, càng cảm thấy không quan trọng.
Tên Minh Đô đê tiện còn nói đùa: "Chậc chậc! Câu xin lỗi của Vô Kỵ khiến ta rất thoải mái, chắc chắn đáng tiền hơn mấy đồng bạc lẻ kia. Tiếp đi Vô Kỵ, xin lỗi mấy huynh tiếp đi."
"Cái đầu ngươi ấy!" Vô Kỵ hung hăng trợn mắt nhìn Minh Đô một chút, bầu không khí trong phòng họp cũng dịu hẳn xuống.
Sau khi đùa xong, Vô Kỵ bèn nói với vẻ trịnh trọng: "Tối hôm qua, ta đã nghĩ cách xoay chuyển tình thế cả một đêm ròng."
"Nghĩ ra không?" Mọi người nhao nhao hỏi, mặc dù tức đến mấy bọn họ cũng không trách Vô Kỵ, nhưng có cách xoay chuyển càng tốt hơn chứ sao.
"Ừm! Hai cách là đằng khác." Vô Kỵ nói với giọng trầm trọng: "Cách thứ nhất là nhân cơ hội này mua sắm nguyên liệu, đánh nhau chết sống với phòng làm việc Hiểu Băng."
Mọi người nghe thế trăm miệng một lời nói: "Nói cách thứ hai đi."
Vô Kỵ nói ra cách ngốc nghếch này chính là bỏ tiền cùng chết, tiền của mọi người đã ít, lại còn dám đấu giàu với phòng làm việc nhà người ta. Đây không phải là đang nói nhảm hay sao? Ý tưởng ngu ngốc này, không nói ra cũng được.
"Cách thứ hai khá khó làm." Vô Kỵ do dự một chút, rồi nói: "Lấy tình cảnh bây giờ của chúng ta mà muốn nghịch chuyển cục diện, trừ phi chúng ta có dược tề tốt hơn.”
"Ặc!" Sau khi nghe xong cách thứ hai, tất cả mọi người đều im lặng.
Dược tề tốt hơn dược tề trung cấp chính là dược tề cao cấp, chưa nói đến cày lên Dược tề sư cấp đại sư khó thế nào, chỉ nói đến phối phương thôi cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, coi như cửa hàng điểm tích lũy của Đấu Trường cũng không có đồ chơi này, nói cách này bằng không nói còn hơn.
"Cá nhân ta tương đối nghiêng về cách thứ nhất." Vô Kỵ nói.
"Chúng ta có tiền ư?" Mọi người thở dài.
"Hình như em trai của Thiết Ngưu là ông chủ của phòng làm việc Tung Hoành, chúng ta có thể nhờ hắn trợ giúp.”
"Cái này…" Mọi người lại cúi đầu không nói.
Lần này, người tổn thất lớn nhất chính là Vương Vũ, không thể khiến người ta gánh thêm.
Đúng lúc này, Vương Vũ đột nhiên nói: "Ta cảm thấy cách thứ hai đáng tin hơn."