Trang 213# 2
Chương 424: Đầm lầy Lạc Nhật
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Sếp Lý à, việc ấy, hình như tài chính của chúng ta không đủ cho lắm.”
Tài vụ Tiểu Trần nhắc nhở.
Lý Hiểu Băng nhất định ngươi sống ta chết đến cùng, thế nhưng một tháng nay vốn lưu động của phòng làm việc đều xuất vào vật liệu thị trường rồi, nếu như nói đến việc bọn họ muốn tiếp tục đầu tư, những ngành khác cũng chịu ảnh hưởng.
Với một phòng làm việc, cho dù thuộc phạm trù lũng đoạn ngành sản xuất, có thể có bao nhiêu tài lực, vốn lưu động mấy nghìn vạn có lẽ đã là toàn bộ tâm huyết của Lý Hiểu Băng.
“Về tài chính thì không cần lo sợ, tôi tin những phòng làm việc khác cũng cảm thấy hứng thú với thị trường dược tề, chia cho bọn họ một ít là được.”
“Thế nhưng đối thủ của chúng ta có hội luyện chế dược tề cao cấp đó.” Lão Ngũ nói.
Lý Hiểu Băng nói: “Không sao, chúng ta không chiếm được thứ gì thì phá hủy đi là được.”
Lão Ngũ với đôi mắt tỏa sáng, vui vẻ đáp: “Ý ông chủ là giết Luyện dược sư của bọn chúng xuống cấp 10?”
“Đúng vậy!” Lý Hiểu Băng gật đầu cười.
Lão Ngũ rung động từ tận đáy lòng đáp: “Ông chủ thật sự tài trí!!”
Tất cả nghề nghiệp phụ đều sau khi đạt cấp 10 mới có thể học được, sau khi người chơi chết đi thì không chỉ rớt điểm kinh nghiệm, nếu chết đến tuột cấp thì sẽ mất điểm kinh nghiệm của nghề nghiệp phụ ở cấp lúc đầu.
Nếu như bị giết xuống cấp 10 thì không cần nhắc đến kỹ năng luyện chế dược tề cao cấp rồi, cho dù là nghề Luyện kim sư có lẽ cũng phải mất hẳn.
Lý Hiểu Băng đúng là ác độc, lại rút củi dưới đáy nồi, dĩ nhiên ông ta dám làm như vậy cũng vì không lo ngại gì.
Tuy nói nhân số phòng làm việc không thể so với các công hội lớn, chí ít phải có bốn năm trăm người, trừ một số người mở phòng làm việc để kinh doanh ra, phần lớn đều săn trang bị mưu sinh, thực lực của họ khá cao, huống hồ phòng làm việc có tài nguyên dồi dào, cho dù là lính mới được vũ trang đầy đủ toàn bộ, cũng có thể ngang sức ngang tài liều mạng với cao thủ thông thường.
Mà Lý Hiểu Băng cũng hiểu rõ một chút về tư liệu của Toàn Chân Giáo, tính hết thảy có mười lăm người, công hội có quy mô nhỏ này cũng dám cướp miếng ăn với phòng làm việc, ông ta không thể giở thủ đoạn lưng thì trực tiếp sử dụng vũ lực là được, nếu Toàn Chân Giáo dám phản kháng, Lý Hiểu Băng sẽ không ngại xóa bỏ bọn chúng trong trờ chơi.
Có át chủ bài là dược tề cao cấp, lại có nhiều tiền làm hậu thuẫn, công tác phản kích của Toàn Chân Giáo làm khá tốt, trước tiên Danh Kiếm Đạo Tuyết đã giúp Mục Tử Tiên khống chế thị trường thu mua, đảm bảo việc cung cấp tài liệu cho Lý Tuyết.
Về những việc kinh doanh này thì mấy người Vương Vũ không hiểu, cũng không cảm được sự náo nhiệt này, mọi người không thích xem thì ta cũng không thích viết, dù sao đến lúc đó chia tiền là được, mấy việc động não thì giap cho người khác thôi.
Từ hai ngày trước, Vương Vũ cùng với cả bọn Toàn Chân Giáo đã lên tới cấp ba mươi.
Sau cấp 30 sẽ bước vào giai đoạn phiêu lưu, người hướng dẫn sẽ không cho gợi ý về nội dung chính tuyến ở phần sau, toàn bộ phải dựa vào bản thân đi tìm kiếm, vả lại rất nhiều phụ bản gì đó đều phải tự thân người chơi đi tìm tòi ở bên ngoài.
Hệ thống không có tinh thần trách trách nhiệm với game thù, nói một cách hoa mỹ là: “Độ tự do cao.”
Các người chơi chỉ có thể tỏ vẻ đành chịu với hành vi vô sỉ của hệ thống.
Sau cấp 30, trụ sở công hội mở ra một hệ thống nhiệm vụ mang tính ép buộc, hễ là người chơi cấp 30, mỗi ngày phải hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ công hội, nếu không làm theo thì công hội sẽ rớt cấp.
Việc công hội rớt cấp này thật ra cũng không có gì đáng kể đối với đám người Toàn Chân Giáo, bọn họ chỉ sợ sau khi công hội rơi hết cấp, bị ép buộc giải tán, cho nên mấy người đó không thể không làm.
Nhiệm vụ hôm nay của Vương Vũ là rửa sạch Ếch Độc Mũi Tên tại đầm lầy Lạc Nhật.
Đầm lầy Lạc Nhật là nơi tiếp giáp của thành Dư Huy và thành Kinh Cức, địa hình đầm lầy là địa hình mà các người chơi thấy phản cảm nhất, bởi vì trong đầm lầy có nhiều hố, người chơi rơi vào đó sẽ giảm 60% tốc độ, quả thực khá ghê tỡm.
Ếch Độc Mũi Tên là một loại quái cấp cấp 30 bên cạnh đầm lầy Lạc Nhật, tuy rằng chỉ có hai nghìn máu thế nhưng nó công kích độc ở tầm xa, lại có thể lặn núp xuống đầm lầy để né tránh công kích vật lý, là một cơn ác mộng đối với nghề nghiệp cận chiến.
Dù sao nghề cận chiến nói chung là tay ngắn, đánh Ếch Độc Mũi Tên nhất định phải cận chiến, nếu như sau khi nghề nghiệp đó lại rơi vào hố đầm lầy bị giảm tốc độ, đến lúc đó sẽ càng thê thảm.
Chẳng qua nếu như trong đội ngũ có Pháp sư hệ băng mà nói thì không sao rồi.
Hiệu quả hàn băng của Pháp sư hệ băng được tăng cường trong địa hình sông nước, nếu như quái ở đất liền, hiệu quả hàn băng bị giảm tốc độ trên phạm vi lớn, nhưng với đầm lầy hoặc trong nước, thì hiệu quả đó sẽ tăng mạnh do hiệu quả của sự đóng băng.
Cho nên bên cạnh đầm lầy Lạc Nhật là thiên đường luyện cấp của Pháp sư hệ băng, cũng là một trong những nơi số ít người chơi có thể vượt cấp giết quái, cho dù chi có ma pháp hệ băng cấp 20, bọn họ chỉ cẩn triển khai Băng Chùy, Băng Thứ, Băng Thương và thêm vào Huyết Mạch Hàn Băng, một bộ liên kích có thể giết quái trong nháy mắt.
Lúc Vương Vũ đi đến đầm lầy Lạc Nhật, nơi đây đã chật ních người chơi nghề nghiệp Pháp sư.
“Con mẹ nó, tên đó là một Võ sư.”
“Thoạt nhìn thật giống như là...”
“Kẻ trừng phạt cũng không dám đến nơi này, hắn ta là một Võ sư thì đến để tìm chết sao?”
Kẻ trừng phạt là nghề tăng cấp của Kỵ sĩ trừng phạt, trường thương trong tay có phạm vi công kích lớn nhất trong nghề nghiệp cấn chiến, mà Võ sư lại là một nghề nghiệp đáng thương với đôi tay ngắn.
Dưới cái nhìn soi mói của các Pháp sư, Vương Vũ chọn một góc ít người, hắn lặng lẽ ngó chừng mặt nước đầm lầy, chờ Ếch Độc Mũi Tên xuất hiện con mới.
Bên cạnh Vương Vũ là một cô gái, cô ta có thuật Băng Kính cấp 35, chỉ cần vung tay lên trên mặt đầm lầy sẽ kết thành một lớp băng, sau đó dùng Băng Chùy Băng Thứ, một bộ liên kích có thể giết ít nhất ba con quái, lợi hại hơn người chơi khác nhiều.
Hiển nhiên cô gái này cũng vô cùng tò mò việc Vương Vũ giết quái như thế nào, từ lúc Vương Vũ đến đây, cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Vương Vũ.
Vương Vũ là người tập võ, cơ quan cảm giác khá nhạy bén, nhất là khi bị người khác nhìn chòng chọc, cả người hắn không được tự nhiên.
Rất nhanh, Vương Vũ đã bị ánh mắt nóng rực của cô gái làm cho lông toàn thân dựng đứng.
“Ta nói này cô nương, cô nương nhìn ta chằm chằm để làm gì?” Vương Vũ buồn bực nói.
Cô gái cũng thành thật đáp: “Ta chỉ muốn thấy ngươi giết quái như thế nào thôi.”
“Đơn giản thôi!”
Vương Vũ thấy Ếch Độc Mũi Tên xuất hiện cách đó không xa, hắn vung tay trái lên một luồng ánh sáng trắng cuộn ra kéo con quái đó lên bờ, tiếp đó hai tay đuổi theo, một đấm nện chết Ếch Độc Mũi Tên, từ đầu tới đuôi cũng chỉ hai giây, gọn gàng vô cùng.
Cô gái trợn mắt há mồm hỏi: “Đây là kỹ năng gì vậy?”
“Cầm Vân Thủ, chỉ có thể dùng trong này, khoảng cách mà xa một chút sẽ không dùng được...” Vương Vũ nói một cách chi tiết.
“Vậy sao.” Cô gái gật đầu nói: “Vậy được rồi, ở đây ta tặng cho ngươi, ta đến nơi khác.”
Cô gái cũng tỏ đủ sự thông cảm về bi thảm nghề nghiệp của Vương Vũ.
“Cảm ơn!” Vương Vũ cũng không khách sáo, bởi vì phải săn trên trăm Ếch Độc Mũi Tên, hắn đánh từng con từng con rõ ràng rất tốn thời gian.
“Ta tên Mạn Châu Sa Hoa, còn ngươi?” Cô gái cười hỏi.
“Thiết Ngưu!” Vương Vũ tiện tay gửi lời mời kết bạn qua.
“Thiết Ngưu? Hình như đã từng nghe ở đâu rồi, ta qua bên kia luyện cấp, ngươi tự bảo trọng nhé.” Dứt lời, Mạn Châu Sa Hóa chạy đến một hướng khác.
“Bảo trọng?” Vương Vũ nghe vậy, lầm bầm: “Quái nhỏ này có thể gây tổn thương cho ta sao? Thật quá coi thường ta rồi.”